Úc Bạch Hàm không biết mình đã ngủ bao lâu, thẳng đến khi bị một giọng nói không chút khách khí đánh thức.
"Ai cho cậu lên giường?"
Vốn còn nửa tỉnh nửa mơ chìm trong cơn mộng mị, Úc Bạch Hàm chợt mở bừng mắt.
Trong căn phòng ngủ rộng rãi sang trọng, ánh đèn nơi đỉnh đầu hắt lên nội thất bài trí tinh tế một màu vàng nhàn nhạt, cũng chiếu lên cái người đang nằm trên chiếc giường đôi lớn màu xanh đen ở trung tâm phòng ngủ.
Úc Bạch Hàm căng mắt nhìn cho rõ, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở bên giường, từ trên cao mà nhìn xuống cậu.
Dưới ánh đèn, người đàn ông trước mặt da trắng như ngọc, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng đỏ mọng, vẻ ngoài đẹp trai tuấn mỹ giống như bước ra từ tranh sơn dầu. Quả thật vô cùng tương xứng với khí chất lạnh lùng cùng cảm giác áp bức đang toả ra trên thân hắn, khiến người trầm mê.
Úc Bạch Hàm vừa mở mắt đã thành công choáng váng mất một giây.
Không hổ là người trong thế giới giấy in, đẹp trai quá đi mất.
Đúng vậy, Úc Bạch Hàm đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết. Nói thô tục một chút chính là – cậu xuyên sách rồi.
Đây là một cuốn tiểu thuyết có tên <Thương Giới Phong Vân> kể về nhà họ Tư nọ, thông qua mưu lừa kế gạt mà bước lên xưng bá thương giới như thế nào. Cả bộ truyện lấy Tư gia làm chủ, ngoại trừ đám nhân vật chính này, chừa lại suất diễn có thời lượng lên hình nhiều nhất chính là đối thủ một mất một còn của Tư gia: Lục gia.
Để hạ gục kẻ thù truyền kiếp là Lục Hoán, Tư gia ngỏ ý liên hôn, ném "Tiểu phế vật" nghe lời nhất trong gia tộc sang làm "gián điệp".
Một mặt hạ thấp cảnh giác của Lục Hoán, một mặt sai khiến Tư Bạch Hàm đi trộm những văn kiện quan trọng, tiết lộ tin tức giả, lại châm chút đầu ngòi ly gián...
Dưới sự sắp xếp không hề vô tình của tác giả, Lục gia đồ sộ cứ như vậy bởi vì cái "Tiểu phế vật" kia mà sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi Lục gia phá sản, Lục Hoán cũng rất nhanh sau đó bởi vì tai nạn xe mà đi ăn cơm trời.
Còn thân là "đồ bỏ đi" phế vật của nhà họ Tư, Tư Bạch Hàm cũng sớm vì kế hoạch bại lộ mà bị chặt đi tứ chi, ném xuống biển làm mồi nhậu cho tôm cá.
Năm chữ tổng kết: Toàn là đá kê chân.
......
Úc Bạch Hàm mấy tiếng trước vừa mới xuyên, bây giờ ngẫm rõ tình huống, cậu lập tức lâm vào trầm mặc.
Chó đẻ ghê, hoá ra chúa hề lại chính là bản thân mình.
Cậu xuyên thành pháo hôi "đồ bỏ" Tư Bạch Hàm. Mà hiện tại, người đàn ông đang đứng trước mặt cậu đây, lại chính là một nhân vật pháo hôi thê thảm khác, Lục Hoán.
Đại khái là trong hên có xui trong xui có xui, ngay cả thời gian cậu xuyên tới cũng vô cùng vi diệu: Hôm nay là ngày bọn họ thành hôn – cũng chính là ngày câu chuyện của những cục đá kê chân bắt đầu.
Ngay cả khả năng huỷ hôn cùng lùi hôn gì gì đấy cũng chẳng còn.
Úc Bạch Hàm thật muốn dập đầu tạ ơn trời đất một trận.
Cậu nghẹn thở vài giây, lại nhìn về phía người trước mặt.
