• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đậu má! Úc Bạch Hàm nhớ ra rồi.

Dấu vết tình cảm lãng mạn mãnh liệt của bọn họ vẫn còn bám trên cổ cậu.

Hơn nữa chỉ có một đoạn ở quanh cổ, từ dưới xương quai xanh trở xuống vô cùng sạch sẽ, cởi quần áo ra là trông như quấn một cái khăn lên cổ liền.

Ngón tay Lục Hoán vẫn đang thong thả chọt vào gáy cậu, "Nghĩ kỹ chưa, định giải thích chuyện chỉ có một vòng dấu vết này như thế nào?"

Úc Bạch Hàm suy tư một lát...

"Thì nói là, bởi vì không thể xảy ra chuyện từ cổ trở xuống?"

"......"

Hai người đối mắt vài giây.

Úc Bạch Hàm sửa miệng, "Thì nói là tự tôi nhéo."

Lục Hoán dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn cậu, "Cứ thử xem."

Dương Tân Nguyên nhân lúc bọn họ chọt cổ nhau sớm đã nhanh chân chạy mất, trên sofa lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Úc Bạch Hàm cùng Lục Hoán đứng dậy đi ra ngoài, vòng về phía bể bơi ở đằng sau.

Cạnh bể bơi dựng một quầy bar và mấy chiếc ghế nằm, cách đó không xa còn có một cái thang cuốn xoay dẫn xuống tầng dưới.

Đám Tề Quyết đang đứng gọi nước ở quầy bar, trông thấy bọn họ bước đến còn chào Lục Hoán một câu, "Anh Lục, đợi lát nữa xuống dưới tầng thay quần áo, xuống nước nghịch tí nhỉ."

Lục Hoán nhướn nhướn mày không tỏ ý kiến, sau đó lại nhìn về phía Úc Bạch Hàm. Ánh mắt như thúc giục:

Mau đi đi, đi mà chém với bọn họ.

Úc Bạch Hàm, "......"

Ha hả, cậu không tin không lừa được đám người này.

Úc Bạch Hàm nhìn về phía người đang ở gần mình nhất - Dương Tân Nguyên: Thanh niên nhuộm một bộ tóc vàng, đang tự nghịch nghịch tóc mái dưới ánh nắng mặt trời.

Trông khờ như vậy, suy nghĩ nhất định cũng rất đơn giản.

Úc Bạch Hàm đi đến trước mặt cậu ta, chỉ chỉ cái cổ của mình, "Cái này, nhìn thấy chưa?"

Dương Tân Nguyên giật tay một cái, lập tức giật rớt mất mấy sợi tóc mái.

Mơ hồ liếc nhìn Lục Hoán đang lặng lẽ quan sát cách đó không xa, rồi lại dời mắt trở về trên người Úc Bạch Hàm, "Thấy, thấy rồi."

Úc Bạch Hàm chân thành, "Là tôi tự nhéo ra đấy."

Dương Tân Nguyên, "......"

Hắn gật gật đầu ra vẻ hiểu ý, "Ừm ừm ừm."

Úc Bạch Hàm, "......"

Quả nhiên là rất đơn giản, đơn giản trả lời cho có.

Lục Hoán phía bên kia không ngoài ý muốn nhếch miệng cười.

Cuối cùng Úc Bạch Hàm vẫn đi tìm Tề Quyết mượn một cái áo phông. ngôn tình sủng

Tề Quyết vô cùng thấu hiểu, trước khi dẫn cậu đi lấy quần áo còn thuận tiện dùng ánh mắt "cầm thú" liếc Lục Hoán một cái.

...

Một nhóm người xuống dưới thay quần áo rồi quay trở lại boong.

Buổi chiều là lúc nắng đẹp nhất, ánh mặt trời chiếu lên boong tàu từng mảnh vàng rực rỡ.

Hồ bơi và mặt sông lấp lánh như giao hoà, phản sắc lẫn nhau.

Úc Bạch Hàm vừa thay áo thun xong, quay đầu thấy Lục Hoán cũng mặc một cái y như vậy, cẩn thận giấu kín dáng người ưu việt của hắn.

Cậu mò lại gần, "Sao anh không cởi?"

Lục Hoán nhìn bốn người đang tay nắm tay làm động tác "nở hoa" trong bể bơi, sắc mặt bình tĩnh, "Càng không hoà hợp với bọn họ càng tốt."

Úc Bạch Hàm cũng quay đầu nhìn một cái: "Hoa" đã bắt đầu xoay tròn rồi.

"Đúng thật."

Lục Hoán mặc áo thun bơi vài vòng trong nước đã đi lên, nằm ở trên ghế dài phơi nắng.

Úc Bạch Hàm lơ lửng trong bể bơi, hưởng thụ vòi nước massage một lúc, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi bể bơi trước khi bị Ngũ kim bán sỉ bắt đi diễn tập "ba lê dưới nước".

Cậu trực tiếp nhảy lên bờ.

Nước trên người "ào" một tiếng vãi tung toé trên mặt đất, để lại những vệt nước kéo dài. Áo phông ướt sũng bám chặt lấy vòm lưng, lộ ra một đoạn sống lưng cong cong xinh đẹp.

Lục Hoán đang hạ mắt xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn sang. Úc Bạch Hàm đã đứng dậy rồi, đang bận tay kéo kéo bộ quần áo bó sát.

Lục Hoán thu hồi ánh mắt, nói, "Khăn tắm ở bên kia."

Úc Bạch Hàm lấy cái khăn tắm khổng lồ quấn quanh người, ngồi xuống bên cạnh Lục Hoán, "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có gì"



Lục Hoán cất điện thoại đi.

Úc Bạch Hàm chỉ liếc thấy một hàng chữ "Hạng mục Tân cảng phía đông" mờ mờ.

Quen tai ghê.

Hình như là dự án đã làm thay đổi giới hạn của hắn lần trước.

Nhìn Lục Hoán tích cực theo dõi như vậy, hẳn là sẽ không bị hiến tế giống trong cốt truyện gốc đâu đúng chứ.

Úc Bạch Hàm bọc khăn tắm nhìn về phía xa xăm, hôm nay trời xanh thật.

Cậu cũng rất hy vọng Lục Hoán có thể xé rách cái cốt truyện nhảm nhí này.

·

Ngồi trên ghế dài không có việc gì làm, Úc Bạch Hàm cũng lấy điện thoại ra.

Vừa mở khoá, màn hình đã bật lên một cái tin nhắn gửi từ năm phút trước.

【 Tần Luân 】: Team năm thiếu một, vào không.

【 Úc Bạch Hàm 】: Không vào, đang ở ngoài.

Tiếc ghê, khó có khi Tần Luân tóm được cho cậu bốn người đồng đội xui xẻo.

Tiếc nuối một giây, cậu lại nghĩ tới cái USB giá trị tám con số kia, chút tiếc nuối mong manh lập tức trở thành hư không!

Ngón tay vù vù gõ chữ lên màn hình.

【 Úc Bạch Hàm 】: Đúng rồi, lần này ra ngoài còn mang cho cậu một cái đặc sản quê nhà! [ mở cửa tặng ấm áp cho nhân dân]

【 Tần Luân 】:?

Úc Bạch Hàm còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã truyền đến giọng nói bình thản của Lục Hoán, "Ở đâu ra đặc sản quê nhà?"

Cậu quay đầu, chỉ thấy Lục Hoán đang ngồi ở một bên quang minh chính đại mà nhìn trộm.

Úc Bạch Hàm phát tín hiệu khiển trách, "Anh nhìn lén tôi nói chuyện."

Lục Hoán giễu cợt, "Màn hình cũng bị cậu gõ thành tiếng trống rồi, khó mà không tò mò."

"......"

Úc Bạch Hàm bừng tỉnh, xấu hổ cười.

Cũng chẳng còn cách nào, nội dung trò chuyện tác động quá mạnh đến cảm xúc của cậu.

Cùng lúc đó, di động rung lên, Tần Luân đã trả lời tin nhắn.

【 Tần Luân 】: Được rồi. Lần sau đưa cậu đi đánh phó bản cao cấp.

Úc Bạch Hàm:....

Không, ý của cậu không phải cái này.

Chỉ là nếu Tần Luân đã thành tâm mời cậu đến thế, thôi thì đành từ bi hỷ xả mà đồng ý vậy.

【 Úc Bạch Hàm 】: Ngày mai nhé! [ dắt dắt tui ]

Vừa trả lời xong, liền nghe thấy Lục Hoán không mặn không nhạt hỏi, "Một ngày không chơi thì điểm thân mật sẽ rớt à?"

Nghe vào cũng chỉ giống một câu nghi vấn đơn thuần.

Úc Bạch Hàm suy nghĩ một chút rồi đáp, "Hình như là sẽ rớt."

Cơ mà điểm thân mật giữa đồng đội với nhau cũng chẳng dùng làm gì được, toàn là để cho mấy người yêu nhau show ân ái mà thôi.

"Ừ." Lục Hoán đáp lại, không hỏi thêm gì nữa.

Chiều tàn nắng tắt, mọi người cũng đều rời khỏi bể bơi.

Sau khi xuống lầu tắm rửa thay quần áo xong, Tề Quyết đề nghị, "Chúng ta vào phòng board game chơi mấy ván quốc vương đi."

Lục Hoán đúi tay vào túi quần, không cảm xúc nhìn qua.

Tề Quyết tự nhiên có chút căng thẳng, "Bảo đảm không làm mấy trò xằng bậy, bọn em đều có chừng mực mà."

Úc Bạch Hàm theo bản năng ngẩng đầu nhìn cái boong cao hơn 6m trên đỉnh tàu.

Lục Hoán đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, "Có chừng mực?"

"......"

Vài phút sau, một nhóm người vẫn ngồi xuống phòng board game ở tầng dưới.

Tường bao quanh phòng board game màu đen lì, một chiếc bàn đen hình bầu dục được đặt ở trung tâm, xung quanh bố trí thêm mấy chiếc ghế sofa.

Phía trên là một cái đèn trần màu sáng lạnh, chùm tia sáng trắng nhạt chiếu toả trong căn phòng với sắc đen làm chủ như đang chìm vào biển sâu.

Úc Bạch Hàm ngồi bên cạnh Lục Hoán nghe Tề Quyết giảng giải quy tắc.

Đơn giản mà nói thì chính là chia bài ngẫu nhiên. Ai rút được lá Joker sẽ là Vua, sau đó Vua có thể yêu cầu số bất kỳ làm bất cứ việc gì, người cầm số ấy sẽ phải tuân theo một cách vô điều kiện.

Tề Quyết nói xong nhìn sang Úc Bạch Hàm, "Cậu hiểu chưa?"

Úc Bạch Hàm gật đầu, "Ý là đào một cái hố, sau đó xem xem cuối cùng hố phải mình hay là hố phải người khác."

Ngũ kim bán sỉ:....

"Đúng đúng đúng."

Phổ biến quy tắc xong, bài được chia đều cho sáu người trên mặt bàn.

Tôn Dĩ Thanh ngồi đối diện Úc Bạch Hàm, phụ trách tráo bài chia bài.

Úc Bạch Hàm nghiêng người nói chuyện với Lục Hoán, "Trước đây anh từng chơi qua rồi hả, yêu cầu nào anh cũng làm theo hết sao?"

"Dĩ nhiên."

"Nếu là yêu cầu không thông qua kiểm duyệt thì sao?"

Phía trước trong chớp mắt yên lặng.

Dưới ánh đèn trần trắng lạnh lẽo, sườn mặt Lục Hoán được khắc hoạ càng thêm rõ ràng, con ngươi đen láy ẩn hiện dưới lông mi, trông giống như một Diêm Vương mặt lạnh.

Lục Hoán thản nhiên, "Tôi chính là kiểm duyệt."

Úc Bạch Hàm, "......"

Rất hợp lý.

Trò chơi rất nhanh đã bắt đầu.

Vòng thứ nhất là Văn Lâu làm "Vua", chỉ định Dương Tân Nguyên trồng cây chuối uống nước; vòng thứ hai Dương Tân Nguyên chỉ định Tôn Dĩ Thanh tay không bóp bóng bay; vòng thứ ba Tề Quyết tự chỉ trúng chính mình, xoay tại chỗ mười vòng.

Ba vòng qua đi, vậy mà còn chưa chỉ định đến Lục Hoán và Úc Bạch Hàm.

Đúng lúc Úc Bạch Hàm còn đang hoài nghi liệu có phải mọi người cố ý né bọn họ ra hay không, bỗng nhiên nghe Tôn Dĩ Thanh ngồi bên cạnh mở miệng, "Tôi là Vua, ván này chỉ định số 2 nha."

Úc Bạch Hàm cúi đầu nhìn lá bài số 2 trong tay.

... Quả nhiên, flag không nên cắm bừa mà.

Có lẽ là vì bộ dáng của cậu quá căng thẳng, ánh mắt Tôn Dĩ Thanh bí hiểm phóng qua, nói: "Số 2 đến ngồi lên đùi anh Lục một lúc."

Toàn bộ phòng board game rơi vào yên tĩnh.

Úc Bạch Hàm:?

Tôn Tứ Kim, cậu đúng là biết chơi đấy.

Lục Hoán còn chưa nói gì, đám người Tề Quyết đã vội vàng cúi đầu kiểm tra bài trong tay. Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tôn Dĩ Thanh, trên mặt viết bốn chữ: Cậu điên rồi sao!



Sau đó trông thấy Úc Bạch Hàm lật ra lá bài của mình, "Là tôi."

"......"

Không khí căng thẳng tức khắc được buông lỏng, ngược lại còn sôi nổi lên:

"Mau mau mau, mau ngồi!"

"Thiên thời địa lợi nhân hoà!"

"Không ngồi thì không phải... Năm đóa kim hoa!"

Trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt, ánh mắt Lục Hoán dừng lại trên người Úc Bạch Hàm. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, cũng không cất lời.

Tiếng hò reo loạn xà ngầu cũng theo đó nhỏ dần.

"Cái này cũng không qua kiểm duyệt ư... anh Lục?"

Úc Bạch Hàm thông cảm mà nói, "Sao vậy, anh xấu hổ à? Tôi thì không có vấn đề gì cả, cơ mà nếu anh xấu hổ thì thôi vậy."

"......" Lục Hoán đột nhiên cười một tiếng, "Tôi xấu hổ?"

Úc Bạch Hàm: OvO

Hai người thân mật nhìn nhau vài giây.

Lục Hoán buông bàn tay đang gõ lên mặt bàn xuống, nghiêng người để lộ ra hai cái đùi rắn chắc thon dài, "Tới."

Úc Bạch Hàm không chút khách khí, xoay người một cái đã ngồi lên.

Dưới ba con mắt yên lặng chăm chú trước mặt, Úc Bạch Hàm vỗ vỗ đầu gối Lục Hoán, "Khép lại chút, tôi sắp lọt xuống luôn rồi."

Một tiếng cười khẽ nghe không ra cảm xúc rơi xuống đỉnh đầu cậu.

Cái đùi dưới thân thuận theo khép lại, vững vàng nâng người cậu lên. Một cánh tay Lục Hoán từ sau lưng cậu vòng ra đằng trước, gõ gõ bài, "Tiếp tục."

...

Ván tiếp theo vẫn là Tôn Dĩ Thanh chia bài.

Úc Bạch Hàm ngồi trên đùi Lục Hoán, cơ bắp phía dưới vừa cứng vừa chắc, còn có chút cộm người. Cậu hơi vặn vặn lưng, sau đó liền bị Lục Hoán đè lại, "Cựa cái gì."

Một lá bài được chia tới, Úc Bạch Hàm nhận lấy, thuận tay lật lên xem, là số 5. Cậu lại thử điều chỉnh tư thế, "Cấn quá."

Cái tay đang chia bài của Tôn Dĩ Thanh trượt đi một chút, thiếu chút nữa không chia tới nơi.

Lục Hoán cầm bài lên, lật một góc lên rồi úp xuống, "Trách tôi sao?"

Úc Bạch Hàm dùng giọng điệu bao dung nói, "Không trách anh."

Bài đã chia xong, Dương Tân Nguyên nhìn quanh một vòng, " "Vua" đâu?"

Trên mặt bàn đen lì, một lá bài in hình Joker sắc nét được lật ra. Úc Bạch Hàm nghe thấy thanh âm Lục Hoán vang lên ở phía sau, "Là tôi."

Dừng một chút, hắn hơi cao giọng, "Chỉ định số 5..."

Đậu má? Úc Bạch Hàm liếc nhìn lá bài số 5 trong tay đang xoè ra dưới mí mắt Lục Hoán:???

"24h ngày mai không được chơi game."

Úc Bạch Hàm:!!!

Cái này rõ ràng là có mục đích có chủ ý, một đám người lập tức thẳng lưng nhìn về phía Úc Bạch Hàm.

Úc Bạch Hàm quay đầu, "Anh cố ý!"

Lục Hoán cười xấu xa, "Ừ, cố ý đấy, thì làm sao?"

"Tôi đã hẹn trước với người ta rồi."

"Chơi trò chơi này lại còn muốn mình được vui vẻ như ý? Không phải là để chịu khổ một chút hay sao."

"......"

Lục Hoán gõ gõ lá bài trong tay, "Tuân thủ quy tắc."

Úc Bạch Hàm điên cuồng nhìn chằm chằm hắn: Chờ lát nữa bẻ gãy USB luôn cho biết mặt.

Cậu trưng ra khuôn mặt cá chết, "Được."

"Đồng ý rồi thì tốt."

Hai người nói chuyện với nhau như ở chốn không người.

Úc Bạch Hàm còn đang ngồi trên đùi Lục Hoán, hai khuôn mặt cách nhau thật là gần, cần cổ trắng gầy lộ ra dưới ánh đèn, trên đó còn có mấy vết đỏ chi chít chưa tan.

Đám người Tề Quyết:....

Ừm, rất hảo.

Dương Tân Nguyên cầm ly trà chanh lên uống một ngụm, lại liếc mắt một cái, chua lòm: anh Lục của bọn hắn có một người yêu trắng trắng thơm thơm cỡ vậy ngồi trong ngực làm nũng, ghen tị quá đi.

Ò, bọn họ lúc nãy còn chơi cosplay nữa.

Càng hâm mộ hơn rồi! Thật là biết chơi.

·

Sau hơn mười ván "Trò chơi quốc vương" thì cũng đã đến giờ ăn tối.

Bữa tối là tiệc nướng BBQ trên boong tàu, khói hun đầy người, mấy công tử thiếu gia bên này lại nướng đến vô cùng hăng say.

Sắc trời tối dần, gió đêm cũng bắt đầu thổi mạnh.

Dưới bầu trời sâu thẳm, đèn trong thành phố bên bờ lần lượt thắp lên, lung linh rực rỡ.

Úc Bạch Hàm một bên hóng gió một bên ăn xiên nướng, Lục Hoán ở bên cạnh lại dè dặt đến kì lạ, chỉ lấy đũa gắp cà tím nướng ăn.

Úc Bạch Hàm nhìn mà đau lòng, "Anh làm như vậy là đang đánh mất đi tinh tuý của BBQ đấy."

Lục Hoán đến mí mắt cũng không nâng, "Tư gia thường xuyên ăn BBQ sao? Còn để cậu tổng kết được ra cả tinh tuý?"

"......" Úc Bạch Hàm trấn định, "Tư gia thường xuyên bật phim tài liệu coi."

Chưa từng ăn thịt heo, lẽ nào còn chưa thấy qua heo chạy?

Lục Hoán liếc xéo cậu một cái.

Tề Quyết vừa lúc từ giá nướng BBQ bên kia đi qua, nhìn que nướng do "Năm đoá kim hoa" sản xuất trong tay Úc Bạch Hàm, xúc động hỏi, "Hôm nay đi chơi thấy thế nào, có cảm giác như ở nhà không?"

Úc Bạch Hàm gật đầu, "Cũng có."

Tề Quyết vui vẻ ra mặt.

Ngay sau đó trông thấy Úc Bạch Hàm khoát tay một vòng, "Đây, bốn bề đều là sóng*."

Cứ như là về nhà.

*(Sóng () cũng có nghĩa là phóng túng. Giống với bản chất Úc Bạch Hàm nên cảm thấy thân thuộc.)

"......"

Im lặng vài giây, Tề Quyết thích ứng cực kỳ nhanh, hắn vỗ vỗ vai Úc Bạch Hàm, lại treo lên sắc mặt thần bí, "Tối đến còn có thứ càng "phóng túng" hơn chờ c... các cậu cơ, hi hi."

Úc Bạch Hàm:?

Lục Hoán:?

Đợi ăn xong bữa tối, Tề Quyết đưa bọn họ về phòng của từng người, Úc Bạch Hàm mới hiểu được "càng phóng túng hơn" là chỉ cái gì.

Giữa phòng ngủ bày trí tinh xảo, thế mà lại dựng một cái giường nước hình tròn.



Cả đội Ngũ kin bán sỉ đứng vây xem ở cửa, phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc của người chưa trải sự đời: Wa....

Úc Bạch Hàm, Lục Hoán:........

Tề Quyết còn đang rung đùi đắc chí, "Biết các cậu sẽ tới, hôm qua tôi cho người thức suốt đêm lắp cái giường này đấy! Cả một cái du thuyền, only one một sản phẩm. Có thích không nà?"

Úc Bạch Hàm: Thế này thì cũng quá hoang dại rồi đó.

Cậu rất thích.

Lục Hoán nhắm mắt, giống như đang bình phục tâm tình, "Đổi phòng khác."

"Không đổi được đâu, tổng cộng chỉ có ba cái phòng ngủ, hơn nữa phòng ngủ của tôi đã đổi sang hai cái giường đơn rồi."

Tề Quyết nói xong liếc nhìn chiếc giường nước, yếu ớt nói, "Hơn nữa bọn tôi... cho dù là tổ hợp hai người nào ngủ trên cái giường đấy thì cũng không được ổn cho lắm đâu..."

Dương Tân Nguyên đứng bên cạnh bắt đầu thử tưởng tượng, vừa mới hai giây đã lộ ra biểu tình kinh hoàng.

Lục Hoán phóng ra ánh nhìn nặng nề.

Tề Quyết vội chuyển hướng sang Úc Bạch Hàm, "Hơn nữa Bạch Hàm cũng nói hai người thích hoang dại một chút!"

Úc Bạch Hàm: Hở?

Lục Hoán nhìn Úc Bạch Hàm, "Ồ, Bạch Hàm của chúng ta thích à?"

Dưới ánh mắt chăm chú kia, Úc Bạch Hàm ngượng ngùng gục đầu xuống, thành thật trả lời, "Ừm."

"........." Lục Hoán.

Tề Quyết nhanh chóng kéo đám anh em đang đứng xem náo nhiệt ra ngoài, nhân tiện còn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng ngủ. Rầm!

Trong phòng bất chợt yên tĩnh.

Không có người khác, Úc Bạch Hàm bây giờ rất nóng lòng muốn thử, cậu bước tới gần cái giường, "Tôi có thể thử nghiệm cảm giác một xíu được không?"

Lục Hoán xoa xoa chân mày, "Tùy cậu."

Úc Bạch Hàm "phịch" một tiếng nhảy lên giường, vừa đáp xuống cả người đã nảy lên: Sướng ghê! Wu hoooo!

Cậu ở trên giường bật nảy thành một chồng dư ảnh, quay đầu hỏi Lục Hoán đang đứng ở bên kia không nhúc nhích, "Tôi bật như này, liệu có khi nào bật sập luôn cái giường không nhỉ? Hay là nên nhẹ chút ta?"

"Không đâu, giường kiểu này rất chắc, thích bật thế nào cũng được. Bật như nhảy thảm lò xo cũng chẳng sao." Lục Hoán nói xong cũng không nhìn chồng chồng lớp lớp dư ảnh trên giường nữa, cầm quần áo tắm đi vào phòng tắm vòi sen.

...

Phòng tắm với phòng ngủ cách âm cũng thật là tốt.

Hai mươi phút sau, Lục Hoán gột rửa sạch sẽ mùi thịt nướng trên người xong, lại đóng vòi hoa sen lại, mới phát hiện bên ngoài dường như có chút gì đấy yên tĩnh quá mức.

Hắn khựng một giây, đẩy cửa phòng tắm ra.

Lạch cạch, cửa mở.

Hoà lẫn với hơi nước bốc lên từ phía sau, Lục Hoán đối mặt với Úc Bạch Hàm ướt sũng bên ngoài.

Úc -ướt sũng- Bạch Hàm nhìn hắn nở một nụ cười, với cái tình trạng này, trông cậu có vẻ đặc biệt "mọng nước".

Úc Bạch Hàm ngượng ngùng chỉ chỉ sau lưng, "Lục Hoán... Anh qua nhìn thử đi, giường của chúng ta sập rồi."

"......"?

Trong phòng board game.

Mấy người Tề Quyết đang cùng nhau chơi bài, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm:

"Anh Lục bọn họ bây giờ chắc đều đang nghỉ ngơi rồi nhỉ?"

"Chắc thế, không thì còn có thể đến chơi game với tụi mình một lúc."

"Chơi cái quần què, anh Lục là người đã có v..."

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.

Bọn họ quay đầu liền trông thấy Lục Hoán đứng trước cửa. Mái tóc hẵng còn ướt xoã xuống ngang mi, trên người mặc một cái áo tắm dài, lạnh lạnh lùng lùng.

Đáy mắt Lục Hoán đen láy, mặt không cảm xúc, "Giường sập, tìm một người đến sửa lại đi."

"........."??


Tề Quyết nhảy thẳng lên trời: Tôi đkm tôi chỉ biết nói là đkm.


*Tác giả có lời muốn nói:

Úc Bạch Hàm: Tui quả thực là một con tiểu yêu tinh cuồng dã.

Lục Hoán: Tôi thật sự là một kẻ xấu số.

Ngũ kim bán sỉ: Anh Lục, thật là con mẹ nó đỉnh!

*Giường nước:

Cũng k có khác giường bình thường lắm mà chắc nó êm hơn =))) mình tra thì thấy có vẻ toàn dùng cho khách sạn tình nhân =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK