Ai cũng cho rằng Tô Liên Dĩ yếu đuối, dễ bắt nạt, nhưng không phải. Chỉ vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, cô buộc phải thu lại nanh vuốt, làm một người hiền lành.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị đối xử bất công, bị chà đạp về thể xác lẫn tinh thần, thiếu thốn tình thương và sự dạy bảo, liệu rằng có thể giữ cho mình sự lương thiện không?
Mục Gia Liệt vì quá khứ tăm tối mà trở nên tàn bạo, độc ác.
Tô Liên Dĩ cũng giống Mục Gia Liệt. Trong cái vòng luẩn quẩn cá lớn nuốt cá bé, nếu không trở nên mạnh mẽ, cô cũng sẽ bị quy luật sinh tồn đào thải.
Trái tim rỉ máu của Tô Liên Dĩ kiên cường được đến năm mười tám tuổi. Vào khoảnh khắc muốn buông tay tất cả, Mục Gia Liệt mạnh mẽ xông vào thế giới xám xịt của cô, cứu vớt lấy tâm hồn chai sạn.
Tô Liên Dĩ nhếch cao khóe miệng, khẽ cười một tiếng: "Bạch Thy, hiện tại, xét theo địa vị, cô nên gọi tôi một tiếng bà chủ."
"Tô Liên Dĩ, cô đừng quá đáng! Đừng có ỷ vào việc anh ấy hứng thú cô một chút, cô liền lên mặt với tôi. Muốn tôi gọi cô một tiếng "bà chủ" ư? Nằm mơ đi!"
Bạch Thy tức giận gầm lên. Toàn thân cô ta run lẩy bẩy, đang định lao đến tát Tô Liên Dĩ một cái, Chu Tần đã nhanh tay chặn lại.
Bẻ ngược hai tay Bạch Thy ra đằng sau, thành công khống chế cô ta, Chu Tần lạnh giọng đe dọa: "Cô không cần mạng nữa à?"
Chưa để Bạch Thy đang trong trạng thái điên loạn la hét, Tô Liên Dĩ đã lên tiếng, lạnh lùng đánh gãy mọi âm thanh.
"Không phải ỷ vào việc anh ấy hứng thú với tôi một chút, mà là ỷ vào việc anh ấy yêu thầm tôi sáu năm dài đằng đẵng."
"Bạch Thy, ngay từ ban đầu, cô đã thua rồi."
Thua bởi vì là người đến sau, Tô Liên Dĩ đã gặp Mục Gia Liệt từ sáu năm về trước rồi.
Thua bởi vì mạng sống của Mục Gia Liệt từ sáu năm trước đã nằm trong tay Tô Liên Dĩ.
Cũng thua bởi vì, từ sáu năm truớc, trái tim Mục Gia Liệt đã bị đánh cắp mất rồi.
Đả kích xong xuôi, Tô Liên Dĩ không thèm để ý đến khuôn mặt trắng bệch, không có lấy chút hồng hào nào của Bạch Thy. Cô xoay người rời đi.
Bóng lưng cô đơn, nhỏ bé khiến người khác nhịn không được muốn bảo vệ, nâng niu.
...
"Em đã đi đâu vậy?"
Mục Gia Liệt thấy Tô Liên Dĩ trở về liền lên tiếng hỏi. Mi tâm hơi nhíu lại thể hiện sự lo lắng của chủ nhân.
Tô Liên Dĩ ngồi xuống ghế sofa bên cạnh xe lăn của Mục Gia Liệt, chống tay lên thành xe lăn cười cười: "Em đã nói mình đi vệ sinh mà. Mới qua mấy phút, anh đã nhớ em đến thế sao?"
Con ngươi màu hổ phách hơi tối đi. Ánh mắt Mục Gia Liệt ảm đảm đi một chút, rất khó để nhận ra.
Hắn cong môi, cười đầy mê hoặc: "Ừ, nhớ đến phát điên rồi."
Tô Liên Dĩ bị chọc đến mức đỏ bừng mặt mũi. Cô đừng phắt dậy, bụm mặt chạy thẳng vào phòng bếp, hệt như động vật nhỏ gặp chuyện khó nói.
"Dĩ Dĩ, em ngại ngùng."
"Câm miệng!" Tô Liên Dĩ tức giận lớn tiếng: "Anh còn mở miệng nữa, chúng ta ngủ riêng!"
Mục Gia Liệt, kẻ điên trên bàn đàm phán, bỗng im bặt, ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn đợi Tô Liên Dĩ hết ngại ngùng.
...
"Liệt, bọn này đến rồi đây."
Mục Gia Liệt liếc Mộ Dung Diễn và Nam Vân Cung một cái, sau đó lại nhìn về phía phòng bếp, một chữ cũng không nói.
Nam Vân Cung cảm thấy có gì đó bất thường đang diễn ra, tiến đến đẩy bả vai hắn một cái.
"Mày làm sao vậy? Đau họng hay đến tháng?"
Mục Gia Liệt nhìn Nam Vân Cung như nhìn một thằng ngu. Tỏ ý khinh thường xong, hắn rút điện thoại ra, gõ một dòng: vợ nói câm miệng, tao đang thi hành mệnh lệnh.