Úc Bạch Hàm tận lực tự an ủi: Vẫn tốt vẫn tốt, ít nhất người chồng "đá kê chân" của cậu luận đẹp trai hay khí chất cũng đều là đỉnh của đỉnh, nhìn chỗ nào cũng chọt trúng gu thẩm mỹ của Úc Bạch Hàm.
Tự nhiên trên trời rớt xuống cho cậu một anh đẹp trai, xem như cậu lãi.
Vừa nhìn, Úc Bạch Hàm liền đối diện với ánh mắt của hắn. Khoé mắt Lục Hoán hẹp dài, lúc nhìn xuống lại lộ ra vài phần lạnh lùng.
"Nói."
Ồ, giọng của "đá kê chân" còn rất dễ nghe.
Nghe vậy, Úc Bạch Hàm từ trên giường ngồi dậy, cổ tay mảnh khảnh đặt trên chăn bông màu xanh đậm, trắng đến loá mắt. Thân thể cậu bị thiết lập của thế giới này điều chỉnh, để trở nên phù hợp với mô tả nguyên chủ.
Nói chung là kiểu trắng tới mức bệnh tật.
Cậu khách khí mà trả lời, "Không phải chúng ta không tổ chức hôn lễ sao? Tư gia trực tiếp đóng gói tôi mang qua đây. Lúc đến anh còn chưa về nhà, quản gia bảo tôi vào phòng chờ anh."
Cái từ "đóng gói" này nói ra còn rất có ý tứ.
Không chỉ tiết lộ địa vị của cậu ở Tư gia, quan hệ hôn nhân của hai người, còn mang theo cảm giác hình ảnh cực kì phong phú.
Cậu nói xong liền trông thấy Lục Hoán nhướn mày.
Ánh mắt ném về phía Úc Bạch Hàm đột nhiên lại sâu thêm vài phần.
Thật ra Úc Bạch Hàm vốn không có cảm xúc đặc thù gì – trong tiểu thuyết gốc tác giả đã viết như vậy. Đại khái là cảm thấy một áng chiến văn mà lại đi tả một cái hôn lễ của hai tiểu pháo hôi thì cũng quá là lãng phí bút mực, còn có vẻ rẻ tiền, cho nên chỉ một dòng là xong phim.
Cho nên cậu hôm nay là bị người trực tiếp đưa tới.
Thậm chí còn ăn cơm chiều ở Tư gia xong mới đi, tuỳ ý giống như chỉ là ra ngoài hẹn bạn bè đi chơi game, nhân tiện ở lại một đêm chẳng hơn chẳng kém.
"Cho nên cậu nằm ngủ?" Lục Hoán mở miệng, "Trên giường tôi."
Úc Bạch Hàm thẹn thùng, "Xin lỗi, giường mềm quá."
Cậu đã đợi hắn rất lâu, ngồi trên giường một lúc chẳng biết sao lại ngủ rồi.
"Phải không." Đôi mắt đen dài của Lục Hoán nhìn chằm chằm cậu, không giống như tán tỉnh, mà càng giống như trong lòng đã biết rõ mọi chuyện, chỉ là đang buông ra một lời cảnh cáo, "Còn tưởng cậu đang chờ mong sẽ phát sinh chuyện gì."
Phát sinh chuyện gì.
Úc Bạch Hàm shock nhẹ vì quy mô của cuộc trò chuyện này!
Tầm mắt đảo qua thân hình kia của Lục Hoán, vai rộng eo thon chân dài, "Chuyện này cũng có thể phát sinh sao?"
Ánh mắt Lục Hoán còn chưa rời khỏi người Úc Bạch Hàm, nghe vậy nhíu nhíu mày, "Cái gì."
Úc Bạch Hàm mím môi, "Không bị xen sọt làm mờ gì gì à?"
Đây là tiểu thuyết chiến văn thương trường đó.
Lục Hoán, "..."
Giữa hai người bây giờ, một mét vuông là một khoảng lặng.
Úc Bạch Hàm đang định nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, chân của Lục Hoán lại đột nhiên chạm vào thành giường.
Khoảng cách kéo gần, quần tây màu xám đậm căng lên, phía dưới đùi như ẩn như hiện cơ bắp rắn chắc. Úc Bạch Hàm nhìn chằm chằm cái đùi cỡ bự kia, tim đập bình bình, "Anh không phải thật sự định làm..."
"Cậu là ai."
Thanh âm lạnh lùng đánh gãy câu nói của Úc Bạch Hàm.
"Hả?" Úc Bạch Hàm ngẩng đầu, tầm mắt đụng phải một đôi mắt màu đen, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu được lòng người.
Cậu ngẩn người, phản ứng đầu tiên là tự hỏi có phải chính mình OOC rồi hay không, bị đối phương nhận ra cậu không phải "Tư Bạch Hàm" hàng thật, nhưng nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng cho lắm.
Bọn họ đều là người trong sách, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp mặt, có cái gì mà OOC với chả OTD.
Úc Bạch Hàm không chút sợ hãi, "Tư Bạch Hàm."
Lục Hoán vẫn nhìn chằm chằm cậu.
Không phải muốn cậu trả lời cái này?
Úc Bạch Hàm suy tư một chút, ngay sau đó bừng tỉnh: Ồ, chẳng lẽ là muốn cậu nói cái lời thoại sét đánh kia...
Không hổ là nhân vật trong tiểu thuyết, cứ thích làm mấy trò màu mè.
Vậy cậu cũng chỉ đành đi theo phối hợp.
Úc Bạch Hàm một lần nữa mở miệng, "Tôi là người của Lục tiên sinh."
Tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết, người mới là cứ phải tỏ lòng trung thành.
Lục Hoán trong giây lát rơi vào yên tĩnh, bỗng nhiên ý vị không rõ mà cười, "Người của tôi?"
Úc Bạch Hàm, "Vâng."
Lục Hoán nhắm mắt, hay cho một câu người của hắn.
Từng mảnh nhỏ như chứa đựng ký ức kiếp trước xẹt qua trong trí não, người thân phản bội, hợp tác thủ tiêu, tập đoàn phá sản... Cuối cùng dừng ở hình ảnh tai nạn xe kia, kính chắn gió trong chớp mắt vẩy thành một tảng máu đỏ ngầu.
Tiếng thắng xe cắt qua màng nhĩ, ngay cả dây thần kinh cũng cảm nhận được đau đớn.
Hắn đã từng không nghĩ ra nổi, rốt cuộc chính mình có chỗ nào không tốt, cho đến trước khi chết hắn mới hiểu được: Tất cả những thứ ấy được gọi là "Vận mệnh" – mặc kệ cho hắn có bao nhiêu nỗ lực, số phận đã an bài, hắn chỉ là hòn đá kê chân của Tư gia.
Làm sao mà hắn cam lòng cho nổi!
Lục Hoán nhắm hai mắt, cúc áo sơ mi cài chặt đến tận hầu kết, siết lấy cổ hắn một mảnh phiếm đỏ, như xiềng xích giam cầm.
Đôi mắt một lần nữa mở ra, lọt vào trong tầm ngắm chính là cần cổ trắng ngần của Úc Bạch Hàm. Cổ áo rộng mở, làn da trắng tới trong suốt. Có lẽ vì quanh năm không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên mang theo cảm giác hơi bệnh tật, dưới lớp da còn ẩn hiện mạch máu màu xanh.
Yếu đuối lại không chút phòng vệ, giống như chỉ cần cắt một đao là sẽ chết.
Lục Hoán đè nén ký ức hỗn loạn trong lòng, lộ ra vẻ thích thú, "Ồ, cậu định chứng minh thế nào?"
Úc Bạch Hàm còn không biết cái cổ của mình vừa bị người giày vò trong tiềm thức ra sao, cậu dựa theo lời Lục Hoán mà suy nghĩ.
Chứng minh thế nào.
Chẳng lẽ thật sự muốn cậu tự thân thể nghiệm?
Tầm mắt đảo qua khuôn mặt đẹp trai vô bờ bến của Lục Hoán, lại liếc đến thân hình vai rộng eo thon kia, còn có con quái vật vẫn đang ngủ yên dưới chiếc quần âu bó sát của hắn.
Á đù...
Cũng không phải là không được.
Sau hai giây đấu tranh tư tưởng, Úc Bạch Hàm ngả người về phía sau, phịch một tiếng nằm trở lại chiếc chăn bông mềm mại, mở rộng cánh tay về phía người đàn ông còn chưa phản ứng gì trước mặt.
Lục Hoán còn chưa lấy lại bình tĩnh sau cơn giận:?
Úc Bạch Hàm phóng đãng lại ngượng ngùng mà vẫy tay, "Đến đi." Cậu nghiêng đầu, như nuông chiều mà nhìn hắn, "Thật chẳng có biện pháp gì với anh mà."
"..."
Chiếc giường to rộng rơi vào trầm mặc lần thứ ba trong ngày.
Úc Bạch Hàm nằm trên chiếc chăn bông màu xanh đậm, khuôn mặt vốn đã trắng lại càng có vẻ nhợt nhạt hơn, đôi môi hồng nhẹ cong lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Một đôi mắt đen láy sáng trong, dư quang ánh mắt lấp lánh như là đá quý.
Rõ ràng cậu vừa nói ra loại lời mời phóng đãng như vậy, gò má lại ửng lên sắc hồng nhạt, nhìn tươi tắn lại ngây thơ.
Dù là so với "Tư Bạch Hàm" trong lời đồn hay là trong trí nhớ, đều hoàn toàn bất đồng.
Lục Hoán nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt sóng ngầm lay động.
Úc Bạch Hàm an ổn nằm trên giường một hồi, thấy nam nhân phía trên bất động, định nói gì đó thì bị hắn một tay nắm lấy cằm.
Lục Hoán cúi người, ngữ điệu chậm rãi, "Tôi thật muốn nhìn xem, rốt cục cậu còn có bao nhiêu..."
Xoạt.
Úc Bạch Hàm ở dưới thân hắn biểu diễn một màn tiên cá lật người, thay đổi thành một tư thế càng yểu điệu, "... Bao nhiêu thú vui mà trẫm không biết?"
Lục Hoán, "..."
Bàn tay đang bóp lấy cằm cậu vẫn không buông ra, mặt trong ngón cái đè lên chiếc cằm nhẵn nhụi. Bốn mắt nhìn nhau, Úc Bạch Hàm cảm giác được, ngón tay hắn đang run lên rất nhẹ.
Úc Bạch Hàm âm thầm suy nghĩ: Thì ra người chồng "đá kê chân" của cậu lại thích chơi cosplay tình thú như thế này.
Trùng hợp ghê, cậu cũng rất thích.
Năm sáu giây giằng co kết thúc.
Úc Bạch Hàm nhẹ nhàng thúc giục, "Chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi."
Bàn tay đang nắm lấy cằm cậu lại buông ra.
Lục Hoán đứng thẳng dậy, bàn tay to đặt ở trên trán xoa xoa thái dương, hít sâu vài cái, "Cậu... quên đi, ra ngoài."
Úc Bạch Hàm lại lạch cạch lật trở về, tiện để nói chuyện, "Không cần chứng minh nữa sao?"
Ngữ khí nặng thêm, "Không cần."
Làm cái gì không biết, vừa rồi vẫn còn bình thường mà.
Úc Bạch Hàm chần chờ, "... Có phải anh không biết làm không?"
Trong tiểu thuyết, Lục Hoán không có tuyến tình cảm. Hắn cùng "Tư Bạch Hàm" liên hôn xong, vẫn luôn một mực vứt người ở phòng cho khách, từ đó về sau chỉ chuyên tâm vào phát triển sự nghiệp, không đụng tới cũng chẳng hỏi đến người nọ. Mà cũng là bởi vì phần sơ hở này, mới khiến cho Tư Bạch Hàm có cơ hội ở sau lưng hắn làm ra mấy chuyện xấu xa.
Thật là áp bức cô vương mà.
"Tư Bạch Hàm." Thanh âm Lục Hoán mang theo tức giận rõ ràng.
Úc Bạch Hàm: Quả nhiên không biết, thẹn quá hoá giận.
Cậu nhanh chóng chạy tới vuốt lông cho hắn, "Tôi cũng không biết mà, không sao."
Lục Hoán nhắm mắt lại, hắn không muốn lún sâu vào cái chủ đề này.
Úc Bạch Hàm đứng dậy rời giường, lướt qua Lục Hoán, đi về phía cửa, "Nếu anh còn chưa chuẩn bị tốt, tôi cũng không muốn ép buộc, giờ tôi đi đâu ngủ?" Lời này của cậu vừa thành thục lại mang theo săn sóc, rất giống người đàn ông tốt đang quan tâm vợ nhỏ trong nhà.
Còn có chút xanh xanh màu trà.
Gân xanh thái dương Lục Hoán giật giật, không nhịn được mở miệng, "Quay lại."
Úc Bạch Hàm dừng chân.
Lục Hoán nghiêng người nhìn cậu, lạnh lùng mà cười, "Tôi chưa chuẩn bị tốt?" Không đợi Úc Bạch Hàm kịp trả lời, hắn lại nói tiếp, "Được, đêm nay cậu ngủ chỗ này."
Thiếu chút nữa đã quên, còn chưa đến thời điểm lật mặt với Tư gia.
Lục Hoán cười khẩy trong lòng: Dù sao cũng là "đêm tân hôn"... Phu phu hẳn nên ở cùng phòng. Nếu Tư gia muốn chơi với hắn, lần này hắn sẽ dốc hết tâm sức mà chơi cùng bọn họ.
Úc Bạch Hàm lập tức vô cùng nghe lời mà nhảy trở về giường, rất vừa ý mà vỗ vỗ chăn đệm mềm mại. Giường ngủ ở đây thoải mái quá đê, nếu có thể, dĩ nhiên là cậu không muốn đi.
Úc Bạch Hàm ở trên giường vỗ tới vỗ lui, hỏi Lục Hoán, "Vậy còn anh?"
Bờ môi đỏ hồng mím mím, thập phần mê người, "Tôi cũng ngủ ở đây." Hắn nói xong bước tới đầu giường, ngón tay thon dài ấn mở công tắc, "cạch" một tiếng, đèn lớn trên đỉnh đầu vụt tắt, chỉ còn lại đèn linh lan nơi đầu giường.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên người Lục Hoán.
Hắn nâng tay nới lỏng cổ áo, cởi áo vest mắc lên giá.
Úc Bạch Hàm phát hiện, kỳ thật Lục Hoán chỉ là mặc đồ lên nhìn gầy, phía dưới lớp quần áo kia vẫn có cơ bắp.
Áo sơ mi trắng che đi tấm lưng căng chặt của hắn, ánh đèn đung đưa nơi cổ áo rộng mở cùng vòng eo, trông càng tràn đầy tính xâm lược.
Lục Hoán quay đầu, nhìn về phía Úc Bạch Hàm đang nằm trên giường, ánh sáng màu cam xuyên qua tóc mái, chiếu lên đôi mày nghiêm nghị của hắn.
Úc Bạch Hàm động đậy yết hầu, ực.
"Ha..." Một tiếng cười lạnh rơi xuống, như đáp lại khiêu khích vừa rồi của cậu. Lục Hoán gằn từng chữ, "Chúng ta cùng nhau ngủ, cậu đừng căng thẳng đến nỗi không ngủ được."
——
Tác giả có lời muốn nói: Úc Bạch Hàm sợ sao? Không, cậu ấy vô cùng hưng phấn.
*Công thụ đều là mối tình đầu của nhau.
*Mở đầu công đã trọng sinh, thụ xuyên thư.
(Xuyên thân, giữ nguyên ngoại hình của thụ ở thế giới gốc, ngoại hình của thụ chính là ngoại hình của nhân vật Tư Bạch Hàm trong sách.)
*Giả thiết bối cảnh cùng ti tỉ vấn đề khác sẽ từ từ triển khai, không vội, moah moah!