...Sau khi ăn xong...
Lạc Anh được đám ma lai dẫn đi tham quan nơi này, Lạc Anh ở đây rồi, chả nhẽ không biết ở trong phủ này có những gì, ít nhất vẫn phải biết để khi nào muốn đi thì không phải làm phiền đám ma lai kia để bọn chúng làm việc nữa chứ.
Đám ma lai dẫn Lạc Anh đi khắp nơi, giới thiệu từng chỗ một rồi còn chỉ đường tắt cho Lạc Anh đi nữa, Lạc Anh cố gắng nhớ tất cả để có thể tự đi dạo xunh quanh với Tiểu Mỹ được.
Tính ra phủ này rất rộng luôn đó nha, Lạc Anh đi mãi vẫn chưa thấy hết, bỗng Lạc Anh thấy một nơi nào đó toàn hoa là hoa, điều này đã thu hút Lạc Anh.
Lạc Anh bắt đầu chuyển hướng sang chỗ đó, vào thì thấy đó là một ngự hoa viên trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa thạch thảo – một loài hoa tượng trưng cho một tình yêu nhẹ nhàng và bình dị.
Trong tình yêu ấy, tình cảm luôn đong đầy và luôn dõi theo nhau, cùng những lời hứa hẹn sẽ không bao giờ quên, sẽ mãi mãi đi cùng nhau dù sóng gió, gập ghềnh…
Ngoài ra còn trồng rất nhiều hoa tử đằng - biểu tượng cho một tình yêu bất diệt bất chấp thời gian, còn biểu tượng cho lòng kiên nhẫn, sự chờ đợi của những đôi tình nhân với mong muốn có một tình yêu bền chặt, lâu dài.
Nếu người con trai tặng người con gái một cành hoa tử đằng, có nghĩa họ muốn gửi hoa thay lơi muốn nói “Anh đợi sự hồi đáp của em, dù có bao lâu đi chăng nữa, anh...vẫn sẽ luôn đợi chờ em”.
Hoa mang sắc tím mơ mộng, cánh mỏng manh, mềm mại, dáng quyến rũ, lả lướt trong gió tạo nên đẹp ấn tượng, lãng mạng đến mê hồn.
Loài hoa này rất hiếm trong thời này, Lạc Anh đã mê mẩn từ khi thấy nó ở một khu rừng ngoại ô mà Phó Đình Tôn đưa đến.
Nó thực sự rất đẹp, Lạc Anh cũng nói Lạc Anh nếu ra ở riêng thì sẽ trồng loài hoa này, tưởng địa ngục không có hoa không ngờ nó lại ở đây luôn.
- *Đẹp quá...Nhìn thật thích. Mình không ngờ ở đây có trồng loại hoa này luôn đó”
- “Phu nhân thích loài hoa đó sao ạ? Cái này rất hiếm với khó trồng đó ạ. Lão gia đã phải cất công trồng rất lâu mới có được nó”
- “Lão gia các ngươi trồng sao? Nhưng tại sao lại trồng loài hoa này? Ta tưởng ở dưới địa ngục sẽ có hoa bỉ ngạn chứ?’
- “Cái hoa đó có nhiều rồi, ở đây còn mọc dại ven đường nữa ý ạ. Ưmmm...Hình như có lần lão gia có nói với đám nô tài là lão gia lúc ở trên trần thế có thương một người, nhưng bọn họ chưa kịp về bên nhau thì lão gia đã mất trên chiến trường. Nên lão gia muốn trồng loại hoa này để thể hiện tình yêu chung thủy của mình với người đó. Ngoài ra lão gia còn bảo sẽ chờ đợi đến khi người đó về bên lão gia”
- “Lúc ở trên trần thế lão gia các ngươi làm gì?”
- “Ừm, lão gia hình như là tướng quân đó ạ, xong xuống dưới này cũng là tướng quân luôn. Lão gia giỏi lắm đó ạ”
- “Ồ, hóa ra là vậy. Thế các ngươi có biết người lão gia các ngươi thương không?”
- “Dạ không ạ. Lão gia chỉ nói người ấy rất đẹp thôi ạ”
- “Ò...Có vẻ lão gia các ngươi vẫn nhớ nhung người ấy nhỉ. Đúng là khi một người đang đắm chìm vào tình yêu thì làm sao nói có thể thoát là thoát...”
- “Haiz...À, có thể hái được hoa ở đây không?”
- “Hình như là có đấy ạ. Nhưng phu nhân định làm gì vậy ạ?”
- “Ta muốn hái hoa tặng cho lão gia các ngươi. Chắc hái một chút sẽ không sao đâu đúng không?”
- “Dạ vâng ạ. Nếu là phu nhân thì chắc không sao đâu ạ, lão gia sẽ cho thôi. Phu nhân cứ tự nhiên”
- “Ừm, ta biết rồi. Ta sẽ hái một chút thôi”
- *Hmmm, chắc lấy một chút hoa hồng, một chút thạch thảo, một chút hoa linh lan,...Như vậy cũng đủ làm một bó to rồi a~Không biết người đó có thích không nữa*
Lạc Anh moi được một chút thông tin thì liền hỏi tới tấp, vẫn mong đó là Phó Đình Tôn vì gia cảnh giống hệt hai người nhưng tiếc rằng đám ma lai không biết giới tính của người đó.
Từng đó không đủ khiến Lạc Anh chắc chắn nhưng trong đầu vẫn đinh ninh người đó là Phó Đình Tôn.
Chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi, Lạc Anh cũng đặt hết tấm lòng, niềm tin của mình vào đó.
Lạc Anh ngồi ngắm nhìn những bông hoa ấy, nó rất đẹp, Lạc Anh cũng không ngờ được rằng giữa nơi địa phủ đáng sợ, tối tắm, lạnh lẽo này lại có thể tồn tại được những loài hoa đẹp đến như vậy.
Đám ma lại đứng ở một bên để canh chừng cho Lạc Anh, Lạc Anh vừa đi vừa hái những bông hoa, tạo thành một bó hoa tuyệt đẹp để tặng cho người đó.
Đám ma lại cứ nhìn theo hướng phu nhân mãi thôi, binh chúng muốn xem thành quả sẽ như thế nào.
Trong lòng vẫn nhen nhóm một chút niềm tin, nhen nhóm một chút hy vọng người mình thành thân là Phó Đình Tôn.
- “Xong rồi!”
- “Woa, đẹp quá! Phu nhân giỏi quá đi mất thôi~Giỏi quá giỏi quá”
Sau khi hái xong, đám ma lại hưởng ứng vỗ tay khích lệ, Lạc Anh cảm thấy phấn chấn hơn nhiều, định làm một bất ngờ cho người đó để cảm ơn người đó đã đối xử tốt với mình trong thời gian qua.
Hí hửng cầm hoa đi tìm thư phòng để đi tặng, Lạc Anh nhanh chân chạy đi tìm, đám mà lại ở sau sợ phu nhân ngã nên cứ hớt hả chạy theo.
Đang chạy thì nhớ và phải ai đó khiến Lạc Anh ngã xuống...
Lạc Anh được đám ma lai dẫn đi tham quan nơi này, Lạc Anh ở đây rồi, chả nhẽ không biết ở trong phủ này có những gì, ít nhất vẫn phải biết để khi nào muốn đi thì không phải làm phiền đám ma lai kia để bọn chúng làm việc nữa chứ.
Đám ma lai dẫn Lạc Anh đi khắp nơi, giới thiệu từng chỗ một rồi còn chỉ đường tắt cho Lạc Anh đi nữa, Lạc Anh cố gắng nhớ tất cả để có thể tự đi dạo xunh quanh với Tiểu Mỹ được.
Tính ra phủ này rất rộng luôn đó nha, Lạc Anh đi mãi vẫn chưa thấy hết, bỗng Lạc Anh thấy một nơi nào đó toàn hoa là hoa, điều này đã thu hút Lạc Anh.
Lạc Anh bắt đầu chuyển hướng sang chỗ đó, vào thì thấy đó là một ngự hoa viên trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa thạch thảo – một loài hoa tượng trưng cho một tình yêu nhẹ nhàng và bình dị.
Trong tình yêu ấy, tình cảm luôn đong đầy và luôn dõi theo nhau, cùng những lời hứa hẹn sẽ không bao giờ quên, sẽ mãi mãi đi cùng nhau dù sóng gió, gập ghềnh…
Ngoài ra còn trồng rất nhiều hoa tử đằng - biểu tượng cho một tình yêu bất diệt bất chấp thời gian, còn biểu tượng cho lòng kiên nhẫn, sự chờ đợi của những đôi tình nhân với mong muốn có một tình yêu bền chặt, lâu dài.
Nếu người con trai tặng người con gái một cành hoa tử đằng, có nghĩa họ muốn gửi hoa thay lơi muốn nói “Anh đợi sự hồi đáp của em, dù có bao lâu đi chăng nữa, anh...vẫn sẽ luôn đợi chờ em”.
Hoa mang sắc tím mơ mộng, cánh mỏng manh, mềm mại, dáng quyến rũ, lả lướt trong gió tạo nên đẹp ấn tượng, lãng mạng đến mê hồn.
Loài hoa này rất hiếm trong thời này, Lạc Anh đã mê mẩn từ khi thấy nó ở một khu rừng ngoại ô mà Phó Đình Tôn đưa đến.
Nó thực sự rất đẹp, Lạc Anh cũng nói Lạc Anh nếu ra ở riêng thì sẽ trồng loài hoa này, tưởng địa ngục không có hoa không ngờ nó lại ở đây luôn.
- *Đẹp quá...Nhìn thật thích. Mình không ngờ ở đây có trồng loại hoa này luôn đó”
- “Phu nhân thích loài hoa đó sao ạ? Cái này rất hiếm với khó trồng đó ạ. Lão gia đã phải cất công trồng rất lâu mới có được nó”
- “Lão gia các ngươi trồng sao? Nhưng tại sao lại trồng loài hoa này? Ta tưởng ở dưới địa ngục sẽ có hoa bỉ ngạn chứ?’
- “Cái hoa đó có nhiều rồi, ở đây còn mọc dại ven đường nữa ý ạ. Ưmmm...Hình như có lần lão gia có nói với đám nô tài là lão gia lúc ở trên trần thế có thương một người, nhưng bọn họ chưa kịp về bên nhau thì lão gia đã mất trên chiến trường. Nên lão gia muốn trồng loại hoa này để thể hiện tình yêu chung thủy của mình với người đó. Ngoài ra lão gia còn bảo sẽ chờ đợi đến khi người đó về bên lão gia”
- “Lúc ở trên trần thế lão gia các ngươi làm gì?”
- “Ừm, lão gia hình như là tướng quân đó ạ, xong xuống dưới này cũng là tướng quân luôn. Lão gia giỏi lắm đó ạ”
- “Ồ, hóa ra là vậy. Thế các ngươi có biết người lão gia các ngươi thương không?”
- “Dạ không ạ. Lão gia chỉ nói người ấy rất đẹp thôi ạ”
- “Ò...Có vẻ lão gia các ngươi vẫn nhớ nhung người ấy nhỉ. Đúng là khi một người đang đắm chìm vào tình yêu thì làm sao nói có thể thoát là thoát...”
- “Haiz...À, có thể hái được hoa ở đây không?”
- “Hình như là có đấy ạ. Nhưng phu nhân định làm gì vậy ạ?”
- “Ta muốn hái hoa tặng cho lão gia các ngươi. Chắc hái một chút sẽ không sao đâu đúng không?”
- “Dạ vâng ạ. Nếu là phu nhân thì chắc không sao đâu ạ, lão gia sẽ cho thôi. Phu nhân cứ tự nhiên”
- “Ừm, ta biết rồi. Ta sẽ hái một chút thôi”
- *Hmmm, chắc lấy một chút hoa hồng, một chút thạch thảo, một chút hoa linh lan,...Như vậy cũng đủ làm một bó to rồi a~Không biết người đó có thích không nữa*
Lạc Anh moi được một chút thông tin thì liền hỏi tới tấp, vẫn mong đó là Phó Đình Tôn vì gia cảnh giống hệt hai người nhưng tiếc rằng đám ma lai không biết giới tính của người đó.
Từng đó không đủ khiến Lạc Anh chắc chắn nhưng trong đầu vẫn đinh ninh người đó là Phó Đình Tôn.
Chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi, Lạc Anh cũng đặt hết tấm lòng, niềm tin của mình vào đó.
Lạc Anh ngồi ngắm nhìn những bông hoa ấy, nó rất đẹp, Lạc Anh cũng không ngờ được rằng giữa nơi địa phủ đáng sợ, tối tắm, lạnh lẽo này lại có thể tồn tại được những loài hoa đẹp đến như vậy.
Đám ma lại đứng ở một bên để canh chừng cho Lạc Anh, Lạc Anh vừa đi vừa hái những bông hoa, tạo thành một bó hoa tuyệt đẹp để tặng cho người đó.
Đám ma lại cứ nhìn theo hướng phu nhân mãi thôi, binh chúng muốn xem thành quả sẽ như thế nào.
Trong lòng vẫn nhen nhóm một chút niềm tin, nhen nhóm một chút hy vọng người mình thành thân là Phó Đình Tôn.
- “Xong rồi!”
- “Woa, đẹp quá! Phu nhân giỏi quá đi mất thôi~Giỏi quá giỏi quá”
Sau khi hái xong, đám ma lại hưởng ứng vỗ tay khích lệ, Lạc Anh cảm thấy phấn chấn hơn nhiều, định làm một bất ngờ cho người đó để cảm ơn người đó đã đối xử tốt với mình trong thời gian qua.
Hí hửng cầm hoa đi tìm thư phòng để đi tặng, Lạc Anh nhanh chân chạy đi tìm, đám mà lại ở sau sợ phu nhân ngã nên cứ hớt hả chạy theo.
Đang chạy thì nhớ và phải ai đó khiến Lạc Anh ngã xuống...