Khoảng thời gian ba tháng đầu của thai kỳ, điều đặc biệt là Tô Liên Dĩ không hề ốm nghén. Ngược lại, người phải chịu cảnh khổ đau lại là...
"Ọe..."
Mục Gia Liệt đứng bật dậy, chạy như bay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngồi trong nhà vệ sinh, ôm lấy bồn rửa mặt, Mục Gia Liệt trưng ra bộ mặt "chết không còn gì luyến tiếc".
Rất nhiều năm về trước, lúc Hạ Kiều, vợ Thiệu Phong mang thai, trong khi Thiệu thiếu đang ảo não vì mắc hội chứng Couvade(*), hắn lại cười đấy khoái chí.
Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười mà!
(*): Chứng ốm nghén thay vợ.
Nghe Thiệu Phong trình bày, hội chứng này thường chỉ xuất hiện ở cánh mày râu lần đầu được làm cha hoặc vì quá yêu thương vợ.
Mục Gia Liệt cảm thấy, nếu chỉ vì hai dấu hiệu trên, chắc hắn sẽ còn dính chiêu dài dài. Dù sao, hắn cũng quá yêu Tô Liên Dĩ.
"Chồng ơi, anh ổn chứ?"
"Anh sắp chết rồi." Mục Gia Liệt thều thào nói: "Chết vì bất lực."
Phụt!
Tô Liên Dĩ ôm cái bụng hơi nhô lên của mình, đứng trước cửa nhà vệ sinh bật cười khanh khách.
Cười xong, thu lại dáng vẻ không tim không phổi, Tô Liên Dĩ lên tiếng động viên, cổ vũ tinh thần cho Mục Gia Liệt:
"Chỉ một thời gian thôi, em tin anh sẽ vượt qua được. Dù sao, chồng em cũng mạnh nhất mà."
Mục Gia Liệt được tâng bốc, cảm thấy có động lực sống. Dù sao hắn khổ, Tô Liên Dĩ sẽ bớt khổ đi được phần nào. Như vậy, hắn cũng không chịu thiệt thòi lớn gì.
Mục Gia Liệt lấy cớ ốm nghén mà trốn việc, quanh quẩn ở nhà bầu bạn với Tô Liên Dĩ. Thế nhưng, đến khi hết ốm nghén, công việc của hắn đã chất cao như núi. Mục Gia Liệt không thể không chia xa Tô Liên Dĩ được.
"Dĩ Dĩ, anh phải đi rồi."
"Thế nhưng, để em một mình ở nơi này, anh rất không yên tâm."
Mục Gia Liệt xoa đầu Tô Liên Dĩ, nhẹ giọng:
"Em hãy đến Kinh Bắc, chỉ cần nói tên anh ra, ba nhà Mạc, Tống, Thiệu đều sẽ có chỗ dành cho em."
Sống mũi Tô Liên Dĩ bắt đầu cay cay.
Chết thật chứ, chưa chia xa mà cô đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Tô Liên Dĩ rướn người lên, lấy hết dũng khí đặt lên cánh môi mỏng màu bạc của Mục Gia Liệt một nụ hôn, mỉm cười nói: "Vâng, em đợi anh trở về."
Sau khi Mục Gia Liệt rời đi, Tô Liên Dĩ cũng sửa soạn, lên đường đến Kinh Bắc. Hắn từng ngỏ lời để thuộc hạ thân cận đi cùng cô, thế nhưng cô đã khéo léo từ chối.
Một người như cô thì có nguy hiểm gì chứ. Ngược lại là Mục Gia Liệt, bên cạnh hắn có quá nhiều rủi ro tiềm ẩn.
Tại trạm tàu điện ngầm.
"Tô Liên Dĩ, mày sống vui vẻ quá nhỉ?"
Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cô ta ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, toàn thân bốc lên mùi hôi thối, khó ngửi vô cùng.
Tô Liên Dĩ nhíu mày, lục lọi kí ức, nửa ngày sau mới mở mịt mở miệng: "Ngô... Ngô Lan?"
Ngô Lan bật cười thành tiếng, thích thú giống như kẻ điên vậy.
"Tô Liên Dĩ, mày đã có tất cả rồi, tại sao còn tìm cách đẩy tao đến bước đường này?"
Tô Liên Dĩ biết, đây là Mục Gia Liệt làm ra. Bởi vì cô đã nói không cần nhà họ Ngô, trong một thời gian ngắn, hắn đã xóa sổ cả nhà người ta.
Chỉ là, với kẻ âm mưu cướp chồng của mình, cho dù dáng vẻ có thê thảm đến mấy, cô cũng sẽ không mềm lòng.
"Tôi ác thế đấy."
Trong cái xã hội này, không đủ tàn nhẫn liệu có thể sống không?
"Ngô Lan, chị chưa nghe câu "người tàn ác thường sống thảnh thơi" sao?