Convert: truyenaudio
Edit: Antelyly Dương
Beta: Bạch Lạc Tuyết
- --------------------------------------------
Mặc Nghị Hàn gọi điện cho Ngu Ái. Nhưng khi cô ấy chấp nhận rồi thì lại không biết nói gì.
Hắn muốn hùng hổ chất vấn cô, muốn hỏi cô vì sao lại cho Chu Tuệ số điện thoại của hắn? Hỏi cô có biết Chu Tuệ dùng thân phận của cô đi câu dẫn hắn không?
Điện thoại reo lên, Mặc Nghị Hàn tàn nhẫn đấm vào mặt bàn.
Đồ ngốc kia khẳng định cái gì cũng không biết!
Lần này xem như hắn sơ sẩy. Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí kia của Chu Tuệ, lại nghĩ đến kém chút nữa đè cô ta dưới thân. Hắn có xúc động muốn đem chính mình giặt sạch hết.
Lúc hắn điều tra Ứng Nghi, cũng có tra qua một chút Chu Tuệ. Ả ta lấy danh bạn bè cùng không ít đàn ông quan hệ không trong sáng, còn thu lợi không ít từ đám ngu xuẩn kia.
Cũng không biết Chu Tuệ kia có mắc bệnh không sạch sẽ gì hay không! (Ổng sợ bà này nhiễm HIV, bệnh lây qua da,.... Á =)))
Mặc Nghị Hàn tắm rửa sạch sẽ xong, trong lòng vẫn rất tức giận.
Lúc Mặc Nghị Hàn nhắn tin cho Ngu Ái đã là 11 giờ đêm, cô không có để ý đến.
Mặc Nghị Hàn châm điếu thuốc, nhìn tầng lầu mà cô sống, chỉ có nhà cô còn sáng đèn.
Đã hút qua mấy điếu thuốc, Ngu Ái vẫn chưa xuống dưới.
Mặc Nghị Hàn trực tiếp gọi cho một số điện thoại, chỉ nói mấy câu. Chưa đến mấy phút đã thấy thân ảnh nhỏ xinh của Ngu Ái chạy vội từ tầng lầu xuống.
Ngu Ái mới ra khỏi tiểu khu đã thấy một chiếc Roll Royce màu đen đang đợi ở đó.
Cô kéo cửa xe ra, ngồi vào bên trong: "Anh bị điên rồi sao? Thế mà lại gọi cho chồng của tôi."
Còn chưa nói xong, nữ nhân liền bị nam nhân kéo qua hôn môi. Nam nhân động tác cuồng nhiệt, một lúc lâu sau vẫn chưa rời làm cho cô chết lặng.
"Ưm." Ngu Ái dùng hết sức đẩy nam nhân đang đè nặng lên thân thể cô.
Nụ hôn kết thúc, Ngu Ái há miệng thở dốc.
Mặc Nghị Hàn từ bên trong xe nhìn thấy nam nhân đang ở trên ban công, đang muốn đi xuống xem xét. Hắn dứt khoát dẫm chân ga, lái xe rời đi.
Ứng Nghi ở trên ban công nhìn Ngu Ái ra khỏi nhà, mãi cho đến khi cô lên chiếc xe trước cổng tiểu khu.
Xe ngừng lại hai phút rồi mới rời đi, hắn không có nhìn thấy tình huống bên trong xe, nhưng có cảm giác không đúng.
Ái Ái gần đây bận vậy sao? Bận đến mức ông chủ gọi điện tới đón cô ấy?
Ứng Nghi nghĩ đến giọng điệu ra lệnh của người kia, cảm thấy cả người không tốt.
- ------------ Nếu có thể, cứ sống vô tri ~--------------------
Ngu Ái chờ cho hô hấp trở về bình thường mới phẫn nộ hỏi: "Sao anh lại gọi điện cho chồng tôi?"
Mặc Nghị Hàn mặt lạnh nhướn mày: "Thân là cấp dưới, đến một chút tự giác trả lời tin nhắn cấp trên cũng không có."
"Luật lao động làm gì có quy định nào yêu cầu nhân viên trong thời gian tan tầm phải sẵn sàng đợi lệnh làm việc, tôi còn phải đợi tăng ca sao?" Ngu Ái sắc mặt không vui.
Mặc Nghị Hàn cười lạnh một tiếng: "Ha, không vui sao? Trong hợp đồng có viết, trong ba tháng này em không thể ở chung phòng với chồng em, sao lại không làm theo quy định?"
"Tôi không có." Ngu Ái nhỏ giọng biện giải: "Anh ấy không có chạm vào tôi."
Mặc Nghị Hàn lạnh lùng nói: "Nằm chung giường cũng không được!"
"Lúc trước cũng đã thống nhất không thể để chồng tôi biết." Ngu Ái quay đầu trừng hắn: "Anh gọi điện cho chồng tôi thì tính là cái gì?"
Đây là muốn hại chết cô đúng không?
"Yên tâm, với chỉ số thông minh của chồng em thì hắn còn chưa phát hiện ra được."
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo kiều khí của Mặc Nghị Hàn, Ngu Ái quả thật cạn lời. Đây là chê giảng viên đại học A có chỉ số thông minh thấp?
Hắn lấy đâu ra tự tin vậy?
Cô cảm thấy Mặc Nghị Hàn có rất nhiều tật xấu. Nếu không phải có gia thế tốt, lớn lên có chút dễ nhìn, cô còn không muốn lên giường với hắn đâu.
Mặc Nghị Hàn lái xe nhanh. Đến đường quốc lộ, tuy phải chạy đúng tốc độ quy định, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đến căn phòng mà hắn và Ngu Ái vẫn hay gặp lén.
Lôi kéo Ngu Ái đẩy ngã lên giường.
Ngu Ái còn muốn từ chối thì nhận phải những cái hôn liên tiếp. Lần này bọn họ phi thường kịch liệt, Mặc Nghị Hàn còn như không hết sức lực.
Hắn đem hết oán hận lúc bị Chu Tuệ lừa đổ lên người Ngu Ái.
Nhìn đôi mắt Ngu Ái đỏ lên nức nở, giống như một cô gái yếu đuối. Thế nào mà nữ nhân kia làm hắn ghê tởm, đối với cô lại làm hắn đau lòng, nhưng hắn vẫn muốn hung hăng phá hư. (Đoạn này lủng củng quá, bạn nào giúp mình chỉnh với.)
Xong việc, Mặc Nghị Hàn châm một điếu thuốc, ánh mắt đầy lưu luyến dừng lại trên da thịt kiều nộn của cô gái đang ngủ say.
Trên làn da trắng nõn có một vài vết đỏ, giống như oán giận hắn quá phận.
Mặc Nghị Hàn hút điếu thuốc lắc đầu cười nhẹ: "Thật là một cô gái ngốc."
Bị lừa cũng không biết. Nếu em đã ngốc như vậy, để tôi thay em trút giận đi.
Ngày hôm sau, Chu Tuệ liền nhận được đơn khởi tố từ luật sư Mặc Nghị Hàn.
Tiếp đó, cô ta nhận được tin tức trường học muốn khai trừ cô ta.
Chu Tuệ lập tức luống cuống, lập tức gửi một tin nhắn xin lỗi tới Mặc Nghị Hàn. Kết quả, cô ta đã bị kéo đen từ đời nào rồi.
Ngay sau đó, luật sư gọi điện thoại tới, hỏi cô ta muốn ra tòa giải quyết hay là giải quyết riêng.
Giải quyết riêng đơn giản là đưa tiền bồi thường, nhưng cô ta làm sao có nhiều tiền như thế. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Nghị Hàn lại tàn nhẫn như vậy, một đại tổng tài như hắn thiếu chút tiền như thế sao? (Ai bảo người ta bỏ qua cho chị rồi mà bà chị cứ thích đào lại chuyện cũ cơ.)
- ------------------- Sống tử tế sẽ nhận phúc báo ------------------
"Cậu không trở về tìm chồng cậu, tới tìm tôi làm gì?" Lúc Hàn Hạo Vũ mới luyện xong xe, Lý ca liền nói cho hắn biết Ngu Ái lại tới tìm hắn.
"Tiểu Vũ." Ngu Ái từ trên ghế đứng dậy: "Tớ..."
"Muốn nói gì thì nhanh lên, tôi còn phải đi hẹn hò nữa." Giọng điệu Hàn Hạo Vũ đầy vẻ không kiên nhẫn, giống như gặp cô là lãng phí thời gian của hắn.
"Hẹn hò? Với Chu Tuệ sao?"
"Liên quan gì đến cậu?" Hàn Hạo Vũ nhíu mày nói: "Cậu với chồng cậu yêu đương 6 năm, tôi có hỏi các cậu đi đâu hẹn hò không?"
"Không phải, tớ..." Ngu Ái khẽ cắn môi: "Có thể đừng hẹn hò với Chu Tuệ không?"
Hàn Hạo Vũ như nghe thấy một câu chuyện cười, cười nhạo một tiếng: "Tôi hẹn hò cùng ai cậu cũng muốn quản? Cậu là mẹ tôi sao?"
"Tớ không có ý đó." Ngu Ái bắt đầu sốt ruột, nhưng vẫn bày ra một lời khó nói.
"Cậu có ý gì cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không nghe." Hàn Hạo Vũ xoay người ra cửa: "Về sau đừng tới tìm tôi nữa. Một người phụ nữ đã kết hôn thì nên giữ khoảng cách với người khác giới."
Chu Tuệ nói rất đúng, nữ nhân đã kết hôn chỉ biết để tâm tới chồng mình. Đợt chơi bóng lần trước, nữ nhân này một ánh mắt cũng không cho hắn đâu.
Lần trước ở nhà hắn thì tỏ ra giống một con mèo không có nhà để về. Hiện tại thì hay rồi, Ứng Nghi đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy lại cùng hắn không có việc gì.
Thấy Hàn Hạo Vũ bước ra cửa, Ngu Ái vội vàng nói: "Ai cũng được, chỉ có Chu Tuệ là không được!"
Hàn Hạo Vũ dừng chân, xoay người trào phúng: "Cậu vì Tiểu Tuệ thân mật với chồng cậu mà huỷ hoại thanh doanh của cô ấy sao?"
Ngu Ái lắc đầu: "Không phải, cô ta không phải người tốt."
"Ồ?" Hàn Hạo Vũ cười càng châm chọc: "Vậy cậu nói xấu sau lưng thì là người tốt nhỉ? Ít nhất, từ trước tới nay, Chu Tuệ ở trước mặt tôi không nói bất cứ điều gì không tốt về cậu. Chồng cậu thích chơi với ai, cậu đi mà quản chồng cậu, đừng giận chó đánh mèo lên người khác."
Ngu Ái sắc mặt trắng bệch: "Cậu không tin tớ? Tớ sợ cậu bị lừa."
"Ngu Ái!" Hàn Hạo Vũ giọng điệu biến đổi: "Nếu cậu vì Ứng Nghi thân cận với Tiểu Tuệ mà nhằm vào cô ấy, thì hãy tự hỏi mình xem, vì sao hắn ta làm như thế?"
Ngực Ngu Ái đau xót. Hắn là đang nói trăm sai vạn sai đều tại cô?
Thân thể Ngu Ái run rẩy, nước mắt không ngăn được lăn dài: "Tiểu Vũ, cậu coi tớ là người như thế nào vậy?"
Thấy ánh mắt nữ nhân đầy bi thương, ngực hắn cũng nhói đau. Nhưng hắn nhớ tới lời Chu Tuệ nói, nữ nhân khóc là đang gạt người.
Lúc trước Ứng Nghi thân cận cùng Chu Tuệ. Cô ấy biết rõ còn gả cho một người như thế, không phải tự chuốc lấy thì là gì?
Hàn Hạo Vũ quay đầu rời đi.
"Hàn Hạo Vũ!" Ngu Ái vội vàng gọi: "Chẳng lẽ tình cảm từ bé đến lớn của chúng ta không đủ để cậu tin tớ một lần sao?"
Tình cảm từ bé đến lớn? Ngu Ái thật sự coi hắn là bạn bè sao?
Trong lúc hắn gian nan nhất, Ngu Ái đang làm gì? Cùng Ứng Nghi anh anh em em?
- ---------------------------------------
Trầm mặc mất mấy giây......
Edit: Antelyly Dương
Beta: Bạch Lạc Tuyết
- --------------------------------------------
Mặc Nghị Hàn gọi điện cho Ngu Ái. Nhưng khi cô ấy chấp nhận rồi thì lại không biết nói gì.
Hắn muốn hùng hổ chất vấn cô, muốn hỏi cô vì sao lại cho Chu Tuệ số điện thoại của hắn? Hỏi cô có biết Chu Tuệ dùng thân phận của cô đi câu dẫn hắn không?
Điện thoại reo lên, Mặc Nghị Hàn tàn nhẫn đấm vào mặt bàn.
Đồ ngốc kia khẳng định cái gì cũng không biết!
Lần này xem như hắn sơ sẩy. Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí kia của Chu Tuệ, lại nghĩ đến kém chút nữa đè cô ta dưới thân. Hắn có xúc động muốn đem chính mình giặt sạch hết.
Lúc hắn điều tra Ứng Nghi, cũng có tra qua một chút Chu Tuệ. Ả ta lấy danh bạn bè cùng không ít đàn ông quan hệ không trong sáng, còn thu lợi không ít từ đám ngu xuẩn kia.
Cũng không biết Chu Tuệ kia có mắc bệnh không sạch sẽ gì hay không! (Ổng sợ bà này nhiễm HIV, bệnh lây qua da,.... Á =)))
Mặc Nghị Hàn tắm rửa sạch sẽ xong, trong lòng vẫn rất tức giận.
Lúc Mặc Nghị Hàn nhắn tin cho Ngu Ái đã là 11 giờ đêm, cô không có để ý đến.
Mặc Nghị Hàn châm điếu thuốc, nhìn tầng lầu mà cô sống, chỉ có nhà cô còn sáng đèn.
Đã hút qua mấy điếu thuốc, Ngu Ái vẫn chưa xuống dưới.
Mặc Nghị Hàn trực tiếp gọi cho một số điện thoại, chỉ nói mấy câu. Chưa đến mấy phút đã thấy thân ảnh nhỏ xinh của Ngu Ái chạy vội từ tầng lầu xuống.
Ngu Ái mới ra khỏi tiểu khu đã thấy một chiếc Roll Royce màu đen đang đợi ở đó.
Cô kéo cửa xe ra, ngồi vào bên trong: "Anh bị điên rồi sao? Thế mà lại gọi cho chồng của tôi."
Còn chưa nói xong, nữ nhân liền bị nam nhân kéo qua hôn môi. Nam nhân động tác cuồng nhiệt, một lúc lâu sau vẫn chưa rời làm cho cô chết lặng.
"Ưm." Ngu Ái dùng hết sức đẩy nam nhân đang đè nặng lên thân thể cô.
Nụ hôn kết thúc, Ngu Ái há miệng thở dốc.
Mặc Nghị Hàn từ bên trong xe nhìn thấy nam nhân đang ở trên ban công, đang muốn đi xuống xem xét. Hắn dứt khoát dẫm chân ga, lái xe rời đi.
Ứng Nghi ở trên ban công nhìn Ngu Ái ra khỏi nhà, mãi cho đến khi cô lên chiếc xe trước cổng tiểu khu.
Xe ngừng lại hai phút rồi mới rời đi, hắn không có nhìn thấy tình huống bên trong xe, nhưng có cảm giác không đúng.
Ái Ái gần đây bận vậy sao? Bận đến mức ông chủ gọi điện tới đón cô ấy?
Ứng Nghi nghĩ đến giọng điệu ra lệnh của người kia, cảm thấy cả người không tốt.
- ------------ Nếu có thể, cứ sống vô tri ~--------------------
Ngu Ái chờ cho hô hấp trở về bình thường mới phẫn nộ hỏi: "Sao anh lại gọi điện cho chồng tôi?"
Mặc Nghị Hàn mặt lạnh nhướn mày: "Thân là cấp dưới, đến một chút tự giác trả lời tin nhắn cấp trên cũng không có."
"Luật lao động làm gì có quy định nào yêu cầu nhân viên trong thời gian tan tầm phải sẵn sàng đợi lệnh làm việc, tôi còn phải đợi tăng ca sao?" Ngu Ái sắc mặt không vui.
Mặc Nghị Hàn cười lạnh một tiếng: "Ha, không vui sao? Trong hợp đồng có viết, trong ba tháng này em không thể ở chung phòng với chồng em, sao lại không làm theo quy định?"
"Tôi không có." Ngu Ái nhỏ giọng biện giải: "Anh ấy không có chạm vào tôi."
Mặc Nghị Hàn lạnh lùng nói: "Nằm chung giường cũng không được!"
"Lúc trước cũng đã thống nhất không thể để chồng tôi biết." Ngu Ái quay đầu trừng hắn: "Anh gọi điện cho chồng tôi thì tính là cái gì?"
Đây là muốn hại chết cô đúng không?
"Yên tâm, với chỉ số thông minh của chồng em thì hắn còn chưa phát hiện ra được."
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo kiều khí của Mặc Nghị Hàn, Ngu Ái quả thật cạn lời. Đây là chê giảng viên đại học A có chỉ số thông minh thấp?
Hắn lấy đâu ra tự tin vậy?
Cô cảm thấy Mặc Nghị Hàn có rất nhiều tật xấu. Nếu không phải có gia thế tốt, lớn lên có chút dễ nhìn, cô còn không muốn lên giường với hắn đâu.
Mặc Nghị Hàn lái xe nhanh. Đến đường quốc lộ, tuy phải chạy đúng tốc độ quy định, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đến căn phòng mà hắn và Ngu Ái vẫn hay gặp lén.
Lôi kéo Ngu Ái đẩy ngã lên giường.
Ngu Ái còn muốn từ chối thì nhận phải những cái hôn liên tiếp. Lần này bọn họ phi thường kịch liệt, Mặc Nghị Hàn còn như không hết sức lực.
Hắn đem hết oán hận lúc bị Chu Tuệ lừa đổ lên người Ngu Ái.
Nhìn đôi mắt Ngu Ái đỏ lên nức nở, giống như một cô gái yếu đuối. Thế nào mà nữ nhân kia làm hắn ghê tởm, đối với cô lại làm hắn đau lòng, nhưng hắn vẫn muốn hung hăng phá hư. (Đoạn này lủng củng quá, bạn nào giúp mình chỉnh với.)
Xong việc, Mặc Nghị Hàn châm một điếu thuốc, ánh mắt đầy lưu luyến dừng lại trên da thịt kiều nộn của cô gái đang ngủ say.
Trên làn da trắng nõn có một vài vết đỏ, giống như oán giận hắn quá phận.
Mặc Nghị Hàn hút điếu thuốc lắc đầu cười nhẹ: "Thật là một cô gái ngốc."
Bị lừa cũng không biết. Nếu em đã ngốc như vậy, để tôi thay em trút giận đi.
Ngày hôm sau, Chu Tuệ liền nhận được đơn khởi tố từ luật sư Mặc Nghị Hàn.
Tiếp đó, cô ta nhận được tin tức trường học muốn khai trừ cô ta.
Chu Tuệ lập tức luống cuống, lập tức gửi một tin nhắn xin lỗi tới Mặc Nghị Hàn. Kết quả, cô ta đã bị kéo đen từ đời nào rồi.
Ngay sau đó, luật sư gọi điện thoại tới, hỏi cô ta muốn ra tòa giải quyết hay là giải quyết riêng.
Giải quyết riêng đơn giản là đưa tiền bồi thường, nhưng cô ta làm sao có nhiều tiền như thế. Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Nghị Hàn lại tàn nhẫn như vậy, một đại tổng tài như hắn thiếu chút tiền như thế sao? (Ai bảo người ta bỏ qua cho chị rồi mà bà chị cứ thích đào lại chuyện cũ cơ.)
- ------------------- Sống tử tế sẽ nhận phúc báo ------------------
"Cậu không trở về tìm chồng cậu, tới tìm tôi làm gì?" Lúc Hàn Hạo Vũ mới luyện xong xe, Lý ca liền nói cho hắn biết Ngu Ái lại tới tìm hắn.
"Tiểu Vũ." Ngu Ái từ trên ghế đứng dậy: "Tớ..."
"Muốn nói gì thì nhanh lên, tôi còn phải đi hẹn hò nữa." Giọng điệu Hàn Hạo Vũ đầy vẻ không kiên nhẫn, giống như gặp cô là lãng phí thời gian của hắn.
"Hẹn hò? Với Chu Tuệ sao?"
"Liên quan gì đến cậu?" Hàn Hạo Vũ nhíu mày nói: "Cậu với chồng cậu yêu đương 6 năm, tôi có hỏi các cậu đi đâu hẹn hò không?"
"Không phải, tớ..." Ngu Ái khẽ cắn môi: "Có thể đừng hẹn hò với Chu Tuệ không?"
Hàn Hạo Vũ như nghe thấy một câu chuyện cười, cười nhạo một tiếng: "Tôi hẹn hò cùng ai cậu cũng muốn quản? Cậu là mẹ tôi sao?"
"Tớ không có ý đó." Ngu Ái bắt đầu sốt ruột, nhưng vẫn bày ra một lời khó nói.
"Cậu có ý gì cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không nghe." Hàn Hạo Vũ xoay người ra cửa: "Về sau đừng tới tìm tôi nữa. Một người phụ nữ đã kết hôn thì nên giữ khoảng cách với người khác giới."
Chu Tuệ nói rất đúng, nữ nhân đã kết hôn chỉ biết để tâm tới chồng mình. Đợt chơi bóng lần trước, nữ nhân này một ánh mắt cũng không cho hắn đâu.
Lần trước ở nhà hắn thì tỏ ra giống một con mèo không có nhà để về. Hiện tại thì hay rồi, Ứng Nghi đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy lại cùng hắn không có việc gì.
Thấy Hàn Hạo Vũ bước ra cửa, Ngu Ái vội vàng nói: "Ai cũng được, chỉ có Chu Tuệ là không được!"
Hàn Hạo Vũ dừng chân, xoay người trào phúng: "Cậu vì Tiểu Tuệ thân mật với chồng cậu mà huỷ hoại thanh doanh của cô ấy sao?"
Ngu Ái lắc đầu: "Không phải, cô ta không phải người tốt."
"Ồ?" Hàn Hạo Vũ cười càng châm chọc: "Vậy cậu nói xấu sau lưng thì là người tốt nhỉ? Ít nhất, từ trước tới nay, Chu Tuệ ở trước mặt tôi không nói bất cứ điều gì không tốt về cậu. Chồng cậu thích chơi với ai, cậu đi mà quản chồng cậu, đừng giận chó đánh mèo lên người khác."
Ngu Ái sắc mặt trắng bệch: "Cậu không tin tớ? Tớ sợ cậu bị lừa."
"Ngu Ái!" Hàn Hạo Vũ giọng điệu biến đổi: "Nếu cậu vì Ứng Nghi thân cận với Tiểu Tuệ mà nhằm vào cô ấy, thì hãy tự hỏi mình xem, vì sao hắn ta làm như thế?"
Ngực Ngu Ái đau xót. Hắn là đang nói trăm sai vạn sai đều tại cô?
Thân thể Ngu Ái run rẩy, nước mắt không ngăn được lăn dài: "Tiểu Vũ, cậu coi tớ là người như thế nào vậy?"
Thấy ánh mắt nữ nhân đầy bi thương, ngực hắn cũng nhói đau. Nhưng hắn nhớ tới lời Chu Tuệ nói, nữ nhân khóc là đang gạt người.
Lúc trước Ứng Nghi thân cận cùng Chu Tuệ. Cô ấy biết rõ còn gả cho một người như thế, không phải tự chuốc lấy thì là gì?
Hàn Hạo Vũ quay đầu rời đi.
"Hàn Hạo Vũ!" Ngu Ái vội vàng gọi: "Chẳng lẽ tình cảm từ bé đến lớn của chúng ta không đủ để cậu tin tớ một lần sao?"
Tình cảm từ bé đến lớn? Ngu Ái thật sự coi hắn là bạn bè sao?
Trong lúc hắn gian nan nhất, Ngu Ái đang làm gì? Cùng Ứng Nghi anh anh em em?
- ---------------------------------------
Trầm mặc mất mấy giây......