Cô Vợ Thay Thế CHƯƠNG 1327: CHỊ ĐỪNG NHƯ VẬY EM SỢ
Trong xe.
Sau khi Ngu Tinh Nhược ngồi yên, lịch sự nói lời cảm ơn với Thẩm Lệ, khuôn mặt không một chút uất ức đêm khuya bị người khác vứt ở ven đường, phóng khoáng nói: “Cảm ơn cô Thẩm.”
“Tiện đường mà thôi.”
Thẩm Lệ chỉ nhìn lướt qua Ngu Tinh Nhược, rồi nhìn ra chỗ khác.
Ngu Tinh Nhược nếu là trong giới nổi tiếng là người biết giao tiếp, tướng mạo, học thức, mọi thứ đều xuất chúng. Bất kì điểm nào của cô cũng có thể làm cho phần lớn những người phụ nữ khác cảm thấy tự ti mặc cảm.
Rất nhiều người phụ nữ coi thường Ngu Tinh Nhược, đồng thời cũng có những người lại ghen tị với cô.
Bởi vì có rất nhiều người đàn ông muốn vung tiền để có thể quen biết Ngu Tinh Nhược.
Còn Thẩm Lệ và Ngu Tinh Nhược chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nhưng lại chưa bao giờ qua lại thân thiết.
Nghĩ kĩ lại thì Thẩm Lệ và Ngu Tinh Nhược không cùng chung một tầng lớp. Thẩm Lệ mặc dù cũng trong giới giải trí, nhưng con đường cô đi trước giờ đều rất sạch sẽ.
Còn thân phận Ngu Tinh Nhược như vậy, bất kể cô có làm chuyện gì không trong sạch thì danh tiếng của cô cũng không thể nào mất đi được.
Cô Thẩm, ở phía trước có thể đón xe cô cho tôi xuống ở đó được rồi.
Giọng của Ngu Tinh Nhược kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Lệ trở lại.
Thẩm Lệ hoàn hồn, cũng không níu cô lại: “Được.”
Không lâu sau, tiến vào trong thành phố, Thẩm Lệ nói lái xe dừng xe, để Ngu Tinh Nhược xuống xe ở ven đường.
Lúc xuống xe, Ngu Tinh Nhược nói: “Hôm nay cảm ơn cô Thẩm nhé. Hi vọng có cơ hội có thể báo đáp ân tình này của cô Thẩm.
“Cô Ngu khách sáo rồi.”
Ngu Tinh Nhược gật đầu mỉm cười, rồi quay người rời đi.
Ô tô tiếp tục lái đi, giọng nói yếu ớt của Cố Tri Dân truyền đến: “Tôi còn tưởng cô sẽ để lái xe đưa cô ta về thẳng nhà.”
Thẩm Lệ không khỏi lại quay đầu nhìn: “Chỉ cần đưa đến đây là được rồi, cô Ngu có thể tự mình tìm đường về nhà.”
Cố Tri Dân nghe xong, đột nhiên cười ra tiếng: “Nói như vậy, Ngu Tinh Nhược này cũng vẫn là một nhân vật đặc biệt?”
Thẩm Lệ nói nhỏ: “Là người có tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Hà Dương, không phải là nhân vật đặc biệt sao được?”
“Đình Tây có thể phải chịu thiệt thòi rồi.” Cố Tri Dân ra vẻ lo nghĩ nói.
“Cái loại đàn ông hơn nửa đêm vứt phụ nữ nhân ở ven đường, chịu chút thiệt thòi thì có là gì?” Ngu Tinh Nhược và Phó Đình Tây đều không phải là loại người lương thiện. Chuyện trước đây Ngu Tinh Nhược đào hôn cũng không biết hai người này đã xử lý thế nào.
Ngẫm lại còn cảm thấy có chút hiếu kì.
“Không biết cô còn quan tâm đến vấn đề tình cảm của người khác đấy.”
“Liên quan đếch gì đến anh…”
“…” ……
Hôm sau.
Lúc Cố Tri Dân ngủ dậy, phát hiện phòng khách yên lặng, không có một một bóng người.
Mặc dù còn chưa đi xem phòng ngủ chính, nhưng anh biết Thẩm Lệ đã ra ngoài rồi.
Đây là trực giác của anh ta.
Cố Tri Dân đến phòng bếp làm một vòng, hâm nóng cho mình một cốc sữa, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Nhìn quanh phòng ngủ chính một vòng, phát hiện thiếu một vali hành lý.
Trước đây anh ta nói qua với Thẩm Lệ sẽ trả lại cô toàn bộ tài nguyên của cô, nhưng chuyện này đến giờ vẫn chưa thực hiện. Thẩm Lệ mấy ngày nay chắc là không có thông báo.
Sáng sớm như vậy mang theo vali đi đâu rồi?
……
Cố Mãn Mãn ngồi trên ghế sofa, mặc bộ quần áo ngủ chú vịt nhỏ, đầu tóc rối bời như ổ gà.
Cô ngỡ ngàng nhìn Thẩm Lệ đang đi lại quan sát phòng của mình: “Chị Tiểu Lệ, chị đang làm gì vậy?”
Thẩm Lệ quay người, ngồi bên cạnh Cố Mãn Mãn, nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mãn Mãn, chị đến làm ấm chăn cho em, có vui không?”
Cố Mãn Mãn bị doạ cho run rẩy: “Chị Tiểu Lệ, chị… sao vậy? Chị đừng như vậy, em sợ…”
Trong xe.
Sau khi Ngu Tinh Nhược ngồi yên, lịch sự nói lời cảm ơn với Thẩm Lệ, khuôn mặt không một chút uất ức đêm khuya bị người khác vứt ở ven đường, phóng khoáng nói: “Cảm ơn cô Thẩm.”
“Tiện đường mà thôi.”
Thẩm Lệ chỉ nhìn lướt qua Ngu Tinh Nhược, rồi nhìn ra chỗ khác.
Ngu Tinh Nhược nếu là trong giới nổi tiếng là người biết giao tiếp, tướng mạo, học thức, mọi thứ đều xuất chúng. Bất kì điểm nào của cô cũng có thể làm cho phần lớn những người phụ nữ khác cảm thấy tự ti mặc cảm.
Rất nhiều người phụ nữ coi thường Ngu Tinh Nhược, đồng thời cũng có những người lại ghen tị với cô.
Bởi vì có rất nhiều người đàn ông muốn vung tiền để có thể quen biết Ngu Tinh Nhược.
Còn Thẩm Lệ và Ngu Tinh Nhược chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nhưng lại chưa bao giờ qua lại thân thiết.
Nghĩ kĩ lại thì Thẩm Lệ và Ngu Tinh Nhược không cùng chung một tầng lớp. Thẩm Lệ mặc dù cũng trong giới giải trí, nhưng con đường cô đi trước giờ đều rất sạch sẽ.
Còn thân phận Ngu Tinh Nhược như vậy, bất kể cô có làm chuyện gì không trong sạch thì danh tiếng của cô cũng không thể nào mất đi được.
Cô Thẩm, ở phía trước có thể đón xe cô cho tôi xuống ở đó được rồi.
Giọng của Ngu Tinh Nhược kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Lệ trở lại.
Thẩm Lệ hoàn hồn, cũng không níu cô lại: “Được.”
Không lâu sau, tiến vào trong thành phố, Thẩm Lệ nói lái xe dừng xe, để Ngu Tinh Nhược xuống xe ở ven đường.
Lúc xuống xe, Ngu Tinh Nhược nói: “Hôm nay cảm ơn cô Thẩm nhé. Hi vọng có cơ hội có thể báo đáp ân tình này của cô Thẩm.
“Cô Ngu khách sáo rồi.”
Ngu Tinh Nhược gật đầu mỉm cười, rồi quay người rời đi.
Ô tô tiếp tục lái đi, giọng nói yếu ớt của Cố Tri Dân truyền đến: “Tôi còn tưởng cô sẽ để lái xe đưa cô ta về thẳng nhà.”
Thẩm Lệ không khỏi lại quay đầu nhìn: “Chỉ cần đưa đến đây là được rồi, cô Ngu có thể tự mình tìm đường về nhà.”
Cố Tri Dân nghe xong, đột nhiên cười ra tiếng: “Nói như vậy, Ngu Tinh Nhược này cũng vẫn là một nhân vật đặc biệt?”
Thẩm Lệ nói nhỏ: “Là người có tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Hà Dương, không phải là nhân vật đặc biệt sao được?”
“Đình Tây có thể phải chịu thiệt thòi rồi.” Cố Tri Dân ra vẻ lo nghĩ nói.
“Cái loại đàn ông hơn nửa đêm vứt phụ nữ nhân ở ven đường, chịu chút thiệt thòi thì có là gì?” Ngu Tinh Nhược và Phó Đình Tây đều không phải là loại người lương thiện. Chuyện trước đây Ngu Tinh Nhược đào hôn cũng không biết hai người này đã xử lý thế nào.
Ngẫm lại còn cảm thấy có chút hiếu kì.
“Không biết cô còn quan tâm đến vấn đề tình cảm của người khác đấy.”
“Liên quan đếch gì đến anh…”
“…” ……
Hôm sau.
Lúc Cố Tri Dân ngủ dậy, phát hiện phòng khách yên lặng, không có một một bóng người.
Mặc dù còn chưa đi xem phòng ngủ chính, nhưng anh biết Thẩm Lệ đã ra ngoài rồi.
Đây là trực giác của anh ta.
Cố Tri Dân đến phòng bếp làm một vòng, hâm nóng cho mình một cốc sữa, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Nhìn quanh phòng ngủ chính một vòng, phát hiện thiếu một vali hành lý.
Trước đây anh ta nói qua với Thẩm Lệ sẽ trả lại cô toàn bộ tài nguyên của cô, nhưng chuyện này đến giờ vẫn chưa thực hiện. Thẩm Lệ mấy ngày nay chắc là không có thông báo.
Sáng sớm như vậy mang theo vali đi đâu rồi?
……
Cố Mãn Mãn ngồi trên ghế sofa, mặc bộ quần áo ngủ chú vịt nhỏ, đầu tóc rối bời như ổ gà.
Cô ngỡ ngàng nhìn Thẩm Lệ đang đi lại quan sát phòng của mình: “Chị Tiểu Lệ, chị đang làm gì vậy?”
Thẩm Lệ quay người, ngồi bên cạnh Cố Mãn Mãn, nắm chặt tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mãn Mãn, chị đến làm ấm chăn cho em, có vui không?”
Cố Mãn Mãn bị doạ cho run rẩy: “Chị Tiểu Lệ, chị… sao vậy? Chị đừng như vậy, em sợ…”