Mục lục
Truyện Cô Vợ Thay Thế - Hạ Diệp Chi - Mạc Đình Kiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 192: ĐẾN TẬP ĐOÀN TRUYỀN THÔNG THỊNH HẢI LÀM VIỆC

Hạ Diệp Chi cúp máy, quay đầu nói với Thẩm Lệ: “Mạc Đình Kiên nhờ tớ mang tài liệu qua công ty cho anh ấy.”

“Dù sao tớ cũng không bận gì, tớ đưa cậu về nhà lấy đồ, sau đó cùng cậu qua Thịnh Hải.” Thẩm Lệ lắc chìa khóa trong tay, nói.

Vì thế, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng nhau về nhà lấy tài liệu, sau đó hai người cùng đi đến tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.

Sau khi Thẩm Lệ đỗ xe xong, Hạ Diệp Chi liền dùng thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên tầng cao nhất, đến văn phòng của Mạc Đình Kiên.

Lúc cô đến văn phòng của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đang quay lưng về phía cô, đứng ở cửa sổ sát mặt đất, không biết anh đang suy nghĩ gì.

“Em mang tài liệu đến cho anh rồi đây.” Hạ Diệp Chi đi tới, để tài liệu lên trên bàn làm việc của anh.

Mạc Đình Kiên nghe thấy thế liền quay người lại, nói: “Tôi còn chưa dẫn em đi thăm quan Thịnh Hải.”

“Dạ?” Sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?

Mạc Đình Kiên tiếp tục nói: “Tôi cho người dẫn em đi tham quan nơi này một chút, em cảm thấy như thế nào?”

Đang yên đang lành, dẫn cô đi tham quan Thịnh Hải à?

“Tôi bảo Tri Dân dẫn em đi.” Mạc Đình Kiên nói xong, tự mình phủ định: “Mà thôi, vẫn nên tìm Thẩm Lệ thì hơn.”

Đối với chuyện đi thăm quan Thịnh Hải, Hạ Diệp Chi không thấy quá hứng thú, cô chỉ vào tài liệu trên bàn, hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh không xem qua tài liệu à?”

“Nó không quá quan trọng.” Mạc Đình Kiên không ngẩng đầu lên, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Tri Dân.

Hạ Diệp Chi: “…”

Không quá quan trọng, anh còn cố ý gọi điện thoại, để cho cô mang tới đây làm gì?

Cố Tri Dân rất nhanh đã tới.

Cố Tri Dân xuất hiện với hai quầng thâm ở mắt: “Cậu gọi tôi đến đây làm gì thế?”

“Cậu đưa Hạ Diệp Chi đi thăm quan Thịnh Hải một chút.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân, phân phó.

Hiển nhiên, Cố Tri Dân có chút kinh ngạc.

Thế nhưng Cố Tri Dân nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Mạc Đình Kiên chăm chỉ làm việc, anh ta gật đầu nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi thăm quan một chút công ty của chồng cô.”

Hạ Diệp Chi bị anh ta trêu chọc như thế, sắc mặt cô xuất hiện vẻ mất tự nhiên hiếm thấy.

Sau lưng truyền đến giọng nói lành lạnh của Mạc Đình Kiên: “Gọi Thẩm Lệ đưa cô ấy đi thăm quan.”

Cố Tri Dân trực tiếp xua tay: “Thẩm Lệ mới tới nơi này được bao lâu, ngay cả chính cô ấy còn chưa quen thuộc Thịnh Hải nữa là.”

Đi ra ngoài cửa, lúc này Hạ Diệp Chi mới hỏi Cố Tri Dân: “Vì sao Mạc Đình Kiên lại đột nhiên gọi tôi đến để thăm quan Thịnh Hải?”

Cô hiểu, Mạc Đình Kiên nhờ cô mang tài liệu tới, đây chỉ là cái cớ mà thôi, cô không rõ trong lòng anh muốn làm gì.

Cố Tri Dân trầm ngâm một lúc, hỏi cô: “Có phải cô đã xin nghỉ việc rồi không?”

Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu.

“Cậu ta…” Cố Tri Dân không chắc chắn lắm, nói: “Có thể cậu ta muốn để cho cô đến Thịnh Hải làm việc, thế nhưng không tiện nói thẳng, cho nên cậu ta muốn để cho cô đi tham quan Thịnh Hải một chút, sau đó dụ dỗ cô đi làm ở đây?”

Sau khi nói xong, Cố Tri Dân dường như cảm thấy ý nghĩ này có chút không bình thường.

“Ồ?” Hạ Diệp Chi không cho rằng suy nghĩ của Cố Tri Dân là đúng: “Anh ấy có thể nói thẳng mà.”

Cố Tri Dân nhanh miệng nói: “Lúc trước cậu ta mời cô vào làm bằng mối quan hệ với cậu ta, chẳng phải là bị cô từ chối rồi sao? Cô còn nói không thích đến Thịnh Hải.”

“Làm sao anh lại biết lúc trước anh ấy có mời tôi, rồi cả chuyện tôi nói không thích đến đây?” Hạ Diệp Chi nghi ngờ nhìn anh ta.

Cố Tri Dân: “…À, chuyện đó… Tôi dẫn cô đi thăm quan một chút…”

Anh ta có thể nói là từ trước đây rất lâu, anh ta nghe lén được Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên nói chuyện sao?

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Lệ dẫn Hạ Diệp Chi đi dạo xung quanh Thịnh Hải.

Bởi vì dù sao Cố Tri Dân cũng là một nửa ông chủ, dẫn Hạ Diệp Chi đi thăm quan Thịnh Hải, hiển nhiên hơi khoa trương.

Thẩm Lệ dẫn cô đi dạo, người khác liền cho rằng cô ấy đang dẫn bạn tới chơi, sẽ không suy nghĩ nhiều.

Trên đường đi, Hạ Diệp Chi thấy được rất nhiều ngôi sao hạng A, còn có vài biên tập và đạo diễn nổi tiếng.

Thẩm Lệ gặp bọn họ đều lễ phép chào hỏi, gọi một tiếng “thầy” hoặc là “tiền bối”.

Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rất lớn, hai người đi dạo một lúc lâu mới đi đến sân thượng tầng cao nhất.

Thẩm Lệ đứng ở lan can sân thượng hét to: “Sớm muộn cũng có một ngày, tớ sẽ khiến cho người khác nhìn thấy tớ đều phải gọi một tiếng cô Thẩm Lệ, đàn chị Thẩm Lệ!”

“Sẽ có một ngày như thế!” Hạ Diệp Chi đứng ở sau lưng cô ấy, thể hiện cảm xúc.

Thẩm Lệ giống như là đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô ấy quay đầu nhìn cô: “Không phải cậu nghỉ việc rồi ư? Cậu có muốn tới Thịnh Hải làm việc không? Đến lúc đó, chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”

“Chuyện này…” Hạ Diệp Chi nghĩ đến những lời Cố Tri Dân nói lúc trước, tuy cô cảm thấy có chút không đáng tin, thế nhưng lấy sự hiểu biết của cô về Mạc Đình Kiên, có lẽ anh thật sự có chủ ý đó.

Một người khôn khéo như Mạc Đình Kiên, vậy mà cũng làm ra loại chuyện này…

Hạ Diệp Chi không nhịn được bật cười: “Có lẽ là thế…”

“Cái gì gọi là ‘có lẽ’, chỉ cần một câu nói của cậu, ông chủ lớn nhất định sẽ dâng mọi thứ đến trước mặt cậu, từ đạo diễn nổi tiếng, ngôi sao hàng đầu, đến biên kịch vàng dẫn dắt cậu… Chỉ tưởng tượng một chút thôi đã cảm thấy hâm mộ rồi.”

Thẩm Lệ nói với vẻ mặt kích động.

Hạ Diệp Chi dội cho cô ấy một gáo nước lạnh: “Cố Tri Dân nhất định nguyện ý nâng cậu lên.”

Thẩm Lệ trừng mắt liếc thoáng qua cô: “Tớ nghỉ chơi với cậu một ngày.”

“Được rồi, tạm biệt cậu.” Hạ Diệp Chi đúng lúc nhận được tin nhắn của Mạc Đình Kiên, sau khi nói xong, cô đi xuống lầu dưới.

Thẩm Lệ vội vàng đuổi theo: “Chị gái nhỏ, tớ sai rồi.”

Hạ Diệp Chi cười giải thích: “Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn cho tớ, tớ đi qua đó trước.”

Thẩm Lệ: “…”

Trong văn phòng Mạc Đình Kiên chỉ có một mình anh ở đó.

Anh đang ngồi pha trà, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ cao quý mà xa cách.

Hạ Diệp Chi đi đến, cô ngồi xuống đối diện anh: “Anh còn biết pha trà à?”

Mạc Đình Kiên rót một chén trà, đưa tới trước mặt cô: “Tôi học theo ông nội, em cảm thấy Thịnh Hải thế nào?”

“Rất tốt, là ông trùm trong giới giải trí, chuyên tạo ra các ngôi sao.” Hạ Diệp Chi đánh giá rất đúng trọng tâm.

Những năm gần đây, những ngôi sao hạng A trên màn ảnh và những tên tuổi gạo cội, phần lớn đều là nghệ sĩ của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.

Hạ Diệp Chi nói xong liền nhìn sắc mặt Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên vẫn buông tầm mắt xuống, anh rót cho mình một chén trà, bâng quơ nói: “Vậy em có muốn đến Thịnh Hải làm việc không?”

Hạ Diệp Chi vừa bưng chén trà lên uống một ngụm, nghe thấy thế, lập tức phun ra.

“Phụt…”

Đúng là bị Cố Tri Dân đoán trúng sao?

Tuy cô và Mạc Đình Kiên ngồi đối diện nhau, ở giữa còn cách một bàn trà, thế nhưng trên mặt Mạc Đình Kiên vẫn bị dính nước trà cô phun ra.

Mạc Đình Kiên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dường như anh có chút tức giận, thế nhưng lại cảm thấy không thể làm gì khác.

Hạ Diệp Chi vội vàng cầm khăn lau mặt cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.”

Cô không nghĩ tới, suy đoán trước đó của cô và Cố Tri Dân lại đúng.

Mạc Đình Kiên đâu giống với người sẽ làm ra loại chuyện này, với tính tình của anh, không phải anh nên trực tiếp ra lệnh à?

Lần này quá mức uyển chuyển!

Mạc Đình Kiên từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc cho Hạ Diệp Chi lau mặt cho anh.

Sau khi lau xong, Hạ Diệp Chi có ý thức giữ mạng rất cao, hôn lên mặt anh một cái thật kêu: “Xong rồi.”

Mạc Đình Kiên mở mắt ra, lập tức thay đổi sang vẻ mặt giải quyết công việc chung: “Lấy chuyên ngành và kinh nghiệm của em, em không tìm được công ty nào thích hợp hơn Thịnh Hải đâu.”

Cô cảm thấy khả năng Mạc Đình Kiên uyển chuyển chỉ là ảo giác mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK