Tô Liên Dĩ nhìn chén tổ yến trước mặt, sắc mặt khó coi vô cùng.
Một tuần nay, ngày nào Mục Gia Liệt cũng cứng rắn, cương quyết bắt cô phải ăn tổ yến, mặc cho cô phản đối. Tô Liên Dĩ không biết hắn lên cơn điên gì, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thuận theo.
"Vợ ơi, em có muốn ra ngoại ô thăm thú không?"
"Anh rất rảnh sao?"
Tô Liên Dĩ nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn đang lắc lư qua lại trước mặt mình, thở ra một tiếng đầy bất lực.
"Không rảnh." Mục Gia Liệt thành thực đáp: "Nhưng anh muốn ở cùng em, bồi dưỡng tình cảm."
Tiện thể... chăm sóc em luôn.
Tô Liên Dĩ hơi sửng sốt một chút.
Phàm là người có não, ai cũng biết người đứng ở địa vị cao như Mục Gia Liệt bận trăm công nghìn việc. Nhưng hắn lại sẵn sàng bỏ ra một tuần lễ quý báu chỉ để ở bên Tô Liên Dĩ, cùng cô làm nhưng công việc hết sức bình thường của một đôi vợ chồng trẻ.
Tô Liên Dĩ hít hít cái mũi đỏ ửng, ngoan ngoãn ăn hết chén tổ yến rồi mới mỉm cười với Mục Gia Liệt: "Em muốn đến cục dân chính."
...
Mục Gia Liệt và Tô Liên Dĩ kết hôn chớp nhoáng. Cả hai đều đồng ý không tổ chức hôn lễ mà chỉ đi lĩnh chứng.
Mục Gia Liệt lựa chọn không tổ chức hôn lễ ngay mà đợi đến thời điểm thích hợp bởi vì hiện tại, Tô Liên Dĩ quá yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn, cũng thiếu khả năng bảo vệ bản thân trước mưu cao kế bẩn của người khác.
Tô Liên Dĩ quyết định không tổ chức hôn lễ cũng vì Mục Gia Liệt. Bởi hiện tại cô chẳng có gì cả, chỉ là một kẻ với hai bàn tay trắng. Cô không muốn vì bản thân mà danh tiếng Mục Gia Liệt bị ảnh hưởng. Đợi đến khi cô đủ lớn mạnh, có khả năng sánh vai cùng hắn, làm đám cưới cũng chưa muộn.
Cầm lấy giấy hôn thú màu đỏ bắt mắt trên tay, Tô Liên Dĩ không nhịn được mà cười ngây ngô.
Thế giới cô độc của cô, cuối cùng cũng không còn là một màu xám xịt nữa rồi.
...
Bạch Thy biết tin Mục Gia Liệt và Tô Liên Dĩ kết hôn, lí trí cứ như tan biến, bị hủy diệt hoàn toàn.
Cô ta vẫn luôn biết, tình cảm dành cho Mục Gia Liệt là sai trái, thế nhưng đâu ai ngăn chặn được trái tim.
Mất đi người mình thầm thương trộm nhớ, Bạch Thy lao đầu vào men say, uống không biết bao nhiêu rượu.
Chu Tần vốn không phải loại nhiều chuyện, nhìn thấy một màn này cũng không nhịn được mà thở dài.
"Bạch Thy, cô là một nhân tài. Nhất định phải hủy hoại bản thân đến mức này sao?"
"Anh không hiểu!" Bạch Thy rống giận: "Chu Tần, anh không hiểu được!"
Uống cạn một cốc rượu, thở ra một hơi nhuốm mùi men rượu, Bạch Thy nở nụ cười chua xót. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má phiếm hồng.
"Rõ ràng, tôi ưu tú như vậy. Tại sao anh ấy vẫn chưa từng ngoảnh đầu lại nhìn tôi?"
"Rõ ràng Tô Liên Dĩ thấp hèn như vậy, ngu dốt như vậy, cái gì cũng không có. Vậy mà anh ấy lại tiếp nhận cô ta. Cô ta có cái quái gì hơn tôi chứ? Mẹ kiếp! Tôi không phục!"
Chu Tần đanh mặt: "Bạch Thy, không được nói bậy. Bà chủ nghe được sẽ..."
"Sẽ làm sao?"
Chu Tần giật thót tim. Quay đầu lại đã thấy Tô Liên Dĩ dựa lưng vào cột, khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn cảnh tượng trước mặt.
"Bà, bà chủ." Chu Tần hít sâu một hơi, cúi gập người chào Tô Liên Dĩ: "Bạch Thy, cô ấy uống say nên mồm miệng không sạch sẽ..."
"Cô ấy nói đúng."
Tô Liên Dĩ cười nhạt một tiếng, nhìn chằm chằm Bạch Thy. Dáng vẻ hiên ngang, bất khuất, mang theo sự hoang dã khiến Bạch Thy có cảm giác, đứng trước mặt cô ta không phải Tô Liên Dĩ, mà là một Mục Gia Liệt khác.
Tô Liên Dĩ lạnh giọng: "Cô có tình cảm với chồng tôi, tôi biết. Nhưng, anh ấy đã là người có gia đình, cô vẫn muốn bị xem là người thứ ba sao? Nếu cô muốn chơi, tôi đến chơi với cô. Dù sao, anh ấy là người đàn ông của tôi. Chỉ cần tôi còn sống, bất cứ ai cũng đừng hòng đoạt người."
Tâm hồn thiếu nữ tuổi mười tám rất dễ rung động. Tô Liên Dĩ lại là người khao khát được yêu. Mục Gia Liệt lại đối xử với cô tốt hơn bất cứ ai trên đời. Tình yêu hắn dành cho cô lớn đến mức ca từ không thể diễn tả được. Một Mục Gia Liệt thâm tình như vậy, Tô Liên Dĩ có thể không rung động sao?
Không!
Tô Liên Dĩ đã động tâm rồi!
Hơn nữa, còn ích kỷ muốn níu kéo hắn, muốn hắn là ánh sáng của riêng cô mà thôi.