• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài phút sau, chiếc Land Rover đi trước, xe tải đi sau, chậm rãi chạy về hướng nhà họ Tần đang ở.

“Thống Soái...” Lục Nguyệt nói với giọng ngập ngừng ngay sau khi xe chạy ra ngoài.

“Hiện tại chúng ta không còn ở tiền tuyến nữa, đừng gọi Thống Soái, cứ gọi tôi là Lăng thiếu như Thẩm mập mạp đi!” Lăng Hạo nói.

“Vậy tôi sẽ gọi anh là đại ca, gọi vậy thân cận hơn!” Lục Nguyệt mỉm cười.

“Được!” Lăng Hạo khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì?”

“Sáng nay tôi nhận được điện thoại từ Thủ đô!” Giọng điệu của Lục Nguyệt có chút nặng nề.

“Ha ha, chuyện nằm trong dự đoán!” Lăng Hạo nhàn nhạt mở miệng: “Bọn họ nói cái gì?” “

“Phía trên đối với việc anh tự ý rời khỏi vị trí có chút phê bình, bảo anh trong vòng ba ngày phải trở về Tây Vực!” Lục Nguyệt hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu không sẽ tước danh hiệu Vua Tây Vực của anh!”

“Vậy thì tốt quá!” Lăng Hạo vẻ mặt bình thản và thờ ơ.

“Cậu giúp tôi chuẩn bị một phần đơn từ chức rồi gửi đi đi. Nói rằng tôi xin từ chức tất cả các chức vụ vì lý do cá nhân!”

Két!

Lục Nguyệt đạp phanh.

“Đại ca, anh đùa hơi lớn rồi!”

“Bốn người Thanh Long mà biết anh từ chức thì sẽ ngay lập tức buông gánh không thèm làm nữa rồi chạy qua đây với anh!”

“Thậm chí, đoán chừng toàn bộ Chiến Đội Huyết Ảnh đều sẽ từ chức!”

“Bọn họ dám!” Lăng Hạo trầm giọng nói.

“Cậu truyền tin cho bọn họ bảo bọn họ ngoan ngoãn ở Tây Vực cho tôi, nếu dám tự ý rời khỏi vị trí của mình mà không có sự đồng ý của tôi thì đưa đầu tới gặp tôi!”

“Đại ca, anh nghiêm túc đấy à?” Lục Nguyệt quay đầu nhìn Lăng Hạo.

“Cậu thấy tôi giống đang nói đùa sao?” Lăng Hạo trừng mắt nhìn hắn.

“Nhưng...” Lục Nguyệt hít sâu một hơi.

“Cái vị thuộc Chiến Bộ ở thủ đô kia, hai năm nay đã ở trong trạng thái nửa nghỉ hưu vì lý do thân thể, nghe nói phía trên đang có ý chọn một trong năm vị “vua” các anh để thay thế vị trí của người kia.”

“Nếu anh từ chức vào lúc này...”

“Tôi đã sớm nghe ông già nhắc qua chuyện này.” Lăng Hạo ngắt lời hắn.

“Tôi từ chức, một mặt vì tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho Thụy Thụy và Vũ Hân, tôi nợ họ quá nhiều!”

“Mặt khác, chính là vì chuyện cậu vừa nhắc tới, tôi không có chút hứng thú nào với vị trí đó, để bốn người kia tự chơi với nhau đi!”

“Với tôi mà nói, không có mấy chức vụ đó càng nhẹ người hơn!”

“Đã hiểu!” Lục Nguyệt trầm ngâm gật đầu, sau đó nói.

“Nghe nói cái vị ở quận trung tâm kia vẫn luôn có ý kiến với anh, đã nhiều lần báo cáo về anh khi tham gia hội nghị thủ đô, hơn nữa còn ra tay lung lạc hai vị ở phía bắc và phía nam, không thể không đề phòng!”

“Ha ha, một tên không bao giờ làm nên trò trống gì, cứ kệ hắn đi!” Lăng Hạo cười nhạt: “Làm không ra trò trống gì!”

“Hắn có địa vị không tầm thường, ở thủ đô có không ít người ủng hộ hắn, nếu hắn thật sự có ý định gây phiền toái, tôi lo lắng...” Lục Nguyệt tiếp tục nói.

“Không có gì phải lo lắng!” Lăng Hạo lại ngắt lời hắn, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc: “Tốt nhất hắn nên kiềm chế một chút, nếu không tôi không ngại lật ngược hang ổ của hắn đâu!”

“Vâng!” Khóe miệng Lục Nguyệt giật giật.

“Đúng rồi, tình hình của Trịnh Đông Dương ở Đông Vực thế nào?” Lăng Hạo suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Không lạc quan lắm!” Lục Nguyệt lắc đầu.

“Sau trận chiến lần trước, ông ấy bị đối phương đánh trọng thương, nghe nói tu vi giảm mạnh, cộng thêm tuổi tác đã cao, đoán chừng khó có khả năng quay lại cương vị.”

“Nếu cậu có thời gian thì gọi điện thoại hỏi xem ông ấy có ở Đông Châu không, nếu có thì tôi sẽ đi gặp.” Lăng Hạo nói sau khi suy nghĩ một chút.

“Rõ!” Lục Nguyệt gật đầu đáp ứng, dừng một chút rồi tiếp tục hỏi: “Đại ca, nếu anh từ chức trong doanh rồi thì Ảnh Môn thế nào?”

“Tương tự, tùy phía trên quyết định. Nếu họ muốn tôi tiếp tục phụ trách Ảnh Môn, tôi sẽ không từ chối!” Lăng Hạo trầm giọng đáp lại.

“Còn nếu họ cho rằng tôi không thể đảm nhiệm vị trí đó nữa, tôi có thể bãi nhiệm bất cứ lúc nào!”

“Đã rõ!” Lục Nguyệt trịnh trọng gật đầu.

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Đúng rồi, đại ca, tôi nghe nói có người ở thủ đô đang điều tra thân thế của anh!”

“Cứ để bọn họ điều tra, muốn tra thế nào thì tra đi!” Lông mày Lăng Hạo khẽ chau lại.

“Một đám người cả ngày không làm chuyện đàng hoàng mà chỉ biết nhảy nhót loạn xạ. Bọn họ ngoại trừ làm chút việc thấp kém thì chẳng có năng lực gì khác!”

“Đúng vậy, bọn họ yên bình không chịu, cứ phải thích quậy đục nước nếu không sẽ nghẹn điên!” Lục Nguyệt gật đầu đáp lại.

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, Lục Nguyệt lái xe vào một khu dân cư khá cũ.

Sau khi vào khu dân cư, cả hai thấy trên các bức tường bên ngoài của tất cả các tòa nhà đều có sơn chữ lớn “phá hủy”.

Trên mảnh đất trống trong khu dân cư, nhiều người già đang tụ tập thảo luận điều gì đó, từng người một thở dài, vẻ mặt buồn rầu.

“Cha!”

Hai người Lăng Hạo dừng xe, vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy về phía Lăng Hạo.

“Thụy Thụy, con có nhớ cha không?” Lăng Hạo cúi xuống bế Thụy Thụy lên, xoay người tại chỗ mấy vòng.

“Đương nhiên, Thụy Thụy đương nhiên rất nhớ cha…” Nước mắt của Thụy Thụy làm ướt quần áo của Lăng Hạo.

“Cha cũng nhớ Thụy Thụy!” Hai mắt Lăng Hạo cũng đỏ lên.

Tần Vũ Hân đang đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

Cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.

Cô thực sự hy vọng Thụy Thụy có thể có một người cha mạnh mẽ để dựa vào, như vậy con bé sẽ không còn bị người khác mắng là đồ con hoang nữa.

Giấc mơ này, cô đã mơ suốt năm năm rồi!

“Thụy Thụy, cha mua cho con rất nhiều đồ chơi, chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”

Một lúc sau, Lăng Hạo ôm Thụy Thụy đi về phía chiếc xe tải phía sau.

“Thật sao? Tuyệt quá, Thụy Thụy có đồ chơi mới rồi.” Đứa nhỏ nín khóc mỉm cười.

Sau khi hai người lên xe, Thụy Thụy nhìn thấy trong xe chất đầy đồ chơi liền giơ bàn tay nhỏ bé lên dụi dụi đôi mắt to rồi hét lớn.

“Cha, tất cả những món đồ chơi này đều là cho Thụy Thụy ạ?”

“Đúng!” Lăng Hạo cười nói: “Thụy Thụy có thích không?”

“Thích, đương nhiên là thích!” Thụy Thụy khua chân múa tay nhìn Tần Vũ Hân: “Mẹ, mau đến xem, cha mua cho con rất nhiều đồ chơi nè!”

Lúc này, Tần Vũ Phi cũng đi ra rồi nhanh chóng đi đến phía sau xe tải.

“Trời ạ!” Nhìn nguyên một chiếc xe toàn đồ chơi, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô há rộng đủ để nhét hai quả trứng gà vào:

“Anh rể, anh là nhà giàu mới nổi đúng không?”

Khi Tần Vũ Hân nghe thấy xưng hô của cô nàng, vốn định mắng một tiếng nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đã từ bỏ ý định.

Sau đó cô đi tới nhìn thấy đống đồ chơi trước mặt, khóe miệng không khỏi méo đi.

Thật đúng là tình cha như núi!

Rầm rập! Rầm rập!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, có hơn chục người đàn ông xăm trổ đi về phía bên này.

Sau khi nhìn thấy hai chị em Tần Vũ Hân, ánh mắt của bọn họ như lang như hổ.

“Các cô là chủ hộ 303 đúng không? Tôi chờ các cô lâu rồi đấy!” Tên đầu trọc cầm đầu dùng ánh mắt quét lên quét xuống cơ thể Tần Vũ Hân rồi nói.

“Cha, bọn họ là người xấu sao? Thụy Thụy sợ...” Nhìn dáng vẻ của đám người này, Thụy Thụy ôm chặt Lăng Hạo.

Chuyện xảy ra ở Vân Thành đã làm cô bé có bóng ma tâm lý, bây giờ cô bé thấy người có tướng mạo hung tợn thì cơ thể liền run rẩy.

“Thụy Thụy đừng sợ, có cha ở đây, về sau sẽ không có ai bắt nạt Thụy Thụy nữa.” Lăng Hạo khẽ nói, sau đó nhìn về phía Tần Vũ Phi.

“Tiểu Phi, cô đưa Thụy Thụy về nhà trước, tôi và Vũ Hân sẽ về sau.”

“Vâng!” Tần Vũ Phi gật đầu, ôm lấy Thụy Thụy từ tay Lăng Hạo rồi đi về phía hành lang.

“Các người có chuyện gì?” Sau đó Lăng Hạo nhìn đầu trọc hỏi.

“Chúng tôi mua nhà của các người, lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu rồi đi theo chúng tôi làm thủ tục!” Tên đầu trọc liếm đôi môi khô khốc của gã.

“Nói vậy là có ý gì?” Tần Vũ Hân ở bên cạnh khẽ cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK