Trâm cài tóc không chỉ là món đồ phụ kiện làm đẹp cho phụ nữ mà nó còn là món quà kỷ vật mà các bận nam nhi thời xưa dùng nó để thay cho lời hứa, lời tỏ tình của mình với người họ yêu.
Rất nhiều quân vương cũng dùng những chiếc trâm cài tóc diễm lệ và tính ý để trao tặng cho người thương, người yêu bên cạnh mình.
Lạc Anh là nam nhân nhưng quanh năm chỉ sống trong gian phòng nhỏ hẹp, không có cơ hội tiếp xúc nhiều với bên ngoài nên không biết về chuyện này, trang sức, vàng bạc hay đá quý, Lạc Anh cũng chưa từng tiếp xúc nhiều qua, chỉ có thể thấy thoáng qua mà thôi.
Thực sự nói trắng ra là Lạc Anh cũng chả quan tâm lắm, cái Lạc Anh quan tâm là làm sao để có thể sống qua ngày mà thôi.
Phó Đình Tôn đương nhiên là biết chuyện này nên mới thoải mái tặng trâm cho Lạc Anh chứ, chứ không là sẽ băn khoăn nhiều lắm, may là Lạc Anh thích.
Hội chợ đêm là bao gồm các trò chơi, quầy bán hàng, người mua kẻ bán tấp nập, những lồng đen được trang trí, treo lên làm sáng rực cả khu phố sầm uất, khung cảnh chả khácgì trên trần thế cả, khác mỗi ở đây không có con người mà chỉ có những con ma, con quỷ mà thôi.
Lạc Anh vẫn chưa quen lắm nên vẫn có hơi sờ sợ, luôn luôn nép vào người Phó Đình Tôn bởi vì sợ bọn chúng hù dọa, Phó Đình Tôn thấy vậy thì thích lắm, khoái lắm nhưng không nói, chỉ để trong lòng mà thôi
- “Phu nhân yên tâm, bọn chúng không dám hù dọa đâu”
“Nhưng mà…Nhưng mà ta sợ lắm…”
- “Không sao mà. Ta đảm bảo bọn chúng không dám làm gì đâu”
Phó Đình Tôn nói như vậy vì căn bản tất cả lũ ma quỷ ở đây đều biết Phó Đình Tôn là ai và đương nhiên người đi bên cạnh chắc hẳn là không tầm thường rồi.
Đụng đến có mà để lao vào chỗ chết hả, ai dám vào cơ chứ!
Nhưng bọn chúng cũng thắc mắc rằng người đang đi bên cạnh đại tướng quân là ai?
Đã thế còn nép nép bên cạnh nữa, được đại tướng quân che chở. Lần đầu tiên bọn chúng thấy đại tướng quân để một người gần với mình như thế, bình thường cứ sán đến
lại gần là đã bị đá bay rồi, vậy mà người này… Lạc Anh nhìn xung quanh, đúng là không có con ma, con quỷ nào dám đến gần cả, đang định tách tách Phó Đình Tôn ra thì bị ai đó đẩy ngã xuống.
- “AI DA!!”
- “Phu nhân!!”
- “Ây~ Đại tướng quân à, quan tâm tới cô ta làm gì. Vào đây chơi với em này~ Hiếm lắm mới thấy đại tướng quân ở đây đó nha~”
Phó Đình Tôn đang định đỡ Lạc Anh dậy thì có một ai đó chặn lại, dùng giọng õng ẹo, ôm lấy tay Phó Đình Tôn, ngăn cản việc Phó Đình Tôn đang định làm lại.
Hóa ra đó là một con linh miêu - là con vật huyền thoại, nó không hẳn là con mèo đen mà là con thú lạ tựa con mèo đen có chiếc mỏ dài, đôi mắt toàn tròng đỏ, chân ngắn, thân thon dài, đặc biệt ở cái đuôi rất dài hơn cả thân mình của nó rất nhiều, thường xuất hiện ở những nơi có điềm xấu hay nơi âm khí nặng.
Con linh miêu đó hóa thành bộ dạng một người phụ nữ vô cùng quyến rũ với vòng một to lớn, eo thon, mông căng tròn đang cố tình ép ngực sát vào cánh tay Phó Đình Tôn, ve vãn Phó Đình Tôn để mong mình có thể lấy được lòng.
Không biết có lấy được lòng hay không nhưng chưa gì đã thấy mất lòng rồi đấy.
Lạc Anh bị một lực đẩy mạnh khiến cả người ngã nhào xuống đất, đồng thời tay vì đỡ lấy cho cơ thể không trực tiếp chạm xuống mặt đất nên đã bị trầy.
Đương nhiên điều này đã khiến Phó Đình Tôn nổi điên lên, đẩy con linh miêu đó ra rồi cúi xuống đỡ lấy Lạc Anh, con linh miêu đó thấy mình bị đối xử phân biệt định lao tới giành với Lạc Anh nhưng chưa kịp lao đến đã bị Phó Đình Tôn tiêm chất độc vào người rồi.
- “AAAAA!!”
Cơ thể của con linh miêu đó bắt đầu hiện lên những gân xanh, đen, lên đến cả mặt, hai mắt trợn trắng lên, miệng bắt đầu sủi bọt mép, cơ thể bắt đầu co giật, dù con linh miêu có đau đớn gào thét cũng không ai dám lại gần để giúp cả.
Ai rảnh tự rước họa vào thân đâu mà. Phó Đình Tôn che mắt Lạc Anh lại, dịu dàng bế lên bằng một tay để Lạc Anh không thấy được bộ dạng của mình.
Sau đó, có một cái đuôi từ đằng sau Phó Đình Tôn xuất hiện, phần đuôi sắc nhọn đâm thẳng vào cổ con linh miêu kia, độc tố ngày càng lan mạnh hơn khiến con linh miêu chưa kịp gào thét gì đã bị chất độc ăn mòn, phân hủy ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, rất nhanh chỉ còn một cái xác khô với một mùi thối rữa hôi thối.
- “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại không nghe cái gì nữa thế?”
- “Không sao đâu. Mọi chuyện đều ổn mà, nhưng có một số thứ phu nhân không nên nhìn thì tốt hơn. Nếu nhìn sẽ khiến phu nhân khó chịu đó”
- “Ồ, hóa ra là vậy…”
Mọi người ở đấy ai cũng bị làm cho hoảng sợ, không dám lại gần nữa, Lạc Anh vì có vòng bảo vệ nên căn bản chả biết có chuyện gì đang xảy ra mà nghe cũng không nghe được cái gì luôn, vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Mấy con quỷ đói ở gần đó thấy có mùi máu, mùi của thịt nên đã lao vào để ngấu nghiến, xé xác con linh miêu ấy ra, chúng gặm bằng sạch từ xương xẩu hay là một chút thịt cũng ăn.
Phó Đình Tôn không quan tâm đến chúng nữa, lập tức quay người rời đi, để lại dân chúng xôn xao bàn tán…
Rất nhiều quân vương cũng dùng những chiếc trâm cài tóc diễm lệ và tính ý để trao tặng cho người thương, người yêu bên cạnh mình.
Lạc Anh là nam nhân nhưng quanh năm chỉ sống trong gian phòng nhỏ hẹp, không có cơ hội tiếp xúc nhiều với bên ngoài nên không biết về chuyện này, trang sức, vàng bạc hay đá quý, Lạc Anh cũng chưa từng tiếp xúc nhiều qua, chỉ có thể thấy thoáng qua mà thôi.
Thực sự nói trắng ra là Lạc Anh cũng chả quan tâm lắm, cái Lạc Anh quan tâm là làm sao để có thể sống qua ngày mà thôi.
Phó Đình Tôn đương nhiên là biết chuyện này nên mới thoải mái tặng trâm cho Lạc Anh chứ, chứ không là sẽ băn khoăn nhiều lắm, may là Lạc Anh thích.
Hội chợ đêm là bao gồm các trò chơi, quầy bán hàng, người mua kẻ bán tấp nập, những lồng đen được trang trí, treo lên làm sáng rực cả khu phố sầm uất, khung cảnh chả khácgì trên trần thế cả, khác mỗi ở đây không có con người mà chỉ có những con ma, con quỷ mà thôi.
Lạc Anh vẫn chưa quen lắm nên vẫn có hơi sờ sợ, luôn luôn nép vào người Phó Đình Tôn bởi vì sợ bọn chúng hù dọa, Phó Đình Tôn thấy vậy thì thích lắm, khoái lắm nhưng không nói, chỉ để trong lòng mà thôi
- “Phu nhân yên tâm, bọn chúng không dám hù dọa đâu”
“Nhưng mà…Nhưng mà ta sợ lắm…”
- “Không sao mà. Ta đảm bảo bọn chúng không dám làm gì đâu”
Phó Đình Tôn nói như vậy vì căn bản tất cả lũ ma quỷ ở đây đều biết Phó Đình Tôn là ai và đương nhiên người đi bên cạnh chắc hẳn là không tầm thường rồi.
Đụng đến có mà để lao vào chỗ chết hả, ai dám vào cơ chứ!
Nhưng bọn chúng cũng thắc mắc rằng người đang đi bên cạnh đại tướng quân là ai?
Đã thế còn nép nép bên cạnh nữa, được đại tướng quân che chở. Lần đầu tiên bọn chúng thấy đại tướng quân để một người gần với mình như thế, bình thường cứ sán đến
lại gần là đã bị đá bay rồi, vậy mà người này… Lạc Anh nhìn xung quanh, đúng là không có con ma, con quỷ nào dám đến gần cả, đang định tách tách Phó Đình Tôn ra thì bị ai đó đẩy ngã xuống.
- “AI DA!!”
- “Phu nhân!!”
- “Ây~ Đại tướng quân à, quan tâm tới cô ta làm gì. Vào đây chơi với em này~ Hiếm lắm mới thấy đại tướng quân ở đây đó nha~”
Phó Đình Tôn đang định đỡ Lạc Anh dậy thì có một ai đó chặn lại, dùng giọng õng ẹo, ôm lấy tay Phó Đình Tôn, ngăn cản việc Phó Đình Tôn đang định làm lại.
Hóa ra đó là một con linh miêu - là con vật huyền thoại, nó không hẳn là con mèo đen mà là con thú lạ tựa con mèo đen có chiếc mỏ dài, đôi mắt toàn tròng đỏ, chân ngắn, thân thon dài, đặc biệt ở cái đuôi rất dài hơn cả thân mình của nó rất nhiều, thường xuất hiện ở những nơi có điềm xấu hay nơi âm khí nặng.
Con linh miêu đó hóa thành bộ dạng một người phụ nữ vô cùng quyến rũ với vòng một to lớn, eo thon, mông căng tròn đang cố tình ép ngực sát vào cánh tay Phó Đình Tôn, ve vãn Phó Đình Tôn để mong mình có thể lấy được lòng.
Không biết có lấy được lòng hay không nhưng chưa gì đã thấy mất lòng rồi đấy.
Lạc Anh bị một lực đẩy mạnh khiến cả người ngã nhào xuống đất, đồng thời tay vì đỡ lấy cho cơ thể không trực tiếp chạm xuống mặt đất nên đã bị trầy.
Đương nhiên điều này đã khiến Phó Đình Tôn nổi điên lên, đẩy con linh miêu đó ra rồi cúi xuống đỡ lấy Lạc Anh, con linh miêu đó thấy mình bị đối xử phân biệt định lao tới giành với Lạc Anh nhưng chưa kịp lao đến đã bị Phó Đình Tôn tiêm chất độc vào người rồi.
- “AAAAA!!”
Cơ thể của con linh miêu đó bắt đầu hiện lên những gân xanh, đen, lên đến cả mặt, hai mắt trợn trắng lên, miệng bắt đầu sủi bọt mép, cơ thể bắt đầu co giật, dù con linh miêu có đau đớn gào thét cũng không ai dám lại gần để giúp cả.
Ai rảnh tự rước họa vào thân đâu mà. Phó Đình Tôn che mắt Lạc Anh lại, dịu dàng bế lên bằng một tay để Lạc Anh không thấy được bộ dạng của mình.
Sau đó, có một cái đuôi từ đằng sau Phó Đình Tôn xuất hiện, phần đuôi sắc nhọn đâm thẳng vào cổ con linh miêu kia, độc tố ngày càng lan mạnh hơn khiến con linh miêu chưa kịp gào thét gì đã bị chất độc ăn mòn, phân hủy ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, rất nhanh chỉ còn một cái xác khô với một mùi thối rữa hôi thối.
- “Có chuyện gì vậy? Sao ta lại không nghe cái gì nữa thế?”
- “Không sao đâu. Mọi chuyện đều ổn mà, nhưng có một số thứ phu nhân không nên nhìn thì tốt hơn. Nếu nhìn sẽ khiến phu nhân khó chịu đó”
- “Ồ, hóa ra là vậy…”
Mọi người ở đấy ai cũng bị làm cho hoảng sợ, không dám lại gần nữa, Lạc Anh vì có vòng bảo vệ nên căn bản chả biết có chuyện gì đang xảy ra mà nghe cũng không nghe được cái gì luôn, vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Mấy con quỷ đói ở gần đó thấy có mùi máu, mùi của thịt nên đã lao vào để ngấu nghiến, xé xác con linh miêu ấy ra, chúng gặm bằng sạch từ xương xẩu hay là một chút thịt cũng ăn.
Phó Đình Tôn không quan tâm đến chúng nữa, lập tức quay người rời đi, để lại dân chúng xôn xao bàn tán…