Người đàn ông một bộ áo trắng cổ trang, buộc tóc dài, ngũ quan yêu nghiệt như điêu khắc, dáng người thon dài, thoạt nhìn như một công tử từ cổ đại bước ra.
Hắn vừa rồi rõ ràng cảm giác được một loại khí tức hắc ám cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng vì sao bây giờ lại biến mất?
Một đôi mắt phượng nhẹ nheo lại, tinh thần lực toả khắp toàn bộ quán cà phê.
Người đàn ông có chút nhíu mày.
Không có gì cả.
Dường như vừa rồi một nháy mắt kia là do hắn cảm giác sai.
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt mà hắn thu hồi tinh thần lực, Nhiễm Bạch ngồi bên cửa sổ có chút cụp mắt trong mắt lóe ra tia sáng nguy hiểm, nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị.
Người đàn ông cảm nhận được bầu không khí ấm áp hòa hợp dưới quán cà phê, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Nhiễm Bạch tinh mâu khẽ nâng, nhìn về phía Tô Dạ Hiên cùng cô gái kia.
Tô Dạ Hiên mặc đồ Tây, một dạng mặt người dạ cẩu, hắn bực bội giật giật cà vạt, cau mày chán ghét nói:
"Cô là cái thá gì, dựa vào cái gì mà tôi phải quan tâm cô? Cút nhanh lên!"
Cô gái nghe Tô Dạ Hiên nói vậy, lệ rơi đầy mặt, ngồi sập xuống đất, hai tay nắm lấy ống quần của Tô Dạ Hiên:
"Em biết, nhất định là anh có lời gì khó nói, anh nói cho em biết đi, chúng ta cùng nhau đối mặt.
"
Nghe Sở Y Nhiên nghẹn ngào nói, Tô Dạ Hiên không có nửa phần cảm động, đầu óc liên lạc với hệ thống:
"Giá trị ngươi đã đủ chưa?"
Kỳ thật hắn cũng muốn đi đùa nghịch giá trị ngược của Hứa Khả Khả nhưng lại không thể xoát nổi, cho nên chỉ có thể tới mấy kẻ không đáng chú ý này trước.
Hệ thống vang lên âm thanh máy móc:
"Tiếp tục.
"
Tô Dạ Hiên mím chặt môi, một chân đá văng Sở Y Nhiên, lạnh giọng nói:
"A! Bí mật khó nói? Cái quỷ gì? Bản thiếu gia chính là chơi chán cô rồi, cô tự coi mình thành cái gì vậy?"
Nghe Tô Dạ Hiên nói, Sở Y Nhiên trong mắt tràn đầy cầu khẩn, hèn mọn:
"Van cầu anh, đừng bắt em rời xa anh được không? Chỉ cần ở bên cạnh anh, cái gì em cũng có thể làm, em không thể không có anh.
"
Tô Dạ Hiên từ trên cao nhìn xuống nhìn xem Sở Y Nhiên hèn mọn đến cực điểm, lãnh khốc nói:
"Không có khả năng!"
Lập tức một chân đá văng Sở Y Nhiên, quay người rời đi.
Sở Y Nhiên bị đạp đau đớn, che ngực, đôi mắt tràn đầy thê lương, hét lớn:
"Tô Dạ Hiên!"
Mà Tô Dạ Hiên không hề dừng lại, không chút do dự đi thẳng về phía trước.
Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một vòng ý cười, cặp mắt đào hoa mỉm cười nhìn một màn kịch vừa rồi, ánh mắt tùy ý liếc vị trí của người đàn ông trên lầu một chút, nhếch miệng cười.
Tiện tay đưa một tấm đen cho nhân viên thu ngân:
"Quét thẻ.
"
Nhân viên thu ngân cảm giác lỗ tai muốn mang thai, động tác lưu loát cầm lấy thẻ đen quẹt tính tiền, trong mắt cấp tốc xẹt qua một vòng kinh ngạc.
Thẻ đen Tô gia.
"Vị tiểu thư này.
Xong rồi ạ.
"
Nhiễm Bạch kẹp tấm thẻ, làn da trắng nõn cùng màu đen của thẻ, càng lộ ra da thịt trắng muốt như tuyết.
Đi khỏi quán cà phê, Nhiễm Bạch như cười như không, một đôi mắt đào hoa ôn nhu lưu luyến, giống như mộng như ảo, phảng phất khiến cho người liếc nhìn lại liền sẽ vĩnh viễn trầm luân trong đó, dù cho biết đây chỉ là một mảnh mặt nạ, cũng không muốn tỉnh lại.
Cam tâm tình nguyện, vĩnh viễn sa vào.
Sở Y Nhiên quỳ trên mặt đất khóc rống, thê lương nhìn bóng lưng của Tô Dạ Hiên, một đôi mắt sưng đỏ, có vẻ là đã khóc lớn một lúc, trong mắt vẫn còn thoáng hiện nước mắt,
Sở Y Nhiên nhìn thấy cái bóng phản chiếu trên mặt đất, sững sờ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một cô gái có giá trị nhan sắc cực cao, ngũ quan tinh xảo, khóe miệng ngậm lấy nụ cười ôn nhu.
Sở Y Nhiên có chút lúng túng đứng lên, trốn ở một bên, tưởng là mình cản đường của cô.
Nhiễm Bạch cười ôn nhuận:
"Nếu chị còn khóc nữa, trang điểm đều trôi hết đấy.
".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK