Lục Hoán tựa hồ như bị đóng băng tại chỗ. Lông mi dài mảnh rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt, chỉ có yết hầu nhô ra hơi cử động.
Thấy hắn không trả lời, Úc Bạch Hàm tiến lại gần. Đôi tai xù xù dường như sắp chạm tới mí mắt của Lục Hoán, "Sao vậy? Là xúc động quá..."
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ đầu hành lang bên kia, "Đù má, thì ra không phải ma quỷ, là yêu t..."
Lông mi Lục Hoán rung lên, có vẻ như đã lấy lại tinh thần, hắn đưa tay đẩy người vào trong.
Úc Bạch Hàm bị hắn đẩy một phát quay về phòng ký túc! Ngẩng đầu lên, Lục Hoán cũng nhấc cái chân dài tiến vào. Thân hình cao lớn chen vào giữa không gian chật hẹp, che khuất thế giới bên ngoài.
Sau khi Lục Hoán bước vào, hắn đóng cửa lại.
Rầm, cánh cửa nhạt màu đóng lại sau lưng hắn.
Hai người đứng đối diện nhau.
Trong không gian yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy cả tiếng thở của đối phương.
Thấy Lục Hoán còn chưa lên tiếng, Úc Bạch Hàm lại lắc lắc tai mèo, giữa đôi môi cong cong hé ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Có thích món quà này không?"
Tiếng chuông leng keng không nhẹ không nặng đập vào màng nhĩ.
Ngón tay vẫn luôn rũ bên người của Lục Hoán cuốn chặt mấy giây, lại đột nhiên giơ lên, nắm lấy đôi tai mèo trên đỉnh đầu Úc Bạch Hàm, tiếng chuông đang rung kia bỗng ngừng lại.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn gắt gao vây chặt lấy cái tai mèo, một lúc sau, đường môi mím chặt mới thả lỏng, "...Ồn quá."
Úc Bạch Hàm nghiền ngẫm: "Anh không thích chuông."
Nói cách khác, tai mèo thì vẫn thích.
Bàn tay đặt trên đầu cậu dường như hơi cử động. Chỉ đáng tiếc tai mèo không truyền lại được xúc cảm, Úc Bạch Hàm không biết Lục Hoán đang làm gì. Cậu đang chuẩn bị ngẩng đầu lên, bàn tay ấy lại buông ra.
Lục Hoán đút hai tay vào túi quần, bình thản hỏi: "Mua ở đâu?"
Úc Bạch Hàm nói: "Cửa hàng quà lưu niệm trong trường."
Thích đến vậy sao? Phải hỏi cậu link mua hàng luôn.
Hai tay Lục Hoán đút trong túi quần, hắn cúi đầu nhìn cậu, nét mặt hơi nặng nề.
Úc Bạch Hàm thấy hắn lại liếc nhìn đỉnh đầu mình một cái, lập tức hiểu ý, tháo đôi tai mèo ra: "Nếu anh thích nó đến thế, tôi kìm nén đau thương nhường lại cho anh cũng được."
Giọng điệu của cậu thập phần miễn cưỡng, nhưng hành động thì lại vô cùng dứt khoát.
Dường như đã gấp không chờ nổi muốn đội cái tai mèo này lên đầu Lục Hoán.
"Cũng không biết có chật quá..."
Bụp. Một bàn tay đột nhiên ấn lên đầu Úc Bạch Hàm, đẩy cái tai mèo về chỗ cũ.
Úc Bạch Hàm:?
Tay Lục Hoán vẫn đặt trên đỉnh đầu cậu, "Không cần."
Những đốt ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại của Úc Bạch Hàm, như thể có một nguồn năng lượng mạnh mẽ nào đó kiềm chế lại, hắn chậm rãi xoa xoa cái gáy của cậu.
Lục Hoán cúi đầu nhìn Úc Bạch Hàm, "Cậu đeo đi."
...
Xe còn đỗ ở ngoài trường, Úc Bạch Hàm đang thu dọn cặp sách và hành lý, cùng Lục Hoán về nhà.
Cậu quay lưng về phía Lục Hoán kéo cặp sách lên, cái tai trên đỉnh đầu vẫn còn kêu leng keng.
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lục Hoán, "Tôn Dĩ Thanh cũng thấy rồi?"
"Ừa, cậu ta giúp tôi tham mưu đấy, không tồi đúng không?"
Phải ghi công thật lớn cho tiểu Tôn!
"......"
Úc Bạch Hàm khoác cặp sách lên lưng, quay đầu nhìn Lục Hoán vẫn đang im lặng, thầm hiểu trong lòng: Bỏ đi, bạn học Lục của chúng ta chính là như thế đó, có thích thì cũng chẳng nói gì.
Một tay cậu ôm túi hành lý, chuẩn bị ra khỏi cửa, "Đi thôi."
Lúc đi ngang qua Lục Hoán, một bàn tay đột nhiên giơ ra, cầm lấy túi hành lý trong tay cậu.
Úc Bạch Hàm mừng rỡ: "Anh muốn xách giúp tôi hả?"
Chủ động vậy luôn, cậu còn chưa dùng tới phép khích tướng đâu đấy.
Đây chính là sức mạnh của tai mèo sao?
Lục Hoán cúi đầu, mở khóa hành lý ra, sau đó lại đưa tay lên đỉnh đầu cậu, tháo đôi tai mèo nhét vào túi.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, "Tôi không muốn trên trang web của trường lại xuất hiện thêm một video về tôi đâu."
Úc Bạch Hàm muộn màng nhận ra: Ồ ~ quản lý hình tượng.
Cậu nhìn Lục Hoán một lần nữa kéo khóa túi lên, đang định tự giác nhận lại hành lý, đối phương đã chuyển túi hành lý sang cánh tay để bên ngoài, vững vàng xách lấy nó đi về phía cửa.
... Được rồi.
Úc Bạch Hàm cũng không khách khí, vui vẻ hưởng thụ sức mạnh bạn trai của người chồng đá kê chân nhà mình.
·
Hai người rời khỏi ký túc xá, đi đến cổng trường.
Úc Bạch Hàm hai tay rảnh rỗi, vừa đi vừa lướt điện thoại: "Đúng rồi, tôi còn chụp ảnh nữa đó."
Lục Hoán liếc mắt nhìn cậu.
"Mèo con ấy." Úc Bạch Hàm ngẩng đầu nhìn lại hắn, cười nói: "Tôi không đăng vòng bạn bè, chỉ gửi cho đàn anh Lục thôi, có được không?"
Ánh mắt đó bèn thu về, Lục Hoán không nói gì.
Chỉ là hầu kết nhô ra của hắn dường như hơi căng thẳng mà cử động, dưới sườn mặt tinh tế đang nghiêng nghiêng, sự chuyển động nho nhỏ ấy càng thêm rõ ràng.
Không từ chối chính là đồng ý.
Úc Bạch Hàm lướt lướt ngón tay, gửi liền mấy cái ảnh chụp cho Lục Hoán.
Đợi cậu gửi xong, mới nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng "ừm" không nặng không nhẹ.
Úc Bạch Hàm cất điện thoại: Cậu biết ngay.
Xe của Lục Hoán dừng ở lề đường bên cổng trường.
Chiếc Maybach này dù có vẻ ngoài khá khiêm tốn, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.
Úc Bạch Hàm đi theo Lục Hoán, tắm giữa một đống ánh mắt bước về phía xe, không khỏi thở dài: "Anh thông minh thật."
Nếu cậu đeo tai mèo đến đây, có lẽ không chỉ để lại những video tài liệu quý giá trên trang web trường thôi đâu, nói không chừng còn có thể xí một chỗ đứng trên mạng tin tức xã hội nữa.
Lục Hoán "Ha" một tiếng, duỗi tay kéo cửa ghế sau ra, thả hành lý vào.
Úc Bạch Hàm nhìn lướt qua bên trong, thế mà lại không thấy Phàn Lâm, "Hôm nay Phàn Lâm không đưa anh về sao?"
"Cậu ta đi làm việc khác." Lục Hoán bâng quơ một câu, đi về phía ghế lái, "Lên xe."
Úc Bạch Hàm bèn lon ton chạy từ chỗ ghế sau lên ghế lái phụ, "Ò, được."
...
Hai người trở về Lục gia, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Lục Hoán đi vào phòng khách, đặt hành lý lên sofa trước. Chú Phùng thấy vậy, định bụng mang hành lý lên lầu giúp, Lục Hoán lại liếc sang: "Không cần."
Nói xong liền gọi Úc Bạch Hàm đi ăn tối.
Úc Bạch Hàm theo Lục Hoán đi rửa tay, ngồi vào chỗ cũ, trên bàn cơm bày đầy một mâm thức ăn.
Phùng quản gia đứng ở một bên, nhìn hai người đã lâu mới được cùng nhau dùng bữa, khuôn mặt viết đầy hai chữ vui mừng.
Cảm giác tồn tại của ánh mắt kia quá mạnh mẽ, Úc Bạch Hàm đang ăn được nửa chừng bỗng ngẩng đầu:... Là ảo giác sao?
Sao cậu cứ cảm thấy, mấy phần vui mừng kia, dường như còn xen lẫn cả mấy phần chột dạ?
Bữa ăn kết thúc dưới ánh mắt hai màu hai vẻ của vị quản gia già.
Ăn tối xong, Úc Bạch Hàm ôm hành lý và cặp sách lên lầu, Lục Hoán cũng đi theo sau cậu, chỉ cách một bước chân.
Đến trước cửa phòng ngủ của Lục Hoán, Úc Bạch Hàm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Hoán phía sau, cầm túi hành lý lên: "Tai mèo để ở chỗ anh, hay là chỗ tôi?"
Dù sao cũng là quà cho Lục Hoán, hỏi ý kiến của hắn cho phải phép trước.
Lục Hoán cũng dừng lại, hắn nhìn túi hành lý một hồi, mới nói: "Tuỳ cậu."
Được rồi, vậy thì cứ tuỳ cậu đó nha.
Úc Bạch Hàm ôm hành lý vào phòng ngủ: "Thế để tôi giữ cho."
Đi được hai bước, phía sau lại truyền đến giọng nói của Lục Hoán: "Sao, còn muốn chọn ngày lành tháng tốt để mang ra ngoài triển lãm à?"
Úc Bạch Hàm quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vô cảm của Lục Hoán, đột nhiên hiểu thấu: Ầy ~ bạn học Lục của chúng ta lại yêu mà không dám nói nữa rồi.
Cậu bèn đặt hành lý xuống, lấy tai mèo ra, rất phối hợp mà "ép buộc" Lục Hoán phải nhận: Anh cầm đi!
Giữa tiếng leng keng leng keng của chuông rung, Lục Hoán hạ mắt nhìn cậu, "Gì?"
Úc Bạch Hàm làm đủ các loại tư thế cưỡng ép, bẻ từng ngón tay thon dài của Lục Hoán ra, "Cầm đi, vợ... bạn của anh tặng anh, khách khí cái gì chứ!"
"......"
Cục lông xù được bao bọc trong lòng bàn tay của Lục Hoán.
Hắn nhíu mày, hít sâu một hơi, "Tư Bạch Hàm."
Úc Bạch Hàm ngẩng đầu: OvO?
Hai người im lặng nhìn nhau, Lục Hoán bỗng quay phắt đầu, đi vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại!
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Úc Bạch Hàm không đến trường, Lục Hoán cũng ở nhà.
Ban công bên ngoài phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên cạnh bàn cà phê là một chiếc bàn vuông nhỏ được kê vào. Lục Hoán đang ngồi trên bàn cà phê xem máy tính bảng, Úc Bạch Hàm thì học bài ở chiếc bàn vuông bên cạnh.
Hai người ai làm việc nấy, chỉ có tiếng lá trong vườn bị gió thổi xào xạc lúc xa lúc gần.
Lục Hoán xem máy tính bảng một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Úc Bạch Hàm: Một bên sườn mặt trắng nõn của cậu đón lấy ánh mặt trời, hàng mi rũ xuống thỉnh thoảng lại rung lên. Lúc đắm chìm vào một chuyện gì đó, trông cậu vô cùng chuyên chú.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Úc Bạch Hàm quay người sang.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, ngón tay đang đặt trên máy tính bảng của Lục Hoán hơi cuộn lại. Tiếp theo đó, hắn nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Úc Bạch Hàm, "Tập trung làm chuyện của anh đi, đừng lúc nào cũng nhìn lén tôi nữa."
Lục Hoán, "..."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, "Tôi chỉ muốn xem xem cậu có phải lại đang chơi môn thể thao yêu thích của mình không."
Úc Bạch Hàm trưng ra một ánh mắt học hỏi: Là gì vậy?
Lục Hoán mấp máy môi: "Môn lười*."
*Lục Hoán dùng từ 划水: lười, đồng âm với 滑水:lướt ván.
"..."
Há, bạn học Lục thế mà cũng nhớ hơi bị rõ sở thích của cậu đấy.
Vừa hay cậu cũng học bài mệt rồi, Úc Bạch Hàm bèn đặt sách xuống luôn, tiện thể "lười" một lát.
Cậu nhìn ấm trà và đồ ăn nhẹ đều đặt trên bàn cà phê chỗ Lục Hoán, nghiêng người thò tay qua lấy: "Cái này là mới mua sao?"
Trong lúc cử động, hai người cũng vô thức mà sát lại gần nhau. Một tay Úc Bạch Hàm vươn ra lấy đồ ăn, bờ vai còn lại dựa vào cánh tay Lục Hoán. Quần áo mùa hè ở nhà đều là đồ cộc tay, trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau. Lục Hoán dịch người sang một bên, rút tay lại.
Úc Bạch Hàm mất đi điểm tựa, lảo đảo ngã về phía trước, chọc hai túi đồ ăn trong đĩa bay ra ngoài!
Cậu ổn định người, quay đầu nhìn đầu sỏ gây tội, kiên nhẫn hỏi, "Bạn học Lục, xin hỏi bạn đang làm gì vậy? Giở thủ đoạn với bạn học? Thiếu niên nghịch ngợm?"
Lục Hoán liếc mắt nhìn cậu, ngồi yên bất động, "Nóng."
Úc Bạch Hàm cảm thấy hắn đang trả đũa cậu, "Vậy anh chắc chắn là đã "sôi*" rồi đó."
*Úc Bạch Hàm dùng từ "沸"(fèi): sôi, đồng âm với废(fèi): Phế.
"......"
Úc Bạch Hàm chưa kịp nắm lấy cánh tay Lục Hoán để so xem ai nóng hơn, điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Lục Hoán ngước mắt, rút tay lại: "Của cậu."
Úc Bạch Hàm tạm thời buông tha hắn, quay đầu mở điện thoại ra nhìn tên người gọi: Tư Nguy.
Trực tiếp gọi điện luôn, cũng không biết là tìm cậu có việc gấp gì nữa.
Cậu cầm lấy điện thoại, làm động tác "suỵt" với Lục Hoán ở bên cạnh. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi trên, bấm nghe: "Anh ba."
Trong điện thoại, giọng Tư Nguy nghe có vẻ rất cáu: "Sao không trả lời WeChat?"
Úc Bạch Hàm trầm mặc một hồi.
Giờ cậu cơ bản chỉ dùng nick mới, nhưng cứ nửa ngày cậu cũng sẽ đổi về về tài khoản cũ, phòng ngừa chó điên tác quái.
Trưa hôm nay cậu còn xem một lần, mới cách có hai giờ đồng hồ, xem ra Suy Tam Nhi thật sự gấp lắm rồi.
Lần "chó cùng rứt giậu" gần đây nhất, còn là lần với anh trai khùng điên của hắn ta.
Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là cuối tuần, chồng em ở nhà... Em phải bồi anh ấy."
Từ "bồi" này mang ý nghĩa rất thâm sâu.
Ở bên cạnh, Lục Hoán đội một cái nồi trên đầu, sâu sắc nhìn cậu.
Trong điện thoại, ngữ khí của Tư Nguy dịu đi một chút, "Bỏ đi... Tao nằm viện lâu như vậy, đừng có nói mày không biết đấy? Sao còn chưa thấy mày đến nhìn anh ba của mày một cái?"
Úc Bạch Hàm hồi tưởng: Lần trước ở trong nhà Hoắc lão gia đã nhìn đủ rồi, vô cùng thoả mãn.
Cậu mở miệng, "Không biết anh ba ở bệnh viện nào."
"Cũng phải." Tư Nguy không hề truy cứu, nói địa chỉ cho cậu xong rồi dặn, "Chiều mai qua đây, tao có việc phải gặp mặt nói với mày."
Úc Bạch Hàm đồng ý, "Vâng."
Cúp điện thoại, Úc Bạch Hàm đặt di động sang một bên. Cậu không tránh Lục Hoán, giọng Tư Nguy cũng rất lớn, nội dung cuộc trò truyện truyền vào tai Lục Hoán không sót lấy một chữ.
Lục Hoán dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn cậu: "Muốn đi khám à?"
Úc Bạch Hàm sửa lại lời hắn: "Là đi xem biểu diễn."
Cũng không biết Suy Tam Nhi lần này lại đào ra được cái hoa lá hẹ gì cho cậu xem.
Lục Hoán hơi cong khoé môi, "Cần tôi đi cùng không?"
"Không cần." Úc Bạch Hàm nói xong, đối diện với ánh mắt của Lục Hoán, giải thích: "Hai anh em bọn tôi, chỉ dùng chân thành để đối đáp, phải đào tim đào phổi ra để nói chuyện."
Lục Hoán hỏi: "Theo nghĩa đen?"
Úc Bạch Hàm nhìn hắn với ánh mắt bao dung: "Anh lại cứ nói đùa."
"...."
Gió ngoài sân lật những trang sách bay phần phật. Úc Bạch Hàm cúi đầu giữ lại, sau đó chợt nghe Lục Hoán nói: "Bảo Hoa Ngũ đưa cậu đi."
"Không cần đâu. Tiết kiệm ít tiền xăng cho gia đình, để tôi bắt taxi."
"Không phải tiền đi taxi còn đắt hơn tiền xăng sao?"
"Có người trả thay mà." Úc Bạch Hàm giữ trang sách, nhìn hàng cây xanh tốt ngoài sân, thoải mái cười.
Cậu không âm thầm đi báo tin, nhưng mà trên người "chỉ có" thẻ ngân hàng của Tư Diên Đình mà thôi. Tiêu tiền bị Tư Diên Đình tra ra được nguồn cơn, cậu cũng đâu còn cách nào khác?
Lục Hoán nhìn cậu một hồi, sau đó bật cười, "Được rồi."
Tiếp theo lại nói, "Nhưng vẫn phải bảo Hoa Ngũ đi theo cậu."
Chiều hôm sau, Úc Bạch Hàm bắt taxi đến địa chỉ Tư Nguy đưa.
Hoa Ngũ hẳn là cũng đã nghe theo chỉ thị của Lục Hoán, bí mật đi theo cậu.
Cũng tốt, Hoa Ngũ tuy rằng nhìn qua trắng trẻo thanh tú, nhưng thân thủ của cậu ta cũng thuộc dạng nhất nhì. Úc Bạch Hàm vui vẻ: Xem như Lục Hoán chu đáo, còn biết phái người đến bảo vệ mình~.
Người chồng này, thật là không uổng công cậu thương yêu.
Xe taxi chạy một mạch đến bệnh viện tư, lúc xuống xe tốn mấy trăm tệ, Úc Bạch Hàm trực tiếp dùng tài khoản cũ thanh toán luôn.
Cậu xuống xe bước vào bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của y tá nhanh chóng tìm được dãy phòng VIP của Tư Nguy.
Nói là phòng bệnh, kỳ thật trông còn giống khách sạn cao cấp hơn.
Úc Bạch Hàm đẩy cửa đi vào, xuyên qua phòng khách đi vào phòng trong tìm Tư Nguy.
Tư Nguy nằm trên giường bệnh, một chân bó bột bị treo lên, lộ rõ tình trạng thảm hại sau khi bị thương lần thứ hai.
Trong phòng còn có y tá và thư ký đến chăm sóc hắn, Tư Nguy nhìn thấy Úc Bạch Hàm đi vào, liền giơ tay ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài: "Đóng cửa lại."
"Vâng."
Bọn họ vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Úc Bạch Hàm và Tư Nguy.
Tư Nguy híp mắt đánh giá Úc Bạch Hàm, "Lâu lắm không gặp, mày có vẻ sống sung sướng phết nhỉ."
Úc Bạch Hàm thương tiếc, "Vâng, còn anh ba thì gầy đi nhiều."
Tư Nguy lập tức nghẹn ngào, lồng ngực căng cứng, cái chân què dường như lại đau thêm một chút.
"Đủ rồi!" Hắn cắt đứt lời chia buồn chân thành của Úc Bạch Hàm, bực bội đè nén sự chán nản trong lòng. Dừng một chút, hắn lại chậm rãi nói: "Tao bảo mày đến đây, bởi vì có chuyện quan trọng muốn nói với mày."
Tới rồi.
Cậu thích kiểu đi thẳng vào vấn đề như thế này.
Úc Bạch Hàm hỏi: "Chuyện gì ạ?"
Lúc này, trên mặt Tư Nguy đột nhiên thực sự trồi lên mấy phần quan tâm, ánh mắt nhìn Úc Bạch Hàm cũng mang theo yêu thương, "Thật ra lần này anh ba bệnh nặng như vậy, cũng khiến anh hiểu ra nhiều chuyện. Trước đây, anh ba thật sự có đôi lần có lỗi với em."
Úc Bạch Hàm hơi giật mình.
Phân cảnh tình cảm này đột ngột quá... Cứ như có người vừa hô "action" với hắn vậy.
Tư Nguy còn đang giải thích, hắn loằng ngoằng vài câu rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Anh biết em luôn nghe lời anh cả, nhưng em có biết..."
Hắn rất chiến lược dừng lại một giây, sau đó mới đau đớn nhìn Úc Bạch Hàm: "Anh cả cho tới nay vẫn luôn tẩy não em!"
Úc Bạch Hàm khiếp sợ: Omg thì ra anh cũng biết đó là tẩy não sao!
Tư Nguy tưởng cậu đang sửng sốt, nói tiếp: "Anh ba biết em nhất thời sẽ khó tiếp nhận, nhưng anh cả làm như vậy là không đúng, anh ấy muốn PUA em."
"Tiểu Hàm, đừng làm việc cho hắn nữa, anh ba sẽ giúp em thoát khỏi sự khống chế của hắn."
Nói xong, hắn cầm lấy một tấm danh thiếp trên tủ đầu giường: "Đây là thông tin liên lạc của bác sĩ tâm lý. Cầm đi đi, đi làm chính mình."
"..."
Úc Bạch Hàm nghe mà trợn mắt há mồm, môi cũng hơi hé ra.
Làm tốt lắm Suy Tam Nhi, tôi biết anh sẽ không khiến tôi thất vọng mà.
Thật đúng là không ngờ, biểu hiện của hắn còn xuất sắc hơn cậu nghĩ nữa.
Một lúc sau, cậu lại ngậm miệng, đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp, không cảm xúc "ừm" một tiếng.
Tư Nguy thấy vậy, cũng không vội vàng.
Nếu cậu trực tiếp đồng ý, vậy thì trông có vẻ không ra dáng em trai nuôi phế vật bị "tẩy não" tí nào.
"Được rồi, em cứ về nhà suy nghĩ kĩ đi."
"Vâng." Úc Bạch Hàm cũng không muốn ở lại đây với hắn thêm nữa, xoay người rời đi.
Tay vừa mới đặt lên nắm cửa, Tư Nguy lại kêu một tiếng: "Tiểu Hàm."
Úc Bạch Hàm hít nhẹ một hơi: Có cục rắm nào thì thả luôn một lần được không hả?
Cậu quay đầu lại, "Anh ba."
Tư Nguy nằm trên giường, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có anh ba ở đây."
"..." Úc Bạch Hàm lần này rất chân thành mà đáp lại, "Vâng."
Quả thật, Tư gia có anh, vậy thì tôi coi như yên tâm rồi.
Cậu nói xong đẩy cửa đi ra, nhốt hết phúc khí của Tư gia lại phía sau.
·
Lại xài tiền của Tư Diên Đình đặt xe về Lục gia, tới nhà đã là chạng vạng tối.
Lúc xuống xe, ánh hoàng hôn đang nghiêng nghiêng chiếu lên cả căn nhà, bóng của ban công nhô ra cùng với cây cối trong vườn trải dài dưới ánh nắng vàng nhạt.
Úc Bạch Hàm đi từ cổng vào, mới được mấy bước, liền trông thấy Lục Hoán đang đứng ở trên sân thượng.
Người đó đứng nghiêng mặt về phía cậu, vai rộng lưng thẳng, bị ánh chiều chạm khắc thành một hình dáng hoàn mỹ vô biên. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lục Hoán quay đầu nhìn sang.
Vì ngược sáng nên Úc Bạch Hàm không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, hai người ở trong sân im lặng nhìn nhau.
Vài giây sau, Úc Bạch Hàm mở miệng, "Lần cuối cùng thấy anh ra vẻ như thế này, là lần anh thay mặt tân sinh viên lên phát biểu hôm khai giảng."
Lục Hoán, "............"
Trong sân đột nhiên nổi gió, mấy tàng cây lớn bị thổi lệch cả sang một bên, tán cây rộng lớn che khuất ánh hoàng hôn đang lặn phía sau.
Ánh sáng tối đi, vẻ mặt u ám của Lục Hoán rơi vào trong mắt Úc Bạch Hàm.
Được rồi~ không nhắc nữa không nhắc nữa.
Úc Bạch Hàm trìu mến nhìn Lục Hoán, xoay người đi về phía ban công, vài bước đã đến trước mặt hắn, "Bạn học Lục của chúng ta là cố tình ở đây đợi tôi sao?"
Lục Hoán nhìn cậu, "Không cố tình, vô tình thôi."
Úc Bạch Hàm gật đầu: "Ừa, vô tình vậy thôi."
"......" Lục Hoán day day thái dương, "Hôm nay đi gặp anh ba yêu quý của cậu, nói gì rồi?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Úc Bạch Hàm bỗng sảng khoái hẳn!
Cậu lấy tấm danh thiếp kia ra, sẻ chia đưa cho Lục Hoán, "Anh ta cho tôi cái này."
Lục Hoán hạ mắt nhìn, là danh thiếp của một vị bác sĩ tâm lý. Hắn hơi nhíu mày, "Cho cậu cái này làm gì?"
"Để tôi không bị anh cả mê hoặc."
Úc Bạch Hàm giơ tấm danh thiếp trong tay lên, ngắm nhìn nó một cách cẩn thận. Cậu quay mặt về phía mặt trời lặn, ánh nắng vàng rực dường như mạ lên tấm danh thiếp đó một lớp vàng ròng.
Suy Tam Nhi thật là tốt quá đi...
Mình đã què rồi, còn có thời gian nghĩ tới chuyện giúp cậu tìm bác sĩ tâm lý nữa.
Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng phe phẩy tấm danh thiếp, "Anh ba của chúng ta, lại mở rộng đường cho chúng ta đi rồi."
Lục Hoán, "........."