Vùng biên giới, nơi tiếp giáp với Đông Châu, phía nam Vân Thành.
Một chiếc xe thương mại không có giấy phép lái ra khỏi khu vực nhà máy bỏ hoang rồi lao về hướng ngoại ô.
Ngoài tài xế, trên xe thương mại còn có ba người đàn ông xăm trổ và một bé gái khoảng bốn, năm tuổi.
Lúc này sắc mặt cô bé tái nhợt, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi vô tận, toàn thân khẽ run lên.
“Lão tam, mày làm cái chó gì thế!” Người đàn ông có vết sẹo trên mặt nhìn người đàn ông đầu trọc, trầm giọng nói.
“Để mày canh chừng con nhóc này. Vậy mà trên người nó có điện thoại di động mày cũng không biết!?”
“Xin lỗi lão đại, đây là lỗi của tôi!” Người đàn ông đầu trọc nhanh chóng trả lời.
“Không ngờ con nhóc này mới bây lớn mà mẹ nó đã cho nó đem theo điện thoại di động trên người!”
“Lần sau làm việc cho đàng hoàng!” Người đàn ông mặt sẹo trầm giọng đáp lại.
“Cũng may chúng ta phát hiện sớm, nếu không con nhỏ thật sự gọi người tới thì bốn anh em chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Tôi hiểu rồi, lão đại!” Tên đầu trọc gật đầu thật mạnh.
“Lão đại, ai muốn cô bé này vậy? Lần này tiền thuê quá hào phóng, chắc chắn không phải là người bình thường đúng không?” Người đàn ông tóc ngắn còn lại hỏi.
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, làm việc của mình đi!” Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng trả lời.
Trong mắt hắn hiện lên sự kiêng dè sâu sắc, thân phận của đối phương khiến hắn rùng mình.
“Tôi chỉ hơi tò mò thôi.” Người đàn ông tóc ngắn trả lời: “Lão đại, anh có biết sao họ lại bắt cô bé này không?”
“Nghe nói bọn họ muốn tiến hành cấy ghép tim cho một cô bé khác!” Người đàn ông mặt sẹo khẽ gật đầu đáp lại.
Người đàn ông tóc ngắn hít một hơi khí lạnh: “Mẹ kiếp, tàn nhẫn như vậy? Con nhóc này không phải chết chắc rồi sao?”
“Mày nghĩ sao?” Người đàn ông mặt sẹo liếc nhìn hắn.
“Được rồi!” Người đàn ông tóc ngắn nhún vai.
“Thụy Thụy sẽ không chết, cha... Cha nhất định sẽ đến cứu Thụy Thụy...” Sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, cô bé liền khóc lớn.
“Mày lấy đâu ra cha?” Đầu trọc quay đầu nhìn cô bé, hỏi.
“Mày là đồ con hoang, ngay cả mẹ mày cũng không biết cha mày là ai!”
“Thụy Thụy không phải là con hoang, Thụy Thụy có cha…” Cô bé tiếp tục khóc: “Các người... các người là đồ xấu, cháu... Cha cháu sẽ không tha cho các người...”
“Ha ha, cho dù mày có cha thì gã cũng chết từ lâu rồi. Nếu không sao nhiều năm như vậy mà cha mày không tới thăm mày?”
“Cha... không chết. Ông ấy nhất định sẽ đến cứu Thụy Thụy...” Cô gái nhỏ lắc đầu thật mạnh: “Cha nhất định sẽ đến...”
“Vậy mày nghĩ khi nào cha mày tới cứu mày? Ngày mai? Hay là ngày mốt?” Người đàn ông đầu trọc cười toe toét.
“Đáng tiếc, tối nay mày sẽ phải phẫu thuật. Sau đêm nay, cho dù cha mày có đến, mày cũng không thể gặp được nữa đâu!”
“Không... Không, Thụy Thụy chắc chắn sẽ gặp cha mình...” Cô bé bật khóc.
“Được rồi, đừng có chọc nó nữa!” Người đàn ông mặt sẹo nghiêm nghị nói rồi nhìn về phía tài xế: “Lão tứ, tìm một nơi không có giám sát rồi đổi xe đi!”
“Biết rồi lão đại!” Tài xế gật đầu đáp ứng.
…
Vào lúc một giờ chiều, một chiếc xe Jeep quân sự dừng lại ở cổng nhà máy bỏ hoang phía nam thành phố Vân Thành.
Bang!
Trước khi chiếc xe hoàn toàn dừng lại, Lăng Hạo tràn đầy sát khí đã đá tung cửa xe rồi lao vào nhà máy.
Một giờ trước, anh và Lục Nguyệt vừa xuống sân bay quân sự Đông Châu thì nhận được tin nhắn của Huyền Vũ.
Thông báo cho anh rằng định vị số điện thoại của Thụy Thụy không phải ở Đông Châu mà ở một khu công nghiệp ngoại ô Vân Thành, một thành phố ở phụ cận Đông Châu.
Vì vậy cả hai lái một chiếc xe jeep quân sự từ Đông Châu đến Vân Thành.
“Cậu có chắc tin nhắn cuối được gửi từ điện thoại Thụy Thụy là gửi ở chỗ này không?” Lăng Hạo liếc nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Lục Nguyệt sau lưng.
Toàn bộ sảnh của nhà máy trống rỗng ngoại trừ một vài chiếc ghế sofa tồi tàn và một vài máy móc thiết bị đã hỏng.
“Chắc!” Lục Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Hệ thống định vị của Chiến Bộ không thể có sai sót!”
Lông mày Lăng Hạo nhíu lại, sau đó nhanh chóng đi tới cửa một căn phòng bên trong, vẫy tay, toàn bộ tấm cửa lập tức nổ tung, vụn gỗ bay khắp nơi.
Khi nhìn thấy đống linh kiện điện thoại vỡ vụn trên mặt đất, sát ý ngút trời lại phát ra từ người Lăng Hạo.
Đã chậm một bước!
Lục Nguyệt đang đứng sau lưng anh không khỏi rùng mình!
Hắn biết Vân Thành sắp xảy ra chấn động lớn!
Lăng Thống Soái tức giận, xác chết rãi ngàn dặm!
Chỉ có hắn rõ ràng nhất vị Thống Soái này của hắn là người kinh khủng tới mức nào.
Chỉ với hai chữ “Lăng Hạo” cũng đủ khiến hàng vạn thanh niên nhiệt huyết trở nên phát cuồng và đầy kính sợ!
Trời giáng kỳ lân, là vận may lớn của đất nước!
Ba năm trước, ở tuổi hai mươi hai, anh đã trở thành huyền thoại trong doanh trại, không ai có thể ngăn cản!
Một chọi mười, quét sạch các tướng lĩnh hàng đầu của mười quốc gia có sức chiến đấu cao nhất, chỉ đấu một trận liền được phong thần!
Anh được lệnh phụ trách Lãnh thổ phía Tây, thành lập Chiến Đội Huyết Ảnh, danh chấn các nước láng giềng, khiến bọn đạo chích vừa nghe tên đã sợ mất mật!
Hai năm trước, anh có thêm một chức vụ mới, đó là phụ trách tổ chức bí ẩn - Ảnh môn, trừ bạo an dân, trừ gian diệt ác!
Ba tháng trước, giặc Tây Phương âm mưu phản loạn, anh dẫn quân Huyết Ảnh tiến công Hoàng Long, lấy đầu chỉ huy địch, trăm vạn quân địch chỉ còn lại một vạn!
“Tra!” Sau thu lại khí thế, Lăng Hạo trầm giọng ra lệnh.
“Phối hợp với cảnh sát Vân Thành kiểm tra tất cả các phương tiện khả nghi ra vào khu vực này kể từ khi tôi nhận được tin tức của Thụy Thụy đến giờ!”
“Cho bọn họ nửa tiếng, tôi nhất định phải biết kết quả!”
“Đã hiểu!” Lục Nguyệt gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi.
“Khi nào Phán Quan đến?” Sau khi Lục Nguyệt cúp điện thoại, Lăng Hạo tiếp tục hỏi.
Phán Quan trong miệng anh là một trong năm thanh đao sắc bén của Ảnh Môn!
Ảnh Môn được chia theo vị trí địa lý, lãnh thổ được chia thành năm quận. Mỗi thanh đao sắc bén chịu trách nhiệm phụ trách một quận!
“Lúc tôi gọi điện cho anh ta thì anh ta đang chấp hành nhiệm vụ ở nơi khác. Anh ấy nói sẽ đến ngay lập tức. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ có mặt ở đây trước buổi tối” Lục Nguyệt đáp.
“Ừ!” Lăng Hạo khẽ gật đầu.
“Thống Soái, bây giờ đi đâu?” Hai người lại lên xe, Lục Nguyệt hỏi.
“Cho người định vị vị trí của Tần Vũ Hân. Cô ấy có thể biết ai đã bắt cóc Thụy Thụy!” Sau khi suy nghĩ một lúc, Lăng Hạo trả lời.
“Được!” Lục Nguyệt soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Tích!
Năm phút sau, tin nhắn điện thoại di động của Lục Nguyệt vang lên, hắn cầm lên xem.
“Thống Soái, vị trí của Tần Vũ Hân đã được xác định.” Lục Nguyệt nhìn Lâm Hạo, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Nói!” Lăng Hạo trầm giọng nói.
“Hiện tại cô ấy đang ở khách sạn Hoàn Vũ Vân Thành.” Lục Nguyệt hít sâu một hơi, đáp.
“Hả!?” Lăng Hạo quay đầu nhìn Lục Nguyệt, lông mày khẽ chau lại.
“Có lẽ, cô ấy đến khách sạn có việc gì đó.” Lục Nguyệt lại hít sâu một hơi.
“Lái xe!” Lăng Hạo châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm.
Brừm!
Lục Nguyệt đạp ga, xe lao vút đi.