Cô Vợ Thay Thế CHƯƠNG 1334: ĐÊM HÔM KHUYA KHOẮT CÒN ĐÍCH THÂN TỚI
Nửa đường, Thẩm Lệ lại đứng dậy đi vệ sinh.
Trước khi cô đứng lên đã đưa mắt nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn lập tức hiểu ý, mặc dù chột dạ nhưng vẫn thành thật theo sau Thẩm Lệ vào nhà vệ sinh.
Thẩm Lệ khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường nhà vệ sinh, dù bận vẫn ung dung nhìn Cố Mãn Mãn: “Lại đây.”
“Chị tiểu Lệ, em cũng không có cách nào, anh Kha kéo em ngồi xuống nên em cũng hết cách…” Cố Mãn Mãn nhỏ giọng nói.
“Lát nữa tìm một cái cớ rồi chúng ta đi trước.” Đương nhiên Thẩm Lệ biết Cố Mãn Mãn có nguyên nhân, nhưng chuyện nhỏ này cô cũng không để bụng.
“Cớ gì ạ?” Cố Mãn Mãn vẫn chưa phản ứng lại.
Thẩm Lệ nói sâu xa: “Đau bụng, đau đầu, đau chân, đau tim, em tự nghĩ một lý do.”
“Em hiểu rồi!” Cố Mãn Mãn cười híp mắt: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Em ra trước đi.” Thẩm Lệ hất cằm, ý bảo Cố Mãn Mãn đi trước.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đi riêng, sau khi Cố Mãn Mãn đi được một lát thì cô mới xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Vì đã là đêm khuya, trong quán lẩu cũng không còn nhiều người nên đoàn làm phim đều ngồi ở phòng khách.
Thẩm Lệ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười của người trong đoàn vọng lại từ phòng khách.
“Bên cạnh tổng giám đốc Cố còn chỗ trống kìa, cô Tiêu ngồi bên đó đi.”
“Cô Tiêu không yên tâm tổng giám đốc Cố phải không, đêm hôm khuya khoắt còn đích thân tới đây…”
“Tôi chỉ lo lắng Tri Dân vui quá mà uống nhiều nên mới lái xe tới đây đón anh ấy.”
Giọng Tiêu Văn nhẹ nhàng uyển chuyển, trong tiếng cười trêu chọc của mọi người cực kỳ thu hút.
Thẩm Lệ dừng chân nhìn về phía trước, vừa nhìn đã thấy Tiêu Văn ngồi cạnh Cố Tri Dân.
Mấy năm nay Cố Tri Dân giống như cao tăng ngồi thiền, đừng nói bạn gái mà ngay cả tin đồn xấu cũng không có, Tiêu Văn coi như là người bạn gái đầu tiên anh chính thức thừa nhận trong mấy năm nay.
Cho dù Tiêu Văn thế nào thì đạo diễn và nhà sản xuất cũng muốn cho Cố Tri Dân mặt mũi, nếu không phải vì Cố Tri Dân thì e rằng mọi người cũng chẳng thèm nhìn thẳng Tiêu Văn lấy một lần.
Bên cạnh Cố Tri Dân vốn dĩ là chỗ của Thẩm Lệ nhưng bây giờ chỗ đó lại bị Tiêu Văn ngồi, hiện đã không còn chỗ trống.
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi gọi nhân viên phục vụ tới mang thêm một cái ghế tới bên cạnh cô ấy.
Thấy thế Thẩm Lệ không khỏi cong môi cười.
Vẫn là Diệp Chi nhà cô đáng tin.
Khi Thẩm Lệ đi ra ngồi xuống vị trí bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Sau khi cô ngồi xuống, cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên người mình, cô hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Tri Dân.
Trông đôi mắt sâu thẳm của anh khiến người khác nhìn không thấu cảm xúc phức tạp.
Bên tai truyền tới giọng nói của Hạ Diệp Chi: “Cậu vừa đi là cô ta tới.”
“Cô ta” ở đây là chỉ Tiêu Văn.
“Ừm.” Thẩm Lệ đáp.
Tiêu Văn nhìn lại đây: “Thì ra cô Thẩm cũng ở đây.”
Có người giải thích: “Chị Thẩm là diễn viên chính của ‘Mất Thành’ đấy.”
“Thì ra là vậy, bộ phim lớn như ‘Mất Thành’ quả thật phải người có địa vị trong giới cao như cô Thẩm mới có thể đảm đương được.”
Mặt Tiêu Văn mang theo ý cười, dường như đang khen ngợi Thẩm Lệ, nhưng ngữ điệu lại luôn khiến người khác cảm thấy quái gở, nghe vào tai thấy thật kỳ lạ.
Vì trước kia Tiêu Văn muốn mượn Mạc Đình Kiên để lăng xê nên Hạ Diệp Chi vẫn luôn không thích cô ta.
Cô nghe Tiêu Văn nói vậy thì cũng chỉ hờ hững nói: “Nhân vật nữ chính bộ phim ‘Mất Thành’ chính là được lấy cảm hứng từ tiểu Lệ.”
Nửa đường, Thẩm Lệ lại đứng dậy đi vệ sinh.
Trước khi cô đứng lên đã đưa mắt nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn lập tức hiểu ý, mặc dù chột dạ nhưng vẫn thành thật theo sau Thẩm Lệ vào nhà vệ sinh.
Thẩm Lệ khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường nhà vệ sinh, dù bận vẫn ung dung nhìn Cố Mãn Mãn: “Lại đây.”
“Chị tiểu Lệ, em cũng không có cách nào, anh Kha kéo em ngồi xuống nên em cũng hết cách…” Cố Mãn Mãn nhỏ giọng nói.
“Lát nữa tìm một cái cớ rồi chúng ta đi trước.” Đương nhiên Thẩm Lệ biết Cố Mãn Mãn có nguyên nhân, nhưng chuyện nhỏ này cô cũng không để bụng.
“Cớ gì ạ?” Cố Mãn Mãn vẫn chưa phản ứng lại.
Thẩm Lệ nói sâu xa: “Đau bụng, đau đầu, đau chân, đau tim, em tự nghĩ một lý do.”
“Em hiểu rồi!” Cố Mãn Mãn cười híp mắt: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Em ra trước đi.” Thẩm Lệ hất cằm, ý bảo Cố Mãn Mãn đi trước.
Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đi riêng, sau khi Cố Mãn Mãn đi được một lát thì cô mới xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Vì đã là đêm khuya, trong quán lẩu cũng không còn nhiều người nên đoàn làm phim đều ngồi ở phòng khách.
Thẩm Lệ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười của người trong đoàn vọng lại từ phòng khách.
“Bên cạnh tổng giám đốc Cố còn chỗ trống kìa, cô Tiêu ngồi bên đó đi.”
“Cô Tiêu không yên tâm tổng giám đốc Cố phải không, đêm hôm khuya khoắt còn đích thân tới đây…”
“Tôi chỉ lo lắng Tri Dân vui quá mà uống nhiều nên mới lái xe tới đây đón anh ấy.”
Giọng Tiêu Văn nhẹ nhàng uyển chuyển, trong tiếng cười trêu chọc của mọi người cực kỳ thu hút.
Thẩm Lệ dừng chân nhìn về phía trước, vừa nhìn đã thấy Tiêu Văn ngồi cạnh Cố Tri Dân.
Mấy năm nay Cố Tri Dân giống như cao tăng ngồi thiền, đừng nói bạn gái mà ngay cả tin đồn xấu cũng không có, Tiêu Văn coi như là người bạn gái đầu tiên anh chính thức thừa nhận trong mấy năm nay.
Cho dù Tiêu Văn thế nào thì đạo diễn và nhà sản xuất cũng muốn cho Cố Tri Dân mặt mũi, nếu không phải vì Cố Tri Dân thì e rằng mọi người cũng chẳng thèm nhìn thẳng Tiêu Văn lấy một lần.
Bên cạnh Cố Tri Dân vốn dĩ là chỗ của Thẩm Lệ nhưng bây giờ chỗ đó lại bị Tiêu Văn ngồi, hiện đã không còn chỗ trống.
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi gọi nhân viên phục vụ tới mang thêm một cái ghế tới bên cạnh cô ấy.
Thấy thế Thẩm Lệ không khỏi cong môi cười.
Vẫn là Diệp Chi nhà cô đáng tin.
Khi Thẩm Lệ đi ra ngồi xuống vị trí bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Sau khi cô ngồi xuống, cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên người mình, cô hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Tri Dân.
Trông đôi mắt sâu thẳm của anh khiến người khác nhìn không thấu cảm xúc phức tạp.
Bên tai truyền tới giọng nói của Hạ Diệp Chi: “Cậu vừa đi là cô ta tới.”
“Cô ta” ở đây là chỉ Tiêu Văn.
“Ừm.” Thẩm Lệ đáp.
Tiêu Văn nhìn lại đây: “Thì ra cô Thẩm cũng ở đây.”
Có người giải thích: “Chị Thẩm là diễn viên chính của ‘Mất Thành’ đấy.”
“Thì ra là vậy, bộ phim lớn như ‘Mất Thành’ quả thật phải người có địa vị trong giới cao như cô Thẩm mới có thể đảm đương được.”
Mặt Tiêu Văn mang theo ý cười, dường như đang khen ngợi Thẩm Lệ, nhưng ngữ điệu lại luôn khiến người khác cảm thấy quái gở, nghe vào tai thấy thật kỳ lạ.
Vì trước kia Tiêu Văn muốn mượn Mạc Đình Kiên để lăng xê nên Hạ Diệp Chi vẫn luôn không thích cô ta.
Cô nghe Tiêu Văn nói vậy thì cũng chỉ hờ hững nói: “Nhân vật nữ chính bộ phim ‘Mất Thành’ chính là được lấy cảm hứng từ tiểu Lệ.”