Mà cục trưởng biết chuyện liền trực tiếp gọi Tô cha tới.
Để người Tô gia tự mình giải quyết.
Mình tự làm chủ bỏ công sức ra rồi đến cuối cùng lại không lấy lòng được bên nào.
Ngô mẫu nhìn thấy Tô cha đến thì dựa theo Nhiễm Bạch yêu cầu mà khóc rống một trận:
"Lão gia, tôi có lỗi với ngài, tôi không nên làm như vậy.
"
Cuối cùng một hồi lâu trấn an, Ngô mẫu mới rút bớt nước mắt nước mắt, đem toàn bộ chân tướng sự tình nói ra:
"Tô thiếu gia bảo tôi hạ độc cho lão gia và phu nhân.
Còn nói nếu như tôi không đáp ứng liền động thủ với con trai của tôi, lúc ấy đầu óc của tôi trống rỗng, quá lo lắng bởi vì mình mà con của tôi bị liên luỵ, cho nên liền bất đắc dĩ đồng ý.
Tô thiếu gia còn đưa cho tôi một căn phòng, xem xét chính là muốn để tôi trung thành với thiếu gia, nhưng trong đầu của tôi đều chỉ mong con của tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng liền không có quản những thứ ki.
Nhưng sau mấy ngày trôi qua, thực sự là lương tâm của tôi bất an, thừa dịp Tô thiếu gia đi ra ngoài nên chạy ra ngoài, đi tới đồn công an khai ra chân tướng.
"
Khụ khụ, trên thực tế thì sao?
Là bởi vì một người đến tìm Ngô mẫu, cho bà ta một căn phòng lớn xa hoa, còn cam đoan nói:
Chỉ cần Tô cha Tô mẹ chết đi, tài sản của Tô gia nhất định của con trai bà.
Lúc ấy Ngô mẫu bị số tài sản lớn nện váng đầu, mơ mơ hồ hồ liền đồng ý.
Lúc Tô cha nghe xong toàn bộ sự việc, mặt không biểu tình nói:
"Bà hãy thành thành thật thật mà khai báo, ta sẽ đi điều tra.
"
Tô cha cũng không có khả năng bởi vì một vài lời nói của Ngô mẫu liền kết luận Tô Dạ Hiên là người như vậy.
Dù sao, tự mình điều tra mới là thật.
Nhưng là, mặc kệ Tô Phụ điều tra như thế nào, kết quả đều sẽ giống như Ngô mẫu nói.
Bởi vì, Nhiễm Bạch đã đổi hết toàn bộ chứng cứ.
Tô cha ngồi trong công ty, nhìn thấy báo cáo điều tra được, mím chặt môi, làm người nhìn vào không rõ thần sắc.
Nhưng khí thế trên thân thật sự khiến người ta giật nảy mình.
Nói không thất vọng là không thể nào.
Con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn là thiên chi kiêu tử.
Bởi vì muốn kế thừa Tô thị mà muốn mưu sát cha mẹ.
Cái này làm sao không khiến cho Tô cha cảm thấy trái tim băng giá được.
"Đi, gọi đại tiểu thư đến đây.
"
Tô cha mặt không biểu tình phân phó cho trợ lý.
Trợ lý cũng có thể nhìn ra được hiện tại chủ tịch tâm tình không tốt, trơn tru gọi điện thoại cho Tô Bạch.
Nhiễm Bạch nhận điện thoại xong, nhếch miệng cười:
"Ừm, tôi biết rồi.
"
Nhiễm Bạch đi vào công ty, đi thẳng về phía văn phòng của Tô Phụ cha.
Trong công ty, những viên chức nhìn thấy Nhiễm Bạch, biểu thị lễ phép đều chào hỏi:
"Chào Tô tiểu thư.
"
Nhiễm Bạch khẽ mỉm cười, gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Tô cha.
Tô cha ngồi trên ghế, mở miệng nói ra,
"Vào đi.
"
Nhiễm Bạch vừa tiến đến, liền thấy sắc mặt Tô cha đen thui, mặc dù đã thu liễm cảm giác không thoải mái, nhưng Nhiễm Bạch vẫn có thể phát giác được.
Một đôi mắt đào hoa trong veo phản chiếu lấy nghi hoặc, phảng phất như thật sự không biết Tô cha đến tìm mình có chuyện gì:
"Cha, có chuyện gì vậy ạ?"
Tô cha ho nhẹ một tiếng.
Ngôn Tình Sủng
Đối với cô con gái Tô Bạch này, ông là thật sự yêu thương, thực tình hi vọng Tô Bạch có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp.
Không muốn Tô Bạch tiếp xúc với công ty, cũng là hi vọng hai anh em có thể sống chung hòa bình, giữ lại một phần ôn nhu.
Thế nhưng Tô cha nhớ tới phần báo cáo kia, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Đứa con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn, vậy mà không biết bộ mặt thật.
Có thể hạ thủ với ngay cả cha mẹ của mình, huống chi là em gái.
"Bạch Bạch à, đối với công ty, con có suy nghĩ gì?"
Tô cha đưa tay ra hiệu, bảo Nhiễm Bạch ngồi xuống.
Nhiễm Bạch nghe Tô cha nói vậy, khóe miệng cong lên, tự nhiên mà ngồi đối diện với Tô cha.
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK