Là nhân vật chính của bữa tiệc, Lục Hoán đến sớm hơn nửa tiếng.
Ở lối vào sảnh tiệc có một lễ tân đứng đó, chịu trách nhiệm tiếp đón và nhận quà mừng do khách mời mang đến.
Úc Bạch Hàm ôm hộp quà, sóng vai cùng Lục Hoán tiến vào sảnh.
Vừa đi qua cửa, nhân viên lễ tân chợt cất lời: "Thiếu gia Bạch Hàm, cậu để quà ở bên này đi."
Úc Bạch Hàm suy nghĩ một lát: Tiệc rượu chắc cũng phải kéo dài cả vài tiếng đồng hồ, ôm ở trong lòng thì cũng có hơi ảnh hưởng đến việc cậu ăn tiệc.
Cậu bèn đưa hộp quà cho lễ tân, "Lát nữa kết thúc tiệc tôi sẽ tới lấy."
Món quà này cậu phải tự tay đưa cho Lục Hoán.
Lễ tân trả lời, "Không thành vấn đề ạ."
Hộp quà được chuyển tới quầy, Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn Lục Hoán.
Ánh mắt người kia vẫn còn đặt trên hộp quà, không chịu rời mắt.
Úc Bạch Hàm vỗ nhẹ lên người Lục Hoán, dỗ dành: "Đừng nhìn nữa, cái gì của anh thì cuối cùng vẫn sẽ là của anh thôi, không chạy được đâu."
Bốn chữ cuối cùng nhả ra, lòng bàn tay dưới cánh tay hắn dường như đang run lên.
Lục Hoán chậm rãi thở ra một hơi, xoay người đi vào hội trường, "Vào thôi."
Gần sáu giờ, khách khứa cũng lần lượt kéo tới trang viên.
Người đến đều là những quan chức cấp cao trong ngành, ai nấy đều ăn diện chỉnh chu tinh xảo, cả trang viên bỗng chốc rực rỡ gấm hoa.
Ngũ Kim Bán Sỉ cũng đến từ rất sớm.
Sau khi đến hội trường, bọn họ đi thẳng tới chỗ Lục Hoán và Úc Bạch Hàm, thân thuộc mà chào hỏi: "Sinh nhật vui vẻ nhé anh Lục!"
Lục Hoán gật đầu, "Ừ".
Dương Tân Nguyên nghiêng đầu, trông thấy quần áo của hai người, không nhịn được cất giọng chua loét, "Đồ tình nhân luôn, ghê gớm thật...."
Úc Bạch Hàm: Hở?
Không phải chỉ là một đậm một nhạt thôi sao? Thì ra lại còn là đồ tình nhân.
Cậu đảo mắt lượn một vòng quanh bốn đóa kim hoa, "Nếu ghen tị quá, các cậu cũng có thể cùng mặc bốn bộ màu xám."
Dương Tân Nguyên vẻ mặt kinh hoàng, "Đồ tình nhân?" Bốn người bọn họ?
Úc Bạch Hàm nghiêng đầu, "Trang phục gia đình." Nghĩ cái gì đâu không.
"......"
Thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục Hoán cũng rời đi, hắn còn phải đi tiếp những vị khách khác.
Úc Bạch Hàm không đi theo hắn.
Khách mời trong bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là tai to mặt lớn của thành phố C, cũng sẽ quen biết với nhà họ Tư.
Cậu muốn ở lại trong không gian thoải mái ấm áp này, cùng Ngũ Kim Bán Sỉ tán phét.
Trò chuyện chưa được mấy hồi, Tôn Dĩ Thanh chợt gọi cậu một tiếng, ý bảo cậu nhìn về phía Lục Hoán bên kia, "Hà Việt với Hà lão gia cũng tới?"
Úc Bạch Hàm quay đầu, quả nhiên trông thấy Hà Việt đang đứng đối diện với Lục Hoán, còn có một lão gia với nụ cười hoà ái ở bên cạnh.
Tinh thần cậu địa chấn: Tới rồi, cuộc gặp mặt offline với người cùng sở thích!
"Tôi đi qua chào hỏi chút."
Úc Bạch Hàm nói rồi sải bước về phía Lục Hoán.
Lúc cậu đi tới bên cạnh hắn, hai bên vừa mới khách khí chào hỏi nhau xong. Hà Việt vốn còn có chút câu nệ, tới khi nhìn thấy Úc Bạch Hàm, ánh mắt bỗng chốc sáng lên, "Bạch Hàm!"
Úc Bạch Hàm nhiệt tình, "Hai người tới rồi."
Cậu nói xong, Hà lão gia liền vươn tay về phía cậu, cười tủm tỉm nói, "Bạch Hàm đúng không, tôi đã mong đợi lần gặp mặt này mấy ngày nay rồi."
Úc Bạch Hàm thân thuộc mà nắm lấy tay ông, "Hà lão gia, tri kỷ đã lâu."
Hai người vừa quen đã thân.
Cảm giác thân thiết không chút xa lạ này khiến Lục Hoán cũng phải quay đầu:?
Úc Bạch Hàm thấy hắn vẫn còn nghi hoặc, liền gật đầu chào hỏi với Hà lão gia, sau đó kéo Lục Hoán sang một bên, khẽ giọng nói, "Lần trước tôi nói với anh đó, "fanboy" nhỏ của anh."
"......" Lục Hoán như là không nghe rõ, "Cái gì?"
Úc Bạch Hàm dùng ánh mắt chỉ vào Hà lão gia: Là đó đó.
Sự im lặng bao trùm lấy hai người vài giây.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lục Hoán chậm rãi vang lên, "Cho nên người bạn mà cậu muốn giới thiệu cho tôi, người bạn ở Hà gia, là...?"
"Hà lão gia."
"........."
Lục Hoán nhắm mắt lại.
Lẽ ra hắn phải sớm nghĩ ra, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chuyện hamster lần trước đã đủ vất vả rồi, sao hắn lại không nhớ cơ chứ.
Sau một hồi lâu, giọng nói lạnh lùng kia bắt đầu gằn từng chữ một, "Fan, boy, nhỏ, đó?"
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng, "...... Thì là, đàn ông trước khi chết thì đều là thiếu niên cả thôi."
"......"
Lục Hoán nhắm mắt lại, giống như một bức tượng điêu khắc đẹp đẽ.
Úc Bạch Hàm nhẹ thúc giục, "Được rồi, mau đi đi. Hà lão gia người ta đặc biệt tới đây để gặp mặt offline với anh đó."
Với hắn, gặp mặt offline.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phúc Hắc Quyết Đấu
2. Một Kiếp Vấn Vương
3. Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản
4. Nhất Nhất Tri Tâm
=====================================
Lục Hoán đè lại hỗn loạn trong lòng, lần nữa mở mắt ra. Hắn bình tĩnh liếc nhìn Úc Bạch Hàm, sau đó quay người đi về phía Hà lão gia bên kia.
Thấy hai người bắt đầu thuận lợi gặp mặt offline, Úc Bạch Hàm liền lượn trở về vùng thoải mái của Ngũ Kim Bán Sỉ.
Tề Quyết đã đi xã giao, lúc này chỉ còn Văn Lâu, Dương Tân Nguyên cùng Tôn Dĩ Thanh ở chỗ cũ nói chuyện với nhau.
Úc Bạch Hàm vừa trở về, liền nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện "tặng quà".
Văn Lâu nhanh chóng kéo Úc Bạch Hàm vào chủ đề, "Cậu tặng Lục ca cái gì đó?"
Úc Bạch Hàm nói, "Tôn Dĩ Thanh biết, cậu ấy cố vấn cho tôi."
Dứt lời, hai mắt đối phương chợt hiện lên kinh ngạc.
Dương Tân Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tỏ ra nghiêm túc của Tôn Dĩ Thanh, "Cậu hỏi cậu ta á??"
Úc Bạch Hàm coi như điều đương nhiên, "Đúng vậy."
Không chẳng nhẽ hỏi hai cậu sao?
Một người trông là đến ngây ngô, một người thì đặc biệt "Rất biết nói chuyện".
Chưa kịp đợi Dương Tân Nguyên nói gì, Tề Quyết đã từ bên kia quay trở lại. Trông cậu ta có vẻ rất tức giận, bước đi như gió.
"Cái đám chỉ dám ở sau lưng người khác khua môi múa mép này!"
Úc Bạch Hàm khen ngợi, "Cậu ngầu ghê."
Một bụng tức giận của Tề Quyết nháy mắt xẹp xuống đôi chút.
Nhưng rất mau cậu ta lại hận sắt không thành thép mà nói với Úc Bạch Hàm, "Tôi đây là đang tức giận thay cậu biết không hả! Tôi vừa đi qua đó đã nghe thấy có người ăn nói xàm lông, nói anh Lục ném cậu qua một bên, mặc kệ cậu."
Úc Bạch Hàm liếc nhìn Lục Hoán vẫn đang nói chuyện vui vẻ với Hà lão gia.
Tề Quyết nhìn theo ánh mắt cậu, sau đó quay đầu giải thích: "Cậu xem anh Lục bận đến nỗi quay mòng mòng kìa, cậu đừng hiểu lầm..."
Úc Bạch Hàm vô cùng thấu hiểu, "Sẽ không đâu."
Chính cậu là người đã khiến Lục Hoán bận rộn vậy mà.
...
Màn đêm buông xuống, nửa đầu của bữa tiệc cũng dần dần đi tới kết thúc.
Bữa tiệc được chia thành hai nửa, nửa đầu tiệc chủ yếu là các doanh nghiệp, gia tộc qua lại xã giao, nửa sau tiệc là thời gian cho mấy thiên kim, công tử oanh tạc.
Lúc này đã có khách khứa lục tục chuẩn bị rời đi, đều tới giữa hội trường tạm biệt Lục Hoán.
Úc Bạch Hàm nhìn thấy nhân viên lễ tân đang thu dọn quà cáp ở cửa, lập tức chạy tới chặn lại: "Tôi tới lấy hộp quà của tôi."
Bạn học Lục của chúng ta còn đang mỏi mắt trông mong đây này.
"Vâng, thiếu gia Bạch Hàm." Lễ tân quay đầu, cầm lấy hộp quà đưa cho cậu.
Nhận lại hộp quà trong tay, Úc Bạch Hàm nhìn về phía cầu thang: tầng trên chính là phòng ngủ của Lục Hoán. Bữa tiệc sinh nhật sẽ kéo dài suốt đêm hôm nay, vì vậy Lục Hoán cũng sẽ ngủ lại tại đây.
Cậu xem xét thấy Lục Hoán tạm thời còn chưa trốn ra được, suy nghĩ một chút, chuẩn bị bưng hộp quà lên lầu.
Vừa mới đi ngang qua vài vị khách mời, trong đám người lại đột nhiên vang lên một giọng nói, "Ồ? Đây là quà sinh nhật mà Tư thiếu gia chuẩn bị cho ngài Lục sao?"
Bước chân của Úc Bạch Hàm khựng lại.
Đồng thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hộp quà trên tay cậu.
Lục Hoán bị vây giữa một vòng khách khứa cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, cách một khoảng không nhìn về phía cậu.
Úc Bạch Hàm, "......"
Hai mắt cậu híp lại, rốt cuộc là ai trốn trong đám người này chỉ điểm cậu?
Chưa đợi Úc Bạch Hàm tìm ra được tên điêu dân đó, bầu không khí xung quanh đã bắt đầu trở nên kích động. Vô số ánh mắt tò mò dò xét đổ dồn về phía cậu và Lục Hoán.
Mới thành hôn không lâu, cũng không biết lần đầu tiên công khai xuất hiện trong giới như thế này, tiểu thiếu gia nhà họ Tư sẽ tặng cho Lục Hoán cái gì?
Xung quanh dần trở nên ồn ào, người này người kia đều sôi nổi muốn nhìn thử quà của Úc Bạch Hàm.
Văn Lâu cũng rất nhiệt tình hùa theo đám đông, "Anh Lục, bây giờ mở ra xem luôn đi!" Cậu ta vừa rống lên xong, bỗng thoáng trông thấy Tôn Dĩ Thanh vốn đang đứng bên cạnh mình chợt lùi lại chừng nửa bước vào đám đông.
Văn Lâu quay đầu lại:?
Động tác lùi nửa bước này là nghiêm túc à?
Bọn họ ở bên này âm thầm hành động.
Mà Úc Bạch Hàm bên kia lại đang bất đắc dĩ trở thành trung tâm ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng không phải chỉ mình cậu, còn có một cái trung tâm ánh mắt khác nữa, chính là Lục Hoán đứng ở phía đối diện.
Tầm mắt hai người giao nhau, đáy mắt Lục Hoán càng lúc càng sâu.
Trong bầu không khí ngày càng căng thẳng, Úc Bạch Hàm bỗng đọc hiểu lời tra khảo tới từ linh hồn hắn: "Cậu có chắc đây là một món quà rất lãng mạn có thể mở được ngay tại đây không?"
"..."
Úc Bạch Hàm kích động phẫn nộ: Ánh mắt này của Lục Hoán là có ý gì chứ?
Là đang nghi ngờ sự thuần khiết của cậu sao?
Nếu bây giờ đem giấu đi thì lại trông có vẻ đang chột dạ. Úc Bạch Hàm lấy lại bình tĩnh, ôm hộp quà đi xuyên qua đám người.
Vốn dĩ chính là một món quà đứng đắn, có gì mà không thể xem.
Cậu đứng trước mặt Lục Hoán, báo trước, "Vậy tôi mở ra nhé?"
Lục Hoán rũ mắt nhìn, mím môi, "Ừ."
Hộp quà trong tay vừa hay đối diện với Lục Hoán, Úc Bạch Hàm chậm rãi mở nắp hộp, giống như đang mở một cái cái vỏ ngọc trai. Trên nắp hộp bắt đầu xuất hiện một khe hở, một đoạn rìa của dây da rơi vào trong mắt hắn.
Hai mắt Lục Hoán dường như càng dán chặt vào đó hơn.
Úc Bạch Hàm giải thích, "Đây là quà tôi tặng cho anh, là da..."
Giây tiếp theo, nắp hộp đã bị Lục Hoán đột ngột ấn trở lại: Rầm!
Úc Bạch Hàm:......
Mọi người:???
Gì vậy, cái gì da vậy? Sao lại không xem nữa?
Lục Hoán một tay ấn chặt nắp hộp, rũ mi che giấu thần sắc trong đáy mắt, chỉ có các ngón tay đang đặt trên hộp quà là không giấu được run lên rất nhẹ.
Hai ba giây sau, yết hầu nhô cao của hắn khẽ động đậy, rồi nhìn về phía mọi người nói: "Xin lỗi, tôi xin phép vắng mặt một lát."
Nói xong hắn một tay cầm hộp quà, một tay kéo Úc Bạch Hàm, xoay người đi lên tầng hai.
Úc Bạch Hàm đi theo Lục Hoán thẳng tới hành lang tầng hai.
Bốn bề yên ắng, Lục Hoán dừng bước xoay người lại, đáy mắt đen láy kịch liệt dao động, "Tư, Bạch, Hàm!"
Úc Bạch Hàm vừa nhìn dáng vẻ này liền biết hắn suy nghĩ lệch lạc rồi.
Xem ra Lục Hoán cũng hoang dại phết đó, hiểu nhiều như vậy.
Cậu duy trì tâm thái thản nhiên, bình tĩnh nói: "Anh sao thế, phản ứng lớn như vậy làm chi? Hay là hợp ý quá, nóng lòng muốn dùng thử lắm rồi?"
"......" Dùng thử.
Sự điềm tĩnh từ trước đến nay vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt của Lục Hoán cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Hắn đè lại hàng lông mày đang nảy lên, vươn tay mở hộp quà ra, "Đây là cái gì?"
Chiếc hộp được mở ra, ba món đồ da thiết kế đập thẳng vào mắt.
Giờ chúng đã được bày ra rõ ràng trước mắt, Lục Hoán trực tiếp cười lạnh một tiếng, cầm kẹp áo sơ mi lên, "Cái này."
Hắn nói xong liền để xuống, chỉ vào thắt lưng, "Còn cái này..."
"Chờ chút, cái này thì làm sao?" Úc Bạch Hàm cắt lời.
Cue đến kẹp áo sơ mi cậu có lẽ còn hơi chột dạ một chút.
Nhưng cái thắt lưng này thì có vấn đề gì?
Lục Hoán đột nhiên khựng lại, ánh mắt rơi trên thắt lưng, yên lặng không nói.
Úc Bạch Hàm đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm chiếc thắt lưng được cuốn thành hai vòng gọn gàng một hồi, nhịn không được mở miệng dò hỏi, "Không lẽ anh nghĩ, đây là vòng..."
"Tư Bạch Hàm!"
... Xem ra là nói trúng rồi.
Úc Bạch Hàm lập tức chiếm thế thượng phong trên chiến trường đạo đức, ánh mắt nhìn hắn treo lên ý khiển trách, "Thấy chưa, là tự anh suy nghĩ nhiều mà thôi, cái này của tôi rõ ràng là một món quà cực kì đứng đắn."
Hành lang an tĩnh một hồi lâu.
Sau đó hộp quà được đóng lại, Lục Hoán ngửa đầu, xoa xoa trán.
Thật lâu sau, hắn nghiêng mình chịu trận, dường như gằn từng chữ một mà nói, "Được rồi, vậy cậu mang vào để trong phòng tôi đi."
Úc Bạch Hàm dịu dàng uyển chuyển, "Không vội."
Cậu lấy điện thoại ra xem, hoa hồng đã được đưa đến trang viên vài phút trước. Bánh kem cũng đã được mang lên cùng, vừa hay có thể dùng để vuốt phẳng trái tim đang nổi lên sóng dữ của bạn học Lục nhà cậu.
"Tôi còn có quà muốn tặng cho anh, anh mang hộp quà này về phòng chờ tôi trước đi."
Trái tim của Lục Hoán lại rục rịch trở về trạng thái sẵn sàng chịu trận, "Quà gì?"
Úc Bạch Hàm đang định nói "Lần này là thật sự lãng mạn", nhưng trước khi lời ra khỏi môi lại suy xét đến tiêu chuẩn đánh giá của Lục Hoán, bèn sửa lời, "Là thứ mà có thể xuất hiện được ở chỗ tao nhã thế này."
Nói xong, cậu quay người, đi xuống lầu dưới ánh mắt cảnh giác của Lục Hoán
...
Bóng người mảnh khảnh trong giây lát biến mất ở cầu thang.
Lục Hoán đứng đó một lúc, sau đó cầm hộp quà tiến vào phòng.
Vào phòng, hắn tuỳ tiện bật một chiếc đèn ngủ, trong ánh sáng lờ mờ đặt hộp quà xuống bên giường. Sau đó nới lỏng cà vạt, quay người đi vào phòng tắm.
Căn phòng yên tĩnh tối tăm, ngăn cách hắn cùng sự ồn áo náo nhiệt dưới kia.
Lục Hoán mở vòi nước, cúi người vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
Dòng nước lạnh băng kích thích thần kinh, thần kinh vốn luôn trong trạng thái căng thẳng lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng đôi phần.
Hắn hôm nay cũng chẳng phải vui vẻ thoải mái gì, không phải tất cả những vị khách được mời đến đều là bạn bè thân thích. Còn có những gia tộc kiếp trước khi hắn sa cơ khoanh tay đứng nhìn, bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của......
Thù hận khắc cốt ghi tâm đến thế, vậy mà hôm nay phải uốn mình theo người.
Lục Hoán khẽ nhếch môi dưới, đóng vòi nước, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Ánh đèn phòng tắm leo lét, chỉ có một chiếc đèn gương chiếu sáng khuôn mặt hắn. Những giọt nước trượt qua hàng mày lạnh lùng, đôi môi mỏng đỏ mọng, kéo thành những vệt nước dài trên mặt hắn.
Đột nhiên, ánh mắt Lục Hoán hơi khựng lại.
Một chùm nến lung linh chợt hiện lên trong gương. Ánh lửa nhàn nhạt nhảy múa, một khuôn mặt như ẩn như hiện xuất hiện ở phía sau hắn.
Đồng tử hắn hơi co lại, hầu kết chuyển động lên xuống.
Ánh nến đung đưa, để lộ ra một đôi mắt đen láy đằng sau.
Lông mi Lục Hoán khẽ run rẩy, "... Vu cổ?"
Úc Bạch Hàm lắc đầu, bắt đầu mở miệng hát:
"Nói tạm biệt với tất cả phiền não~"
Nói xin chào với tất cả hạnh phúc~"*
"Bạn học Lục, thân yêu, sinh nhật vui vẻ nhé."
"Mỗi ngày đều là một ngày đặc sắc~"
Chiếc bánh xoay một vòng đưa đến trước mặt hắn, Úc Bạch Hàm chân thành chúc phúc: "Chúc anh mỗi ngày đều là một ngày đặc sắc~"
Lục Hoán, "......"
Hai người cách một ngọn lửa mờ ảo trên chiếc gương trong phòng tắm, đối diện nhau.
Trái tim đang đập một cách hoảng loạn của Lục Hoán cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn đưa tay nhận lấy bánh kem, giọng nói vang lên trong phòng tắm dường như nghe có vẻ kỳ ảo, "Cảm ơn, cũng đã đủ đặc sắc rồi."
Úc Bạch Hàm mím môi cười, "Anh mau ước đi, vừa hay giờ còn chưa bật đèn."
Lục Hoán liền hít nhẹ một hơi, nhắm hai mắt lại.
Rõ ràng ba phút trước, trong đầu hắn vẫn còn lưu lại những khuôn mặt khó quên đó, nhưng giờ phút này, điều mà hắn nghĩ đến lại không phải là báo thù.
Lục Hoán thành khẩn cầu nguyện trong lòng: Nguyện năm tháng yên ổn, không người gây hoạ.
Ước xong, hắn mở mắt ra. thổi tắt ngọn nến.
"Phù..." Phù hộ tôi.
Ngọn nến đã tắt, Úc Bạch Hàm quay người bật đèn phòng tắm. Ánh đèn sáng chói lập tức rơi xuống trên đỉnh đầu, chiếu sáng cả không gian.
Chiếc bánh nhỏ trong tay Lục Hoán cũng chiếu vào trong mắt hai người bọn họ.
Nền bánh làm bằng kem màu trắng, bên trên đặt một quả đào mừng thọ núng nính. Có lẽ bởi vì bánh nhỏ quá, cho nên chỉ cắm duy nhất một cây nến, đặt ngay giữa quả đào.
Hai mắt Úc Bạch Hàm sáng lên, "Đẹp không? Tôi làm đó."
Lục Hoán nhìn chằm chằm quả đào một giây, sau đó cầm bánh quay trở về phòng ngủ, "Bạch Hàm của chúng ta làm, thì đương nhiên là đẹp rồi."
Úc Bạch Hàm thẹn thùng cười, cũng đi theo hắn vào phòng ngủ.
Tới phòng ngủ, đập vào mắt chính là bó hoa hồng kích cỡ siêu lớn đặt ở giữa giường.
Cả bó hoa hồng màu đỏ rực, nhưng không hiểu sao cánh hoa lại trải dài từ cửa đến tận đầu giường, phủ kín hơn nửa cái giường, có cánh còn đáp lên cả hộp quà đang hé mở.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, hình ảnh này trông có chút vi diệu.
Lục Hoán dừng bước chân.
Úc Bạch Hàm ngượng ngùng tiến lên trước, phủi phủi cánh hoa, "Tay tôi phải cầm bánh kem, lúc đi vào kẹp hoa bằng cánh tay, không cẩn thận lỡ để cọ vào khung cửa."
Lục Hoán lại tiếp tục bước đi, đặt bánh ngọt lên bàn, "Không sao."
Trong tư thái lộ ra một loại điềm tĩnh sau khi vừa trải qua sóng gió.
Úc Bạch Hàm vui mừng: Biết ngay Lục Hoán không có gì là không tiếp nhận được mà.
Cậu một tay quét cánh hoa trên giường xuống đất, quay đầu lại liền trông thấy Lục Hoán không biết lấy từ đâu ra một chiếc thìa nhỏ, đang nếm thử bánh ngọt.
Úc Bạch Hàm hỏi: "Ăn ngon không?"
Lục Hoán nhẹ "Ừm" một tiếng.
Úc Bạch Hàm không bất ngờ chút nào, "Bơ của động vật đến từ thảo nguyên to lớn, sao mà không ngon được chứ."
"......"
Thấy tâm trạng Lục Hoán lúc này không tồi, Úc Bạch Hàm liền mở hộp quà trên giường ra, "Lục Hoán."
Lục Hoán đặt thìa xuống, quay đầu nhìn chằm chằm hộp quà.
Úc Bạch Hàm khoan dung nói: "Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, món quà đứng đắn tôi tặng anh này, anh nhớ phải đeo đó."
Cậu vừa nói ánh mắt vừa bay bay... Đặc biệt là cái kẹp áo sơ mi này.
Bên bàn lâm vào yên tĩnh ba bốn giây.
Úc Bạch Hàm đang định sắp xếp câu từ nói tiếp, đột nhiên nghe thấy Lục Hoán cười lạnh một tiếng, mang theo mùi vị nham hiểm quen thuộc.
Cậu giương mắt cảnh giác:?
Chỉ thấy Lục Hoán đi tới bên giường, cầm hộp quà lên, ngữ khí vững vàng như thường lệ: "Đúng lúc tôi đang muốn thay đồ đi tiếp đãi nửa phần tiệc sau, nếu đã là món quà đứng đắn, vậy chi bằng Bạch Hàm của chúng ta giúp tôi đeo nó vào đi."
*Bài hát sinh nhật ở Haidilao.
Chúc mừng sinh nhật anh Lục. Đúng ngày quá luôn nè =)))))))