• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người sau một đêm vui đùa với nhau, trên đường về Lạc Anh cũng đã thấm mệt nên đã ngủ thiếp đi, Phó Đình Tôn để Lạc Anh dựa vào người mình, cứ ngắm nhìn mãi thôi.

Lạc Anh nếu nói đẹp nhất trên thế gian này thì Phó Đình Tôn không chắc vì chắc chắn sẽ có nhiều người đẹp hơn, nhưng đối với Phó Đình Tôn, Lạc Anh là người đẹp nhất trong lòng rồi.

Vừa dịu dàng, ôn nhu, khi nào cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, dứt khoát giải quyết mọi việc, dung mạo đối với người thường thì vượt xa rồi, tuy là nam nhân nhưng có khi còn đẹp hơn cả nữ nhân ấy chứ.

Rất nhiều ong bướm vây quanh Phó Đình Tôn nhưng Phó Đình Tôn không hứng thú với bất kỳ ai cho đến khi gặp được Lạc Anh khi đang đi dạo trên đường.

Tuy chỉ là lướt qua thôi, Phó Đình Tôn lại bị Lạc Anh thu hút khi cười lên, vẻ đẹp rạng rỡ ấy khiến con tim đóng băng bao lâu nay đã tan chảy, rung động trước nụ cười ấy và từ đó công cuộc tán tỉnh Lạc Anh bắt đầu.

Được biết là mẫu thân Lạc Anh xuất thân là kỹ nữ cũng không phải nghề được tôn trọng trong thời đại này và vô tình phụ thân với mẫu thân có tình ý với nhau và lỡ mang thai Lạc Anh

Hết cách, phụ thân lúc đấy phải lấy mẫu thân Lạc Anh về để không bị tai tiếng nhưng từ đó, tình cảm hai người cũng đi xuống dần dần, phu thân sau đó đã không quan tâm tới mẫu thân và Lạc Anh nữa, để hai người tự sinh tự diệt trong gian phòng nhỏ góc phủ.

Lúc mẫu thân mất, Lạc Anh định tự vẫn nhưng may mắn là gặp được Phó Đình Tôn nên Phó Đình Tôn đã kịp cứu một mạng.

Nghĩ lại, Phó Đình Tôn không kìm được mà hôn lên trên tóc Lạc Anh

- *Sao số phận của em lại khổ như vậy chứ? Đáng lẽ ra em nên có một cuộc sống tốt hơn…Nếu em không được sinh ra trong cái gia đình đó thì có lẽ em đã được hạnh phúc rồi*

- *Lạc Anh à, Lạc Anh ơi, ta thương em lắm. Nhưng ta giận, ta giận em tại sao em không chạy trốn trong lúc có thể mà lại để bọn họ đè đầu cưỡi cổ em như vậy. Đáng lẽ ra lúc ta mất, em nên chạy đi, chạy đi thật xa nơi đó đi…Nhưng sao em vẫn còn ở lại chứ?*

- *Ta sẽ đợi đến khi nào em thật sự ổn, lúc đấy ta sẽ lộ diện với em. Chứ với tình hình bây giờ ta nghĩ ta chưa đủ can đảm để đối mặt với em, dù gì cũng chính phụ thân và mẫu thân ta gián tiếp hại chết em như thế này mà…*

- *Ta cũng thấy áy náy lắm. Em hãy kiên nhẫn mà đợi ta, ta sẽ về với em, Lạc Anh của ta…*

- “Ưm…”

Lạc Anh khó chịu, nhíu mày định chuyển tư thế, bây giờ là ban đêm – thời điểm Lạc Anh hay xảy ra những cơn ác mộng từ sau vụ kia nên chưa bao giờ ngủ ngon cả.

Phó Đình Tôn thấy vậy liền nhẹ nhàng bế lên, đặt lên đùi mình rồi ôm Lạc Anh ngủ, được người khác ôm, Lạc Anh cảm thấy thoải mái hẳn, lông mày giãn ra rồi cũng thả lỏng ngủ ngon lành.

Phó Đình Tôn biết chứ, xót lắm nhưng bây giờ đang giả thân phận là người khác nên phải giữ khoảng cách mà thôi.

Mái tóc đen dài, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt Lạc Anh có nốt ruồi ở đuôi mắt bên phải mà nốt ruồi ở vị trí đuôi mắt phải, họ là những người tài giỏi, xuất chúng, có ý chí kiên định, mạnh mẽ.

Bên cạnh đó, họ luôn biết cách thuyết phục người khác, có kỹ năng giao tiếp thượng thừa, khéo léo.

Công nhân là đúng thật, cái này không thể nào đúng hơn, Lạc Anh chỉ là không được học thôi chứ nếu mà học được cái gì mà giỏi cái đấy, ham học lắm nhưng không ai dạy cho cả.

May là Phó Đình Tôn dạy cho nên mới biết, Lạc Anh tiếp thu rất nhanh, học đâu hiểu đấy lại còn ngoan ngoãn nữa.

Dạy những người như vậy ai chả thích cơ chứ~

Rất nhanh đã về tới phủ, lúc này đột nhiên trong phủ có ánh đèn lấp ló, đã vậy còn có một đoàn lính quỷ đang đứng canh.

Nghĩ có chuyện chẳng lành nên Phó Đình Tôn đã lẻn đưa Lạc Anh vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn lên rồi phong ấn phòng Lạc Anh để không tiếng ồn hay bất cứ ai có thể đi vào, một lần nữa hôn lên trán Lạc Anh, dùng phép thuật cho Lạc Anh một không gian thoải mái nhất để nghỉ ngơi

- “Ngủ ngon, bảo bối của ta…”

Tiểu Phúc lúc này cũng đi ra chào đón chủ nhân của mình, Phó Đình Tôn từ sắc mặt dịu dàng, ôn nhu bây giờ lại trở về trạng thái đáng sợ, cọc cằn ban đầu, đêm rồi còn không cho người khác ngủ mà còn đến đây làm phiền thì ai chả cáu

- “Có chuyện gì vậy? Tại sao trong phủ giờ này còn sáng đèn?”_Phó Đình Tôn nghiêm mặt hỏi Tiểu Phúc

- “Thưa lão gia, là người của Thành phủ đến và đưa có thượng thư đến luôn ạ, bọn họ nói là để đòi lại công bằng cho tiểu thư nhà Thành phủ”

- “Ồ, hóa ra là vậy sao? Mấy tên này coi bộ rảnh rỗi ghê ta. Chắc là do ta phá không cho cái tên thượng thư thăng chức nên muốn dùng vụ này đẩy ta xuống hay gì?”

- “Nô tài nghĩ là như vậy đó ạ”

- “Ngươi bảo mấy tên lính canh, bảo mấy tên khỏe nhất bảo vệ xung quanh gian của phu nhân. Ta thì không cần cũng được”

- “Vâng, nô tài đã hiểu rồi ạ”

- “Ta xem mấy tên này định làm gì được ta. Nếu đã có ý khiêu chiến thì ta cũng không ngại, tại ta cũng sắp thăng chức lên làm thừa tướng rồi, không phải lo~”

Phó Đình Tôn với nụ cười gian xảo, trong nháy mắt, từ tròng đen chuyển thành màu đỏ rực như máu rồi lại về lại như cũ, những con dơi cũng bay xung quanh phủ tướng quân, báo hiệu một điềm báo không tốt tý nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK