Mục lục
Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma - Nhiễm Bạch (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn thấy biểu lộ của Sở Y Nhiên, Nhiễm Bạch tựa như trẻ con đạt được vui đùa ác ý, bật cười, mặt mày cong cong:
"Chị thật đáng yêu."
Nhìn thấy Nhiễm Bạch như vậy, Sở Y Nhiên cảm thấy hẳn là mình suy nghĩ nhiều.
Làm sao lại có người bởi vì mấy câu liền giết người được?
Sở Y Nhiên nhẹ ho khan vài tiếng:
"Loại lời này vẫn là không nên lấy ra đùa cợt."
Nhiễm Bạch khẽ cắn cắn cánh môi màu đỏ, trong mắt mang theo ủy khuất, vô tội: "Em không nói đùa nha."
Sở Y Nhiên thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Loại nói đùa này sẽ có người bị cô hù doạ đấy."
Nhiễm Bạch cố chấp nhìn Sở Y Nhiên, lần nữa cường điệu nói:
"Tôi không nói đùa."
Sở Y Nhiên cũng không đem Nhiễm Bạch vào mắt, dưới cái nhìn của cô ta, chẳng qua là cô bé này thích trêu đùa người khác mà thôi.
Về phần trước đó cô ta bị dạng trò đùa này hù doạ, Sở Y Nhiên tự động xem nhẹ sự thật này.
"Ai, không nói cái này nữa, chẳng qua lời này về sau cô vẫn nên nói ít lại thì hơn."
Nhiễm Bạch: "Vậy chị đồng ý với em là sẽ không nói với người khác rồi?"
Sở Y Nhiên thoải mái gật đầu:
"Ừm, tôi sẽ không nói với ai."
Nghe nói như thế, Nhiễm Bạch nở nụ cười xán lạn:
"Quá tốt."
Sở Y Nhiên nhìn thấy Nhiễm Bạch cười, bỗng nhiên cảm giác trong lòng một mảnh rét lạnh, cảm giác có chỗ nào sẽ không đúng.
Bất quá, rất nhanh Sở Y Nhiên lại lắc lắc đầu, vứt đi ý nghĩ này.

Truyện Điền Văn
Mình nghĩ gì thế? Không hiểu thấu?

Nhiễm Bạch nhếch miệng cười, đưa ngón tay út ra:
"A, móc ngoéo hứa nha."
Sở Y Nhiên sửng sốt một chút, lập tức cũng đưa tay ra, móc lấy ngón tay út của Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch cười tủm tỉm:
"Ha ha ha, chúng ta đóng dấu rồi, nói ra là sẽ chết nha, ngàn vạn chớ nói ra ngoài nhé.

"
Nghe tiếng cười quỷ dị của Nhiễm Bạch, Sở Y Nhiên bỗng nhiên trong lòng phun trào ra cảm giác hối hận, rùng mình, cảm giác như mình vừa trêu chọc đến thứ không nên trêu chọc.
Sở Y Nhiên nở nụ cười gượng ép:
"Bây giờ có thể nói rồi chứ."
Nhiễm Bạch nhu thuận nói:
"Kỳ thật em là em gái của Tô Dạ Hiên.

Nhìn thấy anh ấy khốn khổ vì tình, thực sự là không đành lòng.

Rõ ràng các người đều yêu đối phương, nhưng vì bảo vệ chị mà đối xử với chị như vậy, em đều nhìn không được, cho nên mới đến nói cho chị biết."
Phong Lạc: "..."

Ký chủ, cô diễn, cô tiếp tục diễn.
Sở Y Nhiên nghe được Nhiễm Bạch nói, trong lòng dâng lên trận trận ngọt ngào, vừa nghĩ tới Tô Dạ Hiên cũng yêu mình sâu đậm, hai gò má liền đỏ lên, biết Nhiễm Bạch là em gái của Tô Dạ Hiên.

Ánh mắt Sở Y Nhiên nhìn Nhiễm Bạch càng thêm hiền lành.
Cô ta muốn gả cho Tô Dạ Hiên, cho nên nhất định phải tạo quan hệ tốt với em chồng tương lai, như vậy thì cô ta cùng Tô Dạ Hiên mới có thể trôi qua càng tốt hơn, được tất cả mọi người chúc phúc.
"Hó ra em chính là Bạch Bạch sao, chị nghe nói về em rất nhiều, đều biết em là một thiên tài."
Nhiễm Bạch cong môi, có chút ý tứ sâu xa nói:
"Thật sao?"
Sở Y Nhiên nhẹ gật đầu:
"Đó là đương nhiên, toàn bộ người trong vòng tròn chúng ta đều biết tới em."
Nhiễm Bạch khóe môi hơi câu, hài lòng tựa lưng vào ghế ngồi, hai con ngươi hơi khép:
"Ồ, vậy thì rất tốt.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK