"Tiếp tục cắt xương sườn."
Tần Từ thản nhiên nói.
Nhiễm Bạch câu môi, có chút quay đầu nhìn về phía Tần Từ cười nhẹ nhàng nói:
"Không phải anh dạy tôi sao? Tới đi."
Tần Từ ánh mắt hơi ngầm, đứng ở sau lưng Nhiễm Bạch, khớp xương tay rõ ràng cầm tay Nhiễm Bạch, chậm rãi bắt đầu cắt.
Hai người dính chặt vào nhau, như là một đôi tình lữ tại ngọt ngào đang ôm nhau.
Nhiễm Bạch thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ mà hữu lực của Tần Từ, cùng nhiệt độ mà da thịt truyền tới.
Nhiễm Bạch nhìn cánh tay nhỏ nhắn của mình bị cầm thật chặt, mượn lực đạo của Tần Từ cắt xương sườn, cánh môi có chút giương lên.
Loại cảm giác này, cũng không tệ lắm.
Khoảng cách càng gần Nhiễm Bạch, Tần Từ mới phát hiện, hoá ra người trước mặt này lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.
Thậm chí, chỉ cần hắn nhẹ nhàng khẽ động, liền có thể đưa ôm vào trong ngực.
Tần Từ ma xui quỷ khiến nhớ tới gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt mê ly tôi hôm qua của thiếu niên.
Cái ôm ngoài ý muốn kia.
Hắn có chút cụp mắt, không suy nghĩ thêm nữa.
Mũi vẫn còn quấn một cỗ hương thơm nhàn nhạt, là mùi bạc hà tươi mát trên thân người trước mặt.
Tần Từ cầm tay Nhiễm Bạch thật chặt, ánh mắt rơi vào cái cổ thon dài của thiếu niên, da thịt giống như mỹ ngọc, không lưu một tia tì vết.
Không hiểu sao cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, vậy mà muốn lưu lại một ấn ký trên da thịt trắng sạch không tì vết kia.
Tần Từ mấp máy môi mỏng, nắm chặt tay Nhiễm Bạch, động tác nhanh hơn một chút.
Cho đến khi đem xương sườn cắt xong, Tần Từ lui ra phía sau một bước.
Trong lòng như thở dài một hơi, thế nhưng đáy lòng lại quanh quẩn một loại mất mát nhàn nhạt.
Tần Từ cầm lên chai dầu ăn lên, chậm rãi rót dầu vào trong nồi.
Từng cử chi cho người ta một loại cảnh đẹp ý vui, ưu nhã đến cực điểm.
Nhiễm Bạch nở nụ cười thản nhiên, nhìn động tác của Tần Từ như nước chảy mây trôi.
Đợi tới khi dầu đã nóng, Tần Từ một tay đem hành và gừng đã cắt gọn ném vào trong nồi.
Một vài giọt dầu toé lên.
Nhiễm Bạch cơ hồ nhìn Tần Từ làm thế nào.
Một loạt động tác cảnh đẹp ý vui.
Một bàn sườn xào chua ngọt đầy đủ cả sắc hương vị cứ như vậy đã xong.
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, xem ra có vẻ như rất đơn giản.
Ho nhẹ một cái, nghiêm trang nói với Tần Từ:
"Tần Ảnh Đế, anh đi ra ngoài trước, để tôi làm cho anh.”
Nhiễm Bạch cũng muốn biết, cô có thể làm thành bộ dáng gì.
Tần Từ thần sắc nhàn nhạt, nhìn Nhiễm Bạch mang theo vẻ mặt hưng phấn, đáy lòng mềm nhũn, vẫn là một cậu nhóc vừa ra trường mà thôi.
Tần Từ môi mỏng hơi câu, tiếng nói mát lạnh từ tính:
"Được."
Không hiểu sao hắn cũng có mấy phần chờ mong đối với tay nghề của Nhiễm Bạch.
Tần Từ ra khỏi phòng bếp.
Nhiễm Bạch một tay sờ sờ cằm, nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mặt.
Mặt không biểu tình.
Hẳn là… có thể làm.
Thế là ——
Từng giây từng phút trôi qua.
Nhiễm Bạch híp híp mắt, cánh môi ngậm lấy một ý cười khó hiểu.
Nhìn một đống vật đen như mực trước mặt.
Rõ ràng, cô đã dựa theo trình tự mà Tần Từ chỉ dẫn!
Vì sao...!Sẽ là cái dạng này.
Nhiễm Bạch mặt lạnh lùng.
Đây không phải là ta làm!
Phong Lạc cười vật vã trong hệ thống không gian.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Nó rốt cuộc biết, nhược điểm của ký chủ là cái gì!
Đó chính là, món ăn hắc ám có thể hạ độc chết người!
Nhìn đống đồ vật đen như mực không thành hình thù gì trước mặt, Phong Lạc cười đến chảy nước mắt.
Cái này xác định là sườn xào chua ngọt? Chứ không phải một bàn thuốc độc sao?
"Còn cười, ngươi liền ăn hết những thứ này cho ta."
Thanh âm vang lên bên tai nháy mắt an tĩnh lại.
Nực cười, ăn hết? Vậy nó không sẽ biến thành mèo đen mất!
Oa oa oa, thật đáng sợ.
Trong lòng vụng trộm cười.
Nhiễm Bạch cao quý lãnh diễm hừ lạnh một tiếng, mặt mỉm cười bưng hai dĩa sườn xào chua ngọt hoàn toàn khác biệt lên, đi tới phòng khách.
Phong Lạc nhìn thấy động tác này của Nhiễm Bạch, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Ký chủ, sẽ không phải là muốn cho Tần Từ ăn chứ.
"Ký chủ, cô không thể như vậy!"
Cô sẽ hạ độc chết hắn!
Nhiễm Bạch bước chân chưa bỗng ngưng lại, thanh âm lạnh lẽo:
"Không bằng ngươi đến ăn?"
Phong Lạc nuốt một ngụm nước miếng, điên cuồng lắc đầu.
Không muốn, không muốn, đừng!
Trong lòng mặc niệm một giây đồng hồ cho Tần Từ.
Thật xin lỗi, ta đã hết sức cứu vãn ngươi.
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng đem hai dĩa sườn xào chua ngọt để lên bàn, tự nhiên mà ngồi trên ghế.
"A, tôi làm."
Tần Từ: "..."
Bỗng nhiên có chút hoảng, làm sao đây?
Nhìn vật thể không biết trên bàn, cuống họng Tần Từ chật vật nhấp nhô một chút, có trời mới biết hắn dùng bao nhiêu công lực mới có thể giữ được bình tĩnh.
"Đây là...!Cái gì?"
Nhiễm Bạch chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói:
"Sườn xào chua ngọt."
Sau đó lại bổ sung một câu: “Cái này đều dựa theo trình tự của anh dạy."
Tần Từ: "..."
Hình như tôi không làm như vậy đâu.
Sườn xào chua ngọt?
Nhìn thế nào cũng giống như một cục than đen?
Có thể hạ độc chết hắn không?
Nhiễm Bạch híp híp mắt, cặp mắt đào hoa cong thành hai đạo trăng khuyết:
"Thế nào, nếm thử?"
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Tần Từ có một nháy mắt vỡ tan, thanh âm chua chát:
"Lần đầu tiên cậu làm đồ ăn, vẫn là giữ lại lại đi."
Nhiễm Bạch nhẹ rũ mi, đôi con ngươi mang theo vẻ cô đơn:
"Có phải anh ghét bỏ món ăn tôi làm không ngon đúng không?"
Tần Từ nhìn thấy thiếu niên lộ ra thần sắc cô đơn, trong lòng có một nháy mắt co rút đau đớn, không còn kịp suy tư cái gì, thốt ra:
"Không phải."
Nghe Tần Từ không chút do dự nói vậy, ngũ quan xinh xắn của cô xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt:
"Tôi liền biết, Tần Ảnh Đế nhất định sẽ không ghét bỏ, nếm thử đi."
Tần Từ: "..."
Cho nên, hắn...!Là đào cho mình một cái hố, còn chủ động nhảy vào?
Nhìn đôi mắt sáng chói của Nhiễm Bạch, mang theo từng tia từng tia chờ mong.
Tần Từ có chút cụp mắt, nhìn thấy một đống than đen trên bàn, tiếng nói mát lạnh từ tính, chững chạc đàng hoàng mở miệng:
"Cậu làm rất tốt.
Màu sắc thâm hậu, màu đen óng ánh, loá mắt như tinh không, quả là khó có được."
Phong Lạc: "..."
Lợi hại.
Màu sắc thâm hậu? Màu đen óng ánh?
Phong Lạc yên lặng nhìn thoáng qua đống màu đen kia, nuốt một ngụm nước miếng.
Lông mi Nhiễm Bạch rung động nhè nhẹ, cánh môi ngậm lấy ý cười:
"Ánh mắt của Tần Ảnh Đế quả nhiên là tốt nhất."
Cánh tay đưa đũa tới trước mặt Tần Từ.
Cười nhẹ nhàng nhìn Tần Từ.
Tần Từ mím chặt mỏng môi, chậm rãi cầm lấy đũa, kẹp một khối than đen.
Cảm giác...
Ăn, thật, ngon.
Mới là lạ!
Tần Từ mặt không đổi sắc ăn xong một miếng, trong trẻo lạnh lùng nói:
"Ăn rất ngon."
Nhiễm Bạch bật cười, mặt mày cong cong.
Ừm, như vậy còn tạm được.
Cô cam đoan, nếu như vừa rồi Tần Từ dám nói không thể ăn.
Cô liền...
Đem hắn làm thành tiêu bản!
Phong Lạc coi như đã hiểu.
Nhiễm Bạch thuần túy chính là tìm Tần Từ để an ủi món ăn hắc ám của chính mình.
Nhìn thần sắc Tần Từ trong trẻo lạnh lùng, Phong Lạc lắc đầu.
Sự nhẫn nại thật tốt.
Ừm, cho cái tán thưởng.
"Tôi đưa cậu tới phim trường."
Tần Từ đặt đũa xuống, thản nhiên nói.
Nhiễm Bạch cũng không còn tra tấn Tần Từ nữa, nhẹ gật đầu.
Một đường đến phim trường, Đào Nhã nhìn thấy Tần Từ và Nhiễm Bạch cùng một chỗ xuống xe, thần sắc hơi nghi hoặc một chút.
Bọn hắn… sao lại cùng một chỗ?
Lưu Đạo nhìn thấy Nhiễm Bạch đến, vô ý thức muốn vẫy vẫy tay với Nhiễm Bạch
Khi ánh mắt rơi vào người Tần Từ bên cạnh Nhiễm Bạch, con mắt liền trừng lớn.
Tần Ảnh Đế lại tới.
——
Một giờ sáng, tối gặp lại nha, nhóm tiểu tiên nữ..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK