• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, trước mắt Tô Liên Dĩ bỗng lóe lên một chuỗi hình ảnh kỳ lạ.

Tô Liên Dĩ đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.

...

Phập.

Một con dao sắc lẹm cắm "phập" vào người cô gái nhỏ.

Thiếu niên hoảng hốt quay đầu. Đôi con ngươi màu hổ phách trợn lớn. Kích động hét lên.

"Em bị ngốc hả?"

Kẻ được thuê đến để giết thiếu niên hành sự không thành liền cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đáng tiếc chạy không được bao nhiêu đã bị vệ sĩ của thiếu niên tóm được.

Cô gái chặn cho thiếu niên một nhát chí mạng, một tay ôm lấy ngực đang chảy máu, mỉm cười như sắp được giải thoát.

"Ngốc gì chứ... em... muốn chết mà..."

Dứt lời, thân ảnh nhỏ bé lập tức chao đảo, ngã "phịch" xuống nền đất lạnh, trên vũng máu tươi.

Máu đỏ thấm vào làn váy trắng cũ kĩ, lan rộng hệt như sự nở rộ của một đóa hoa diễm lệ.

Thiếu niên kích động co rút đồng tử, chạy như bay đến bên cô gái. Ôm người vào trong lòng liền hét lớn: "Mang xe đến đây, mở một con đường ngắn nhất đến bệnh viện gần nhất!"



...

Gần một ngày sau.

"Ưm..."

Tô Liên Dĩ mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau cơn mê dài. Trơ mắt nhìn trần nhà trống rỗng, trong khoang mũi nồng nặc mũi thuốc sát khuẩn.

"Em tỉnh rồi."

Thiếu niên từ trên ghế đứng bật dậy, lao nhanh đến trước mặt Tô Liên Dĩ, nhưng lại không dám động vào cô, sợ làm ảnh hưởng vết thương của cô.

Tô Liên Dĩ mím chặt cánh môi khô khốc, tức giận lườm thiếu niên: "Tại sao không để em chết đi? Em muốn chết. Sao anh lại cứu em?"

Thiếu niên sửng sốt, khó tin nhìn Tô Liên Dĩ.

Mười sáu năm sống trên đời, thiếu niên mới chỉ thấy người tham sống sợ chết, chứ chưa bao giờ thấy người nào muốn kết liễu cuộc đời mình.

Người khác muốn chết, hắn sẽ không ngăn cản hay xen vào. Nhưng cô là ân nhân đã cứu mạng hắn. Nếu hắn cứ trơ mắt nhìn cô làm hại cuộc đời mình, vậy thì hắn thật sự rất khốn nạn.

Thiếu niên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tại sao em lại muốn chết?"

"Không ai yêu em cả." Tô Liên Dĩ cúi gằm, che đi giọt nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt: "Không ai cần em cả. Em là đồ thừa, là đồ bỏ đi trên thế giới này. Em có chết cũng không ai để tâm."

"Em cứu anh... chỉ vì em muốn chết có ích một chút. Em ích kỷ muốn trên đời này sẽ có một người nhớ về em."

Bả vai gầy yếu của Tô Liên Dĩ run rẩy. Cổ họng như mắc nghẹn khiến giọng nói trở nên nghẹn ngào, đứt quãng, nhuốm màu bi thương.



"..."

Thiếu niên hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn dang tay ôm Tô Liên Dĩ vào lòng.

Cái ôm hết sức đơn giản, thế nhưng lại mang theo sức nóng kinh người, sưởi ấm trái tim lạnh ngắt của Tô Liên Dĩ.

"Anh tên Mục Gia Liệt. Sau này, anh sẽ bảo vệ em."

Một phần vì Tô Liên Dĩ đã cứu mạng hắn. Chín phần còn lại là vì hắn thật sự thương xót và đồng cảm cho cô.

Mục Gia Liệt trước đây cũng không có ai bên cạnh cả, cũng đã nếm trải cảm giác tuyệt vọng, bị bỏ rơi, bị lừa dối, bị phản bội.


Cho nên, hắn muốn bảo vệ cô gái có chung hoàn cảnh với mình.


Tô Liên Dĩ sửng sốt hồi lâu rồi là khóc.


Cô đã đợi, đợi một người dang tay ra ôm mình, yêu thương, che chở cho mình rất lâu rồi. Dù không biết sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng Tô Liên Dĩ vẫn ích kỷ muốn níu kéo chút dịu dàng này.


"Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh không biết dỗ trẻ con." Mục Gia Liệt cuống lên, chuyển chủ đề một cách bất chấp: "Em tên gì?"


"Dĩ... em, em tên Tô Liên Dĩ..."


_


Tương tác kém nên mình ra chương ít đó ạ. Đừng đọc chùa nữa mọi người ơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK