• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọn họ có ngon thì...” Thẩm Kỳ Nam lại nói.

“Dì, dì đừng vội, nếu hết ngày mai mà chuyện này chưa giải quyết được thì dì đi cũng không muộn mà đúng không?”

Lăng Hạo nói: “Hơn nữa, không phải chúng ta sắp tới Tần gia để dự sinh nhật sao?”

“Cha ơi, con không muốn đến nhà ông nội, con không muốn đi...”

Nghe Lăng Hạo nói xong, Thụy Thụy dựa vào vai Lăng Hạo lắc đầu thật mạnh, nước mắt lăn dài trên mặt.

“Thụy Thụy, cha hứa lần này sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa.” Lăng Hạo nhẹ nhàng vỗ võ lưng Thụy Thụy.

“Con không đi đâu, con thật sự không muốn đi!" Thụy Thụy nghẹn ngào.

“Thụy Thụy ngoan nào!" Nhìn dáng vẻ của con gái, 'Tần Vũ Hân cảm thấy đau lòng.

Sau đó, cô ôm lấy Thụy Thụy từ vòng tay của Lăng Hạo: “Lần này cha mẹ sẽ đi cùng con, sẽ không có ai bắt nạt con nữa.”

“Thụy Thụy, không phải bọn họ nói con không có cha sao, lần này con cùng cha con đến cho ho xem.” Tần Vũ Phi ở bên cạnh nói.

“Nói với họ rằng cha con đã trở lại, bảo họ đừng nói như vậy nữa.”

“Vậy... được rồi... Thụy Thụy ngừng khóc: “Con phải nói với họ rằng con có một người cha, và cha con là một anh hùng vĩ đại!"

“Đúng! Thụy Thụy thật ngoan!” Tân Vũ Phi cười nói.

Thẩm Kỳ Nam ở bên cạnh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa.

Năm giờ rưỡi, sáu người Lăng Hạo đến một nhà hàng nằm ở trung tâm Đông Châu.

Tiệc sinh nhật của Tân Minh - ông cụ của nhà họ. Tần, được tổ chức tại đây.

Sau khi sáu người đến phòng riêng được chỉ định, nhìn xung quanh, trong phòng riêng tổng cộng có ba bàn, đã có rất nhiều người ngồi, Tân Minh đang ngồi ở ghế chủ.

“y, bác cả, mọi người tới rồi, tôi còn tưởng rằng các. người không có tiền xe nên năm nay không đến tham gia tiệc sinh nhật của ông nội nữa chới”

Trên bàn chính, một người phụ nữ trang điểm đậm nói bằng giọng điệu quái gở.

Người này trạc tuổi Tần Vũ Hân, ngũ quan tạm chấp nhận được, dáng người bốc lửa, phấn trang điểm trên mặt ít nhất cũng cả ký.

Người phụ nữ này là con gái của chú hai Tân Vũ Hân - Tân Vũ Kiều!

Bên cạnh cô ta là một thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một thân đồ hiệu, tóc tai lòe loẹt, vẻ mặt là kiểu vênh váo “chẳng có ai bằng tao”.

“Hăn là ai?” Tân Vũ Kiều nói xong, cô ta nhìn thấy Lăng Hạo đang ôm Thụy Thụy đứng ở phía sau.

Dừng một chút, cô ta quay đầu nhìn Tân Vũ Hân: “Chị họ, đây sẽ không phải là tình nhân chị mới tìm tới chứ?”

“Chị đúng là càng sống càng thụt lùi, chị nhìn coi chị Tìm cái dạng gì thế này!”

“Vừa nhìn đã biết là một tên nghèo, đồ toàn thân trên dưới cộng lại chỉ sợ còn không tới hai trăm đồng ha?”

“Tân Vũ Kiều, cô câm miệng cho tôi!” Tân Vũ Hân tức giận nói. “Uây, chị tìm một tên đàn ông không có tiền đồ, còn ở đây sợ người ta nói?” Tân Vũ Kiều lạnh lùng nói.

“Không cho phép dì nói như vậy về cha, cha là đại anh hùng!” Thụy Thụy tức giận hét lên.

“Nhỏ con hoang, mày câm miệng cho tao, cha mình là ai cũng không biết còn ở đây nhận bậy nhận bạ!” Tân Vũ Kiều lớn tiếng mắng.

“Ô ô ô...” Thụy Thụy lập tức khóc lên: “Dì là người xấu, con sẽ không bao giờ để ý đến dì nữa...”

“Đúng là đồ con hoang!” Tần Vũ Kiều khịt mũi coi thường.

“Gô nói thêm một câu nữa xem?” Lăng Hạo ôm Thụy Thụy đi tới trước mặt cô ta, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Kiều.

“Anh muốn làm gì?” Sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Lăng Hạo, Tân Vũ Kiều không khỏi rùng mình.

Nhưng mà ngoài miệng cô ta cũng không có tích đức, lại lên tiếng: “Tôi nói con nhỏ con hoang này thì liên quan gì đến anh? Anh...”

Bốp! Chưa kịp nói xong, Lăng Hạo đã giơ tay tát cô ta một cái thật mạnh, phấn trên mặt Tân Vũ Kiều rơi xuống đất như tuyết.

“Hải!?” Mọi người đều nhìn sang, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.

Vẻ mặt Thẩm Kỳ Nam cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bà không ngờ Lăng Hạo lại ra tay dứt khoát như vậy.

Sau khi kinh ngạc, trong lòng bà cũng rất hả giận, bà muốn tát Tân Vũ Kiều lâu rồi nhưng lại chưa bao giờ dám làm.

Mà Tân Vũ Phi ở bên cạnh đang nhìn Lăng Hạo bằng ánh mắt sùng bái, quá mạnh mẽt

Tần Vũ Hân sửng sốt một lát, sau đó mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định.

“Anh... Anh dám đánh tôi?” Một lúc sau, Tần Vũ Kiều điên cuồng hét lên.

“Đồ khốn kiếp, anh dám, tôi nhất định phải lột da anh!”

Bốp! Bốp!

Gô ta còn chưa nói xong, hai âm thanh giòn tan lại vang lên, hai má Tân Vũ Kiều lập tức sưng lên.

“Kể từ hôm nay nếu cô còn dám gọi Thụy Thụy là con hoang, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không nói được chữ nào nữa!”

“Anh...” Tân Vũ Kiều lại mở miệng muốn gào lên nhưng lại bị ánh mắt như lưỡi dao của Lăng Hạo làm cho hoảng sợ, không khỏi ngậm miệng lại.

“Anh này, anh có phải đang vượt giới hạn rồi không, đánh người trước mặt nhiều người như vậy, cho rằng mọi người đều tàn hình hết à?” Thanh niên bên cạnh Tần Vũ Kiều cau mày nói.

“Nếu cậu không muốn bị đánh giống cô ta thì tốt nhất nên câm miệng!” Lăng Hạo trầm giọng mắng.

“Đồ hỗn láo!" Lúc này, Tân Minh đặt mạnh tách trà trên bàn ăn, tức giận nói: “Tân Hồng Viễn, hắn là ai, các người muốn tạo phản à?”

“Cha, cậu ấy là cha ruột của Thụy Thụy, Lăng Hạo!” Tân Hồng Viễn hít sâu một hơi, đáp.

Ông nghĩ đến một nhà bọn ông vừa tới liền xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy đăng chát.

Vốn dĩ hôm nay ông muốn bàn bạc với cha mình để xem liệu có thể sắp xếp một công việc ở Đông Châu cho. Tân Vũ Hân hay không, để gia đình ông có thể chuyển về Đông Châu.

Bây giờ thì tốt rồi, mấy cái tát này tát xong thì cũng không cần nhắc tới chuyện đó nữa!

“Hả!?” Nghe được lời nói của Tân Hồng Viễn, lửa giận của Tân Minh càng lớn hơn.

Ông ta nhìn Lăng Hạo, tức giận nói: “Cậu chính là cái thằng năm đó hủy hoại sự trong sạch của Tân Vũ Hân!?”

“Đúng là to gan lớn mật, lại còn dám xuất hiện trước mặt nhà họ Tân chúng ta!”

“Nơi này không chào đón cậu, lập tức cút khỏi đây!”

Nghe vậy, tất cả người nhà họ Tần đều dùng ánh mắt †ức giận nhìn chằm chằm Lăng Hạo, hận không thể xông. lên cắn vài miếng.

Đối với bọn họ mà nói, là Lăng Hạo đã phá hỏng cơ: hội leo lên cành cao của bọn họ, nếu không lúc này nhà họ Tần đã sớm lên như diều gặp gió!

“Cha, chúng ta đi đi, con không muốn ở đây...” Nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Tần Minh, toàn thân Thụy Thụy phát run.

“Thụy Thụy, ngoan, đừng sợ, lát nữa cha sẽ đưa con đi” Lăng Hạo vỗ vỗ lưng Thụy Thụy.

“Thì ra anh chính là cái tên bừa bãi đó!” Lúc này, Tân Vũ Kiều đã khôi phục bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi lần nữa hét lớn.

“Tân Vũ Kiều, cô câm miệng cho tôi!” Tân Vũ Hân tức giận mắng.

Sau đó cô âm thầm hít sâu một hơi, căn răng, quay đầu nhìn Tần Minh rồi trầm giọng nói.

“Ông nội, chuyện năm đó là con tự nguyện, không thể trách Lăng Hạo!”

“Các người không chào đón anh ấy, chúng tôi có thể đi, nhưng hy vọng sau này các người đừng tiếp tục gọi

Thụy Thụy là con hoang!”

“Lăng Hạo là cha ruột của Thụy Thụy và là chồng chưa cưới của Tần Vũ Hân này, tôi và anh ấy sẽ sớm kết

Xoạt!

Nghe lời nói của Tân Vũ Hân xong, vô số ánh mắt nhìn sang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK