• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai... Hai người không biết nhà họ Lôi có địa vị như thế nào...” Lôi Tiểu Quang hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

“Tôi... Tôi đảm bảo, hai người sẽ hối hận...”

“Ở... ở Vân Thành này, chưa từng có người dám khiêu khích nhà họ Lôi như thế này...”

“Không chỉ hai người, người nhà của Tần Vũ Hân cũng sẽ bị chôn cùng...”

“Đúng là đồ ngu!” Lục Nguyệt trả lại một câu.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng trên chiến trường.

Thống soái chỉ có một mình, trong tay cầm thanh đao, bầu trời tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, thi thể khắp nơi, giống như luyện ngục!

Với chiến lực đạt tới cấp bậc đó, một nhà họ Lôi nho nhỏ sao có thể chống lại nổi!

Kẻ ngu dốt thực sự không biết sợ hãi mà!

Reng! Reng!

Một lúc sau, điện thoại di động của Lăng Hạo reo lên, anh lấy ra xem thì thấy là cuộc gọi của Tần Vũ Hân.

“Vũ Hân!” Sau khi nghe điện thoại, Lăng Hạo nhẹ giọng nói.

“Bây giờ anh đang ở đâu? Có tin tức gì về Thụy Thụy không?” Giọng nói lo lắng của Tần Vũ Hân phát ra từ điện thoại.

“Vũ Hân, đừng lo lắng, Thụy Thụy không sao!” Lăng Hạo đáp.

“Tìm được Thụy Thụy rồi sao?” Tần Vũ Hân vô cùng kích động.

“Ừ!” Lăng Hạo lại lên tiếng: “Vũ Hân, ở nhà chờ tôi, lát nữa tôi sẽ mang Thụy Thụy trở về.”

“Anh có ý gì?” Tần Vũ Hân sững sờ: “Thụy Thụy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm sao?”

“Vũ Hân, đừng quá lo lắng, tôi hứa Thụy Thụy sẽ ổn thôi!”

“Là ai đã bắt Thụy Thụy?”

“Vũ Hân, tôi còn có chuyện phải làm, tôi cúp máy đây, lát nữa trở về sẽ nói với cô.” Lăng Hạo nói xong thì cúp điện thoại.

Giải thích quá nhiều với Tần Vũ Hân chẳng có ích lợi gì ngoài việc làm cô lo lắng hơn. Tốt nhất là đợi Thụy Thụy được cứu rồi mới giải thích cặn kẽ cho cô.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tiếng trôi qua.

“Chắc là nhà họ Lôi đã phái người tới!” Một lúc sau, Lục Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi nói.

“Không có gì bất ngờ, Lôi Hồng Côn không có khả năng để con trai ông ta rơi vào tay chúng ta trong vòng ba tiếng mà không quan tâm.” Lăng Hạo nhàn nhạt mở miệng.

Lăng Hạo vừa dứt lời, một đám người áo đen đã từ cửa quán trà xông vào.

Người đứng đầu là một phụ nữ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Mặt mũi tạm được, trang phục đắt tiền, trên mặt là thái độ không coi ai ra gì

Ngoại trừ cô, những người khác đều mặc đồng phục có in dòng chữ “Bảo An Lôi Chấn”.

Mười người đàn ông phía sau người phụ nữ, mỗi người cầm một khẩu Desert Eagle, và những người khác cầm nhiều vũ khí lạnh khác nhau.

Ngoài bốn, năm mươi người xông vào quán trà, xung quanh quán trà còn có gần hai trăm người, tất cả đều mặc đồng phục công ty bảo vệ.

“Chị... cứu em với...” Sau khi nhìn thấy người phụ nữ, Lôi Tiểu Quang, người nằm co quắp trên mặt đất rú lên ầm ĩ.

“Hử!?” Sau khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Lôi Tiểu Quang, một luồng tức giận lạnh lùng lan ra từ trong cơ thể Lôi Vân Lệ.

Sau đó ả nhìn Lăng Hạo, nói từng chữ một: “Thằng nhãi, mày có gan!”

“Dám đánh người nhà họ Lôi tao như vậy trên đất Vân Thành này, mày là người đầu tiên và sẽ là người cuối cùng!”

“Ha ha!” Lăng Hạo cười nhạt một tiếng: “Không biết trước kia có hay không, nhưng tôi biết sau này quả thật sẽ không có!”

“Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, ở Vân Thành sẽ không còn nhà họ Lôi nào nữa!”

“Ha ha ha...” Lôi Vân Lệ cười to: “Mày không chỉ có gan, mà còn rất có khiếu hài hước!”

Nói xong, trong mắt ả lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giọng điệu trầm xuống.

“Mày cho rằng giết được Duẫn Tứ Hải liền có tư cách khiêu khích nhà họ Lôi chúng tao sao?”

“Không được sao?” Lăng Hạo nhẹ giọng nói.

“Đúng là thằng ngu thì không biết sợ!” Lôi Vân Lệ hừ lạnh một tiếng.

“Duẫn Tứ Hải cũng chỉ là một tên côn đồ nhỏ, so với nhà họ Lôi của tao, cách xa một trời một vực!”

“Nếu mày cho rằng giết hắn là có thể hù dọa nhà họ Lôi chúng tao, vậy mày đúng là quá ngây thơ rồi!”

“Mày tin không, tao dẫn theo những người này là có thể giết Duẫn Tứ Hải chết mấy lần!”

“Tin!” Lăng Hạo nhún nhún vai: “Nhưng mà cô đặc biệt mang nhiều người đến đây như vậy chỉ để nói cho tôi biết cô có thể giết Duẫn Tứ Hải chết mấy lần à?”

“Hừ!” Lôi Vân Lệ lại hừ lạnh một tiếng.

“Thằng nhãi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, lập tức thả em trai tao ra, sau đó hai người tụi mày tự phế một tay một chân, tao sẽ tha cho tụi mày một cái mạng chó!”

“Nếu không tao nhất định sẽ làm tụi mày phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!”

“Người nhà họ Lôi đều ngu ngốc như vậy sao?” Lục Nguyệt không nói nên lời liếc nhìn đối phương.

“Hả?” Lôi Vân Lệ tức giận trừng mắt: “Chỉ vì lời nói này của mày, mày muốn sống để ra khỏi đây thì phải phế thêm một tay!”

“Vậy à?” Lục Nguyệt quay đầu nhìn Lăng Hạo: “Dọn dẹp tới mức nào?”

“Giữ Lôi tiểu thư này lại, những người khác nếu không muốn đi thì thành toàn cho họ!” Lăng Hạo nhẹ giọng nói.

“Vâng!” Lục Nguyệt đáp, thân thể lóe lên như bóng ma.

“Giết hắn!” Lôi Vân Lệ sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng hét lên.

Pằng! Pằng! Pằng!

Ả chưa kịp nói xong, mười người phía sau đồng loạt giơ Desert Eagle trong tay lên, bóp cò về phía dư ảnh của Lục Nguyệt.

Đinh! Đinh! Đinh!

Tuy nhiên, tất cả những viên đạn đó đều rơi xuống sàn, tia lửa bay khắp nơi.

Bang! Bang!

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Nguyệt đã xuất hiện trước mặt đối phương, mười người như bị gió lốc đánh trúng bay ngược ra ngoài.

Sau khi những người đó nện cơ thể xuống sàn, một lượng lớn máu phun ra từ miệng bọn chúng.

Bọn chúng há miệng nhưng không nói được lời nào, nghiêng đầu sang một bên, tắt thở.

“Giết!”

Thấy vậy, những người còn lại đồng loạt gầm lên, giơ vũ khí trong tay lên nhào tới Lục Nguyệt.

Mà khoảng trăm người bên ngoài quán trà nhìn thấy cảnh này cũng lập tức xông vào, nếu không phải đại sảnh quán trà không thể chứa toàn bộ người bên ngoài thì tất cả đều đã xông vào rồi.

Nhưng mà cũng chẳng làm nên trò trống gì!

Kết quả không có gì bất ngờ, trong vòng chưa đầy ba phút, hơn một trăm người đã ngã xuống, nửa chết nửa tàn phế, tiếng kêu rên liên tiếp vang lên.

Một trăm người còn lại bên ngoài đều run rẩy, vẻ mặt kinh hãi, cuối cùng không còn ai dám đi vào chịu chết nữa.

“Làm sao... làm sao có thể?”

Lôi Vân Lệ đứng ở một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nành nhỏ xuống, thân thể run rẩy không kiềm chế được.

“Thế nào, hiện tại cô nói xem tôi có tư cách khiêu khích nhà họ Lôi các cô chưa?” Lăng Hạo sải bước đi về phía đối phương.

“Mày... Mày đừng tới đây...” Lôi Vân Lệ run rẩy nói.

“Cô mới bảo hai người bọn tôi tự phế một tay một chân đúng không?” Lăng Hạo vừa đi vừa nói:

“Tôi cũng sẽ cho cô cơ hội giống vậy, cô tự phế một tay một chân thì tôi để cô sống sót ra khỏi đây, thế nào?”

“Mày... Con gái của mày vẫn nằm trong tay bọn tao, mày... Nếu mày dám đụng tới tao, con gái mày cũng sẽ chết...”

Sau khi Lôi Vân Lệ khó khăn nói xong, ả nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm gọi video với cha mình.

Đây là Lôi Hồng Côn đã dặn ả trước khi ả tới chỗ này, nếu như gặp nguy hiểm liền gọi video, dùng con bé Thụy Thụy để uy hiếp.

Lôi Vân Lệ vốn cho rằng cha ả cẩn thận quá mức, ả mang theo nhiều người như vậy chỉ để đối phó hai thằng nhãi không hiểu sự đời thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ!

Nhưng bây giờ ả cảm thấy vô cùng may mắn vì cha ả đã sắp xếp trước, nếu không ả liền phải chịu khổ!

“Này... Kẻ xấu... Thả cháu ra...” Một giọng nói trẻ con vang lên từ ống nghe điện thoại.

“Cha… Cha cháu sẽ sớm đến cứu cháu… Cha cháu là một anh hùng vĩ đại… Ông ấy nhất định sẽ không buông tha mấy người...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK