Ngu Ái không phải chỉ là xuất thân tốt một chút, diện mạo tốt một chút thôi sao? Dựa vào cái gì mà có một người chồng tốt, ngay cả đối tượng ngoại tình cũng là người có tiền có thế này.
Nhớ tới lần trước cô ta đòi Ngu Ái dẫn tới buổi họp thường niên của công ty, không cẩn thận mà làm đổ rượu lên người Mặc Nghị Hàn. Hắn ta nhìn ánh mắt cô ta, trong mắt đầy sự khinh thường.
Vốn dĩ muốn đem ảnh chụp gửi đi, lại thôi.
Hàn Hạo Vũ thích cô ta nhưng tay đua chuyên nghiệp thì chóng nở chóng tàn, chẳng mấy chốc mà sự nghiệp không còn nữa. Hơn nữa, ba mẹ hắn các phương diện chi phí đều không quá dư dả.
Ứng Nghi là người ổn nhất trong dàn hậu cung của cô ta, ba là nhân viên chính phủ, đáng tiếc lại bị Ngu Ái nhanh chân giành mất.
Cô ta dành thời gian dài như thế mới lay chuyển được Ứng Nghi một chút. Thế mà chỉ đi ra ngoài với Ngu Ái một chuyến đã thay đổi.
Nhìn nam nhân trên ảnh chụp, có tiền lại đẹp trai như vậy. Chu Tuệ thầm nghĩ, cô ta dù thế nào đi nữa cũng không kém hơn so với phụ nữ đã có chồng nhỉ?
(Hai ac này hợp nhau lắm á, đều thích làm người thứ 3 =)))
- --------------Phân cách đáng iuuu-------------------
Ngu Ái đuổi Mặc Nghị Hàn xong, trận bóng đã kết thúc.
"Vừa mới đi nơi nào vậy?" Ứng Nghi nói: "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Ngu Ái vừa cười vừa lau mồ hôi cho Hàn Hạo Vũ: "Tiểu Vũ, lần sau tới nhà tớ ăn cơm nhé."
Hàn Hạo Vũ kéo Chu Tuệ: "Đi, tôi đưa cậu về phòng." Hắn ta căn bản không phản ứng với Ngu Ái.
Chu Tuệ còn làm bộ cổ vũ cố lên, vẫy tay với Ngu Ái: "Tiểu Ái, lần sau lại hẹn cậu."
Ứng Nghi từ lúc ở trên xe trở về cho đến lúc lên giường rồi vẫn bất an. Hắn không biết vì sao Ngu Ái lại đáp ứng lời hẹn của Chu Tuệ.
Chơi bóng lần này là Chu Tuệ tổ chức. Theo cách nói của Ngu Ái, bọn họ đều là một vòng tròn, không thể không chạm mặt, chỉ cần về sau hắn cùng Chu Tuệ không liên lạc riêng là được.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng lo lắng bấ an, lo được lo mất. Từ sau chuyến đi Tây Tạng, quan hệ của hắn cùng Ái Ái càng ngày càng tốt.
Mình càng yêu cô ấy thì càng bất an.
Ứng Nghi ôm Ngu Ái vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên đỉnh đầu cô mới cảm thấy trong lòng an tâm phần nào.
"Ái ÁI ~" Nam nhân thanh âm trầm thấp, còn mang theo ít ái muội. Tay ở phần eo khẽ di chuyển lên trên.
Ngu Ái kéo tay hắn ra: "A Nghi, em... Em vẫn chưa sẵn sàng."
"Ái Ái, anh sẽ nhẹ nhàng thôi." Ứng Nghi hôn lên cổ Ngu Ái. Môi mỏng vừa chạm vào làn da trắng nõn thì đã bị Ngu Ái đẩy ra, còn có vẻ bị doạ sợ: "A Nghi... Em..."
Trong mắt cô chứa đầy sự hoảng loạn: "Thật xin lỗi."
Ứng Nghi thấy cô có chút thất thố cũng ngượng ngùng nói: "Là anh quá đường đột."
Từ khi bọn họ hoà hảo đến giờ, Ái Ái đều không muốn mình chạm vào cô ấy. Cô ấy không nói ra, nhưng trong lòng khẳng định vẫn để tâm chuyện của hắn với Chu Tuệ.
Hắn có thể lý giải được. Sai lầm là hắn phạm phải, hắn vẫn nên cho cô chút thời gian.
"Em... Em tới phòng ngủ cho khách." Ngu Ái cầm lấy gồi liền nhanh chân đi ra ngoài.
Cô mới không cần cùng Ứng Nghi phát sinh cái gì. Nếu có thể, đừng ai mong đụng được vào bà đây. Chơi ngươi thì có thể, ngủ với ngươi thì không được, cứ mơ đẹp đi.
Ứng Nghi kinh ngạc, trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn. Hắn cùng Ngu Ái tuy nói yêu đương với nhau 6 năm nhưng cũng không quá thân mật. Hiện tại là do hắn phạm sai lầm, không có tư cách cưỡng bách cô.
Chỉ là hắn cảm thấy Ngu Ái có chút khác thường.
Ngu Ái vào phòng cho khách, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Theo tính cách của Chu Tuệ, nắm được bằng chứng ngoại tình rồi thế mà không gửi cho Ứng Nghi?
Sau đó, cô bất chợt hiểu ra. Chu Tuệ này dã tâm thật không nhỏ. Vừa hay, quan hệ của cô với Mặc Nghị Hàn còn thiếu chút gia vị.
Ngày hôm sau Ngu Ái đi làm lại, không nghĩ tới Mặc Nghị Hàn chuẩn bị bàn làm việc cho cô ở ngay trong văn phòng của hắn.
Gia hoả này, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Muốn phơi bày chuyện yêu đương vụng trộm sao?
Mặc Nghị Hàn nhìn cô gái bên cạnh yên lặng thanh tĩnh, ánh mắt nhìn máy tính thật nghiêm túc, có vài phần ngốc nghếch đáng yêu.
Hắn gặp qua nhiều cô gái như vậy, có đại minh tinh yêu diễm, có chức nghiệp tinh anh cao lãnh, có tiểu thư khuê các,... muốn loại nào mà không có.
Ngu Ái này ngoại trừ bằng cấp cao một chút, nhìn thế nào cũng ngốc nghếch ngơ ngác, nhưng lại phá lệ hợp mắt hắn.
Ngu Ái biết hắn đang nhìn mình nhưng giả bộ nghiêm túc, một ánh mắt cũng không ném cho hắn.
Trần Minh gõ cửa tiến vào: "Mặc tổng, cơm của ngài tới rồi."
Ngu Ái lúc này mới nghĩ đến đã tới giờ cơm trưa. Cô lập tức đứng dậy, nói với Mặc Nghị Hàn: "Tổng tài, đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi trước."
Cô chuẩn bị đi ra ngoài, còn kéo theo Trần Minh: "Trợ lý Trần, tôi cùng anh đi xuống đi."
Ngu Ái mới bước ra khỏi bàn làm việc, đã bị gọi lại.
"Từ từ." Mặc Nghị Hàn liếc Trần Minh: "Cô ấy về sau ăn cơm chung với tôi."
Trần Minh chuyên nghiệp đỡ mắt kính, cung kính nói: "Mặc tổng, ngài và Ngu thư kí cứ từ từ."
Trước khi đi ra ngoài còn không quên đem cửa đóng lại. Trần Minh cũng không nghĩ ra tổng tài muốn làm gì, gần đây chuẩn bị toàn những thứ kì quái.
Đặc biệt ông chủ đối với Ngu Ái này thật để tâm. Thư ký Ngu không phải đã kết hôn rồi sao? Ông chủ cũng biết mà.
"Đứng đấy làm gì?" Mặc Nghị Hàn nói: "Lại đây ăn cơm."
Cô chậm rãi bước tới, bị Mặc Nghị Hàn ôm chặt, kéo cô ngồi lên đùi.
Cô vội vã muốn đứng lên đã bị anh ta đè lại: "Đã làm tình nhân thì phải có tự giác của tình nhân."
Hắn lấy cái thìa múc lấy một muỗng canh hải sản, đưa đến trước miệng Ngu Ái: "Há miệng."
Ngu Ái nhìn thìa canh đã được đưa đến trước mắt, chỉ có thể mở miệng ăn, hương vị hải sản cao cấp ở đầu lưỡi tan ra.
Ngu Ái không chút thả lỏng, nuốt xuống dưới.
"Sao vậy?" Mặc Nghị Hàn hỏi: "Không ngon sao?"
Cơm của hắn đều được đặt từ khách sạn 5 sao. Mỗi ngày hắn đều ăn như thế, cô gái này sao lại biểu tình khó coi thế này?
Ngu Ái lắc đầu, môi đỏ nói ra một chữ: "Nóng~"
Mặc Nghị Hàn cười to một tiếng: "Em có phải ngốc rồi hay không? Không biết thổi một chút, hoặc là nhổ ra sao?" Sao lại ngốc như thế chứ!
Ngu Ái có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
Biểu tình này làm tâm tình Mặc Nghị Hàn rất tốt, hắn đem đũa đưa cho cô: "Giúp tôi ăn cơm."
Ngu Ái ngưng trệ một chút, không tình nguyện nhận lấy đôi đũa: "Anh muốn ăn cái gì?"
Đối phương đáp: "Gì cũng được."
Ngu Ái gắp lấy một miếng đậu Thượng Hải đút cho đối phương. (Thực ra là món gì ở Thượng Hải ý tớ không nghĩ ra được =((()
Mặc Nghị Hàn không chút khách khí há miệng, còn không quên chỉ thị cô: "Tôi muốn ăn tôm."
Ngu Ái lại đi lột tôm cho hắn. Nhìn một bàn đồ ăn này, ba người ăn cũng không hết, mà đây chỉ là một bữa cơm tiêu chuẩn của Mặc Nghị Hàn thôi.
Cô không nhịn được mà nói: "Tư bản hút máu."
"Ừ?" Nam nhân nhướn mày: "Sao nào? Không hài lòng?"
Ngu Ái lập tức đưa tôm đưa đến miệng hắn: "Ăn đi."
Cứ như vậy mà ăn xong một bữa cơm. Giá trị hảo cảm của Mặc Nghị Hàn tăng lên 5 điểm.
Lúc tan tầm, Mặc Nghị Hàn giữ chặt Ngu Ái: "Hôm nay đi với tôi tới chỗ đó?"
Ngu Ái lấy ra điện thoại: "Bạn của tôi đang ở dưới chờ."
Mặc Nghị Hàn nhìn màn hình. Chu Tuệ?
Ngu Ái nói: "Cô ấy lần trước ở buổi họp thường niên không cẩn thận hất rượu lên người anh. Tiểu Tuệ tính cách khá đĩnh đạc, tôi mà không xuống, nhất định sẽ đi lên tìm tôi."
"Được rồi, đã biết." Mặc Nghị Hàn lạnh mặt, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, nhưng đỉnh đầu màu xanh không có rớt hảo cảm.
- ---------------------------------------------------------------
Trời ơi, đọc chương này mà ta trầm mặc không biết nói câu gì luôn á.
Nhớ tới lần trước cô ta đòi Ngu Ái dẫn tới buổi họp thường niên của công ty, không cẩn thận mà làm đổ rượu lên người Mặc Nghị Hàn. Hắn ta nhìn ánh mắt cô ta, trong mắt đầy sự khinh thường.
Vốn dĩ muốn đem ảnh chụp gửi đi, lại thôi.
Hàn Hạo Vũ thích cô ta nhưng tay đua chuyên nghiệp thì chóng nở chóng tàn, chẳng mấy chốc mà sự nghiệp không còn nữa. Hơn nữa, ba mẹ hắn các phương diện chi phí đều không quá dư dả.
Ứng Nghi là người ổn nhất trong dàn hậu cung của cô ta, ba là nhân viên chính phủ, đáng tiếc lại bị Ngu Ái nhanh chân giành mất.
Cô ta dành thời gian dài như thế mới lay chuyển được Ứng Nghi một chút. Thế mà chỉ đi ra ngoài với Ngu Ái một chuyến đã thay đổi.
Nhìn nam nhân trên ảnh chụp, có tiền lại đẹp trai như vậy. Chu Tuệ thầm nghĩ, cô ta dù thế nào đi nữa cũng không kém hơn so với phụ nữ đã có chồng nhỉ?
(Hai ac này hợp nhau lắm á, đều thích làm người thứ 3 =)))
- --------------Phân cách đáng iuuu-------------------
Ngu Ái đuổi Mặc Nghị Hàn xong, trận bóng đã kết thúc.
"Vừa mới đi nơi nào vậy?" Ứng Nghi nói: "Chúng ta về thôi."
"Ừm." Ngu Ái vừa cười vừa lau mồ hôi cho Hàn Hạo Vũ: "Tiểu Vũ, lần sau tới nhà tớ ăn cơm nhé."
Hàn Hạo Vũ kéo Chu Tuệ: "Đi, tôi đưa cậu về phòng." Hắn ta căn bản không phản ứng với Ngu Ái.
Chu Tuệ còn làm bộ cổ vũ cố lên, vẫy tay với Ngu Ái: "Tiểu Ái, lần sau lại hẹn cậu."
Ứng Nghi từ lúc ở trên xe trở về cho đến lúc lên giường rồi vẫn bất an. Hắn không biết vì sao Ngu Ái lại đáp ứng lời hẹn của Chu Tuệ.
Chơi bóng lần này là Chu Tuệ tổ chức. Theo cách nói của Ngu Ái, bọn họ đều là một vòng tròn, không thể không chạm mặt, chỉ cần về sau hắn cùng Chu Tuệ không liên lạc riêng là được.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng lo lắng bấ an, lo được lo mất. Từ sau chuyến đi Tây Tạng, quan hệ của hắn cùng Ái Ái càng ngày càng tốt.
Mình càng yêu cô ấy thì càng bất an.
Ứng Nghi ôm Ngu Ái vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên đỉnh đầu cô mới cảm thấy trong lòng an tâm phần nào.
"Ái ÁI ~" Nam nhân thanh âm trầm thấp, còn mang theo ít ái muội. Tay ở phần eo khẽ di chuyển lên trên.
Ngu Ái kéo tay hắn ra: "A Nghi, em... Em vẫn chưa sẵn sàng."
"Ái Ái, anh sẽ nhẹ nhàng thôi." Ứng Nghi hôn lên cổ Ngu Ái. Môi mỏng vừa chạm vào làn da trắng nõn thì đã bị Ngu Ái đẩy ra, còn có vẻ bị doạ sợ: "A Nghi... Em..."
Trong mắt cô chứa đầy sự hoảng loạn: "Thật xin lỗi."
Ứng Nghi thấy cô có chút thất thố cũng ngượng ngùng nói: "Là anh quá đường đột."
Từ khi bọn họ hoà hảo đến giờ, Ái Ái đều không muốn mình chạm vào cô ấy. Cô ấy không nói ra, nhưng trong lòng khẳng định vẫn để tâm chuyện của hắn với Chu Tuệ.
Hắn có thể lý giải được. Sai lầm là hắn phạm phải, hắn vẫn nên cho cô chút thời gian.
"Em... Em tới phòng ngủ cho khách." Ngu Ái cầm lấy gồi liền nhanh chân đi ra ngoài.
Cô mới không cần cùng Ứng Nghi phát sinh cái gì. Nếu có thể, đừng ai mong đụng được vào bà đây. Chơi ngươi thì có thể, ngủ với ngươi thì không được, cứ mơ đẹp đi.
Ứng Nghi kinh ngạc, trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn. Hắn cùng Ngu Ái tuy nói yêu đương với nhau 6 năm nhưng cũng không quá thân mật. Hiện tại là do hắn phạm sai lầm, không có tư cách cưỡng bách cô.
Chỉ là hắn cảm thấy Ngu Ái có chút khác thường.
Ngu Ái vào phòng cho khách, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Theo tính cách của Chu Tuệ, nắm được bằng chứng ngoại tình rồi thế mà không gửi cho Ứng Nghi?
Sau đó, cô bất chợt hiểu ra. Chu Tuệ này dã tâm thật không nhỏ. Vừa hay, quan hệ của cô với Mặc Nghị Hàn còn thiếu chút gia vị.
Ngày hôm sau Ngu Ái đi làm lại, không nghĩ tới Mặc Nghị Hàn chuẩn bị bàn làm việc cho cô ở ngay trong văn phòng của hắn.
Gia hoả này, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Muốn phơi bày chuyện yêu đương vụng trộm sao?
Mặc Nghị Hàn nhìn cô gái bên cạnh yên lặng thanh tĩnh, ánh mắt nhìn máy tính thật nghiêm túc, có vài phần ngốc nghếch đáng yêu.
Hắn gặp qua nhiều cô gái như vậy, có đại minh tinh yêu diễm, có chức nghiệp tinh anh cao lãnh, có tiểu thư khuê các,... muốn loại nào mà không có.
Ngu Ái này ngoại trừ bằng cấp cao một chút, nhìn thế nào cũng ngốc nghếch ngơ ngác, nhưng lại phá lệ hợp mắt hắn.
Ngu Ái biết hắn đang nhìn mình nhưng giả bộ nghiêm túc, một ánh mắt cũng không ném cho hắn.
Trần Minh gõ cửa tiến vào: "Mặc tổng, cơm của ngài tới rồi."
Ngu Ái lúc này mới nghĩ đến đã tới giờ cơm trưa. Cô lập tức đứng dậy, nói với Mặc Nghị Hàn: "Tổng tài, đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi trước."
Cô chuẩn bị đi ra ngoài, còn kéo theo Trần Minh: "Trợ lý Trần, tôi cùng anh đi xuống đi."
Ngu Ái mới bước ra khỏi bàn làm việc, đã bị gọi lại.
"Từ từ." Mặc Nghị Hàn liếc Trần Minh: "Cô ấy về sau ăn cơm chung với tôi."
Trần Minh chuyên nghiệp đỡ mắt kính, cung kính nói: "Mặc tổng, ngài và Ngu thư kí cứ từ từ."
Trước khi đi ra ngoài còn không quên đem cửa đóng lại. Trần Minh cũng không nghĩ ra tổng tài muốn làm gì, gần đây chuẩn bị toàn những thứ kì quái.
Đặc biệt ông chủ đối với Ngu Ái này thật để tâm. Thư ký Ngu không phải đã kết hôn rồi sao? Ông chủ cũng biết mà.
"Đứng đấy làm gì?" Mặc Nghị Hàn nói: "Lại đây ăn cơm."
Cô chậm rãi bước tới, bị Mặc Nghị Hàn ôm chặt, kéo cô ngồi lên đùi.
Cô vội vã muốn đứng lên đã bị anh ta đè lại: "Đã làm tình nhân thì phải có tự giác của tình nhân."
Hắn lấy cái thìa múc lấy một muỗng canh hải sản, đưa đến trước miệng Ngu Ái: "Há miệng."
Ngu Ái nhìn thìa canh đã được đưa đến trước mắt, chỉ có thể mở miệng ăn, hương vị hải sản cao cấp ở đầu lưỡi tan ra.
Ngu Ái không chút thả lỏng, nuốt xuống dưới.
"Sao vậy?" Mặc Nghị Hàn hỏi: "Không ngon sao?"
Cơm của hắn đều được đặt từ khách sạn 5 sao. Mỗi ngày hắn đều ăn như thế, cô gái này sao lại biểu tình khó coi thế này?
Ngu Ái lắc đầu, môi đỏ nói ra một chữ: "Nóng~"
Mặc Nghị Hàn cười to một tiếng: "Em có phải ngốc rồi hay không? Không biết thổi một chút, hoặc là nhổ ra sao?" Sao lại ngốc như thế chứ!
Ngu Ái có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
Biểu tình này làm tâm tình Mặc Nghị Hàn rất tốt, hắn đem đũa đưa cho cô: "Giúp tôi ăn cơm."
Ngu Ái ngưng trệ một chút, không tình nguyện nhận lấy đôi đũa: "Anh muốn ăn cái gì?"
Đối phương đáp: "Gì cũng được."
Ngu Ái gắp lấy một miếng đậu Thượng Hải đút cho đối phương. (Thực ra là món gì ở Thượng Hải ý tớ không nghĩ ra được =((()
Mặc Nghị Hàn không chút khách khí há miệng, còn không quên chỉ thị cô: "Tôi muốn ăn tôm."
Ngu Ái lại đi lột tôm cho hắn. Nhìn một bàn đồ ăn này, ba người ăn cũng không hết, mà đây chỉ là một bữa cơm tiêu chuẩn của Mặc Nghị Hàn thôi.
Cô không nhịn được mà nói: "Tư bản hút máu."
"Ừ?" Nam nhân nhướn mày: "Sao nào? Không hài lòng?"
Ngu Ái lập tức đưa tôm đưa đến miệng hắn: "Ăn đi."
Cứ như vậy mà ăn xong một bữa cơm. Giá trị hảo cảm của Mặc Nghị Hàn tăng lên 5 điểm.
Lúc tan tầm, Mặc Nghị Hàn giữ chặt Ngu Ái: "Hôm nay đi với tôi tới chỗ đó?"
Ngu Ái lấy ra điện thoại: "Bạn của tôi đang ở dưới chờ."
Mặc Nghị Hàn nhìn màn hình. Chu Tuệ?
Ngu Ái nói: "Cô ấy lần trