Mục lục
Truyện Cô Vợ Thay Thế - Hạ Diệp Chi - Mạc Đình Kiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 296: MỘT GÓC CỦA TẢNG BĂNG

Hạ Diệp Chi che mặt khóc, nhưng lại hé mắt lặng lẽ quan sát phản ứng Mạc Đình Phong.

Cô để ý thấy trong mắt Mạc Đình Phong hiện lên một cái nhìn chán ghét.

Thế nhưng, phút chốc, Mạc Đình Phong lại điềm đạm như cũ lên tiếng an ủi cô: “Chuyện này, bác sẽ tìm Mạc Đình Kiên nói chuyện, cháu cũng không cần phải quá buồn.”

Hạ Diệp Chi cầm khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn bác Mạc.”

Mạc Đình Phong cười cười, không nói nữa.

Lúc Hạ Diệp Chi cùng Mạc Đình Phong từ quán cà phê đi ra, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên giống như vội vã chạy tới, sắc mặt cũng có chút căng thẳng.

Lúc thấy Hạ Diệp Chi, ánh mắt anh dừng trên người Hạ Diệp Chi vài giây, mặc dù sắc mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng Hạ Diệp Chi lại cảm giác được anh giống như vừa thở dài một hơi.

Không biết hai người sống chung đã lâu, có phải sẽ có sự ăn ý đến kỳ lạ không.

Mặc dù anh vẫn không nói gì, nhưng ý anh muốn nói, cô có thể hiểu được.

Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy hơi thở trên người Mạc Đình Kiên trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt Hạ Diệp Chi, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Hạ Diệp Chi nhớ lại bản thân vừa mới khóc trước đấy, lúc này mắt chắc chắn là vừa đỏ vừa sưng.

Cô kéo Mạc Đình Kiên ra trước, tiến lên một bước, chợt đưa tay hung hăng tát Mạc Đình Kiên một cái.

“Bốp!”

Tiếng tát này hết sức rõ nét vang dội.

Thời Dũng đi theo sau Mạc Đình Kiên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Hạ Diệp Chi.

Mà Mạc Đình Phong đứng bên cạnh Hạ Diệp Chi, trong mắt cũng hiện lên một cái nhìn vô cùng kinh ngạc.

Mạc Đình Kiên giống như cũng bị tỉnh mộng, qua vài giây, anh mới quay đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn Hạ Diệp Chi: “Em dám đánh anh?”

“Sao tôi lại không dám đánh anh? Anh mang con gái tôi đi, anh quả thực là không có nhân tính!” Ánh mắt Hạ Diệp Chi chứa đựng sự căm hận, giống như hận không thể tát anh thêm một cái nữa.

Ánh mắt Mạc Đình Kiên lóe lên, nhưng rất nhanh anh lại rũ mắt xuống, che đi nỗi ưu tư trong đáy mắt, giọng không có chút nóng nảy: “Con gái anh, anh muốn mang thì mang, còn phải cần sự cho phép của em sao?”

Anh nói xong, cong môi, lạnh lùng nói: “Thời Dũng.”

Thời Dũng hiểu ý, phất phất tay với vệ sĩ phía sau, vệ sĩ liền lập tức tiến lên bắt lấy Hạ Diệp Chi.

Lúc này, Mạc Đình Phong liên tục không lên tiếng, vào lúc này mới lên tiếng nói: “Đình Kiên, Diệp Chi suy cho cùng cũng là mẹ của đứa bé, con bé không kiềm chế được tâm trạng, cũng chỉ vì quá lo lắng cho con, bảo người của con dừng tay.”

Mạc Đình Kiên giả vờ ngoài mặt tươi cười hừ lạnh một tiếng: “Buông cô ấy ra.”

Mạc Đình Phong thấy thế, gật đầu với Hạ Diệp Chi: “Cháu về trước đi.”

“Cảm ơn, tạm biệt bác Mạc.” Hạ Diệp Chi vẻ mặt cảm kích nói xong, liền xoay người rời đi.

Mạc Đình Kiên không nhìn ánh mắt của Hạ Diệp Chi, chỉ quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”

“Nói trong xe đi.” Mạc Đình Phong nói, liền lên xe trước.

Lúc này Mạc Đình Kiên mới nhân lúc Mạc Đình Phong quay người, nhìn thoáng qua phía Hạ Diệp Chi vừa rời khỏi.

Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa xe, lúc này Mạc Đình Kiên mới theo Mạc Đình Phong lên xe.

Mạc Đình Phong hỏi anh: “Rốt cuộc con đã giấu con của con ở đâu vậy? Diệp Chi dù sao cũng là mẹ của đứa bé, con để con bé gặp một lần cũng có gì là quá đáng?”

Mạc Đình Kiên cười lạnh nói: “Đứa bé không phải tôi để cho người ta mang đi, cho dù là tôi để cho người ta, tôi cũng sẽ không để cô ấy gặp đứa bé, lúc trước lấy cô ây, chẳng qua cũng là vì điều tra chuyện của mẹ.

Mạc Đình Phong nghe nói phong phanh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Còn có thể là ai, mới có thể mang đứa bé đi dưới tầm mắt con chứ?”

“Năm đó, bọn cướp kia không phải cũng dưới tầm mắt ông, bắt tôi và mẹ đi sao?” Mạc Đình Kiên khóe môi không ngừng cong lên, nhưng trên mặt lại không có một chút ý cười.

“Con đang nghi ngờ bố.” Mạc Đình Phong tuyên bố.

Ông ta giống như thở dài, sau đó mới sâu kín nói: “Đình Kiên, bố biết con vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nhưng đó là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, con không nên tiếp tục điều tra, điều tra nhiều năm như vậy có được gì chứ? Con bây giờ không tốt sao? Mạc thị giao cho con, con xử lý tốt như vậy, nhà họ Mạc cũng bình yên, điều này tốt bao nhiêu không phải sao?

Mạc Đình Kiên đã sớm nghe quen những lời này của ông ta, anh cũng không để ý tới Mạc Đình Phong.

Mạc Đình Phong cũng không tức giận, mà tính tình chịu nhịn nói: “Chuyện này đã qua, cũng không cần đi điều tra lại, như vậy đều tốt cho mọi người, mọi người đều phải nhìn về phía trước mới được, con gái con nói không chừng sẽ sớm tìm được thôi.”

Ông ta nói câu cuối cùng, rõ ràng cho thấy mang theo mùi uy hiếp.

Mạc Đình Kiên hai tay siết chặt, cả người căng thẳng, nhưng vẫn không nói gì.

Hôm nay Mạc Đình Phong tìm đến Hạ Diệp Chi, chẳng qua là muốn thăm dò Hạ Diệp Chi biết bao nhiêu về chuyện nhà họ Mạc.

Sau đó sẽ thử một chút xem tình cảm Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên thế nào.

Nếu như có thể, Mạc Đình Phong sẽ không từ bỏ một loại người nào có thể lợi dụng được.

Thấy Mạc Đình Kiên nãy giờ không nói gì, Mạc Đình Phong liền cho rằng Mạc Đình Kiên đã nghe ra những lời của ông ta.

Mạc Đình Phong tinh ý sâu xa tiếp tục nói: “Bây giờ con và Hạ Diệp Chi cũng đã ly hôn, nhà họ Mạc không thể không có mợ chủ, con xem có thích ai có thể dẫn về ra mắt, không thì, bố cũng có thể tìm cho con một…”

“Không cần.” Mạc Đình Kiên ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Chăm sóc bản thân ông đi.”

Mạc Đình Kiên nói xong, liền mở cửa xuống xe rời đi.

Mạc Đình Phong ngồi trong xe, nhìn Mạc Đình Kiên lên xe của mình, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý, lập tức liền nở nụ cười.

Mạc Đình Kiên trở lại xe của mình, đưa tay kéo cà vạt xuống, sau đó đập một cái vô cùng thô bạo lên cửa xe, tạo ra một tiếng vang “rầm” rất lớn.

Thời Dũng đang lái xe phía trước bị dọa giật mình, cũng may cửa xe này được trang bị kính chống đạn, nếu không đâu chịu được một lực đập của Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên đập cửa xe xong, dựa vào ghế một chút, hết sức nhẫn nhịn từ trong miệng nén ra ba chữ: “Lão cáo già!”

Thời Dũng biết anh chửi Mạc Đình Phong.

Bây giờ cơ bản đã có thể xác định, Mạc Hạ là Mạc Đình Phong phái người bắt đi.

Mà ông ta cố tình rút tiền từ tài khoản của Trần Tuấn Tú, chính là vì muốn để cho Mạc Đình Kiên biết, chuyện này là ông ta làm.

Thế nhưng, sau khi Mạc Đình Kiên biết chuyện này là ông ta làm, cũng không thể làm gì ông ta.

Bởi vì Mạc Hạ đang ở trong tay ông ta.

Mạc Đình Kiên chỉ có thể bị động, bị Mạc Đình Phong sắp xếp.

Ý của Mạc Đình Phong rất rõ là, chỉ cần Mạc Đình Kiên chịu từ bỏ điều tra chuyện mẹ anh, ông ta mới có thể trả lại Mạc Hạ cho nhà anh.

Nếu không…

Thời Dũng thở dài, chuyện anh ta biết về nhà họ Mạc cũng ít.

Thế nhưng những thứ đang xảy ra bây giờ, có thể chỉ là một góc của của tảng băng mà thôi.

Anh ta biết Mạc Đình Kiên cũng đang điều tra chuyện của mẹ anh nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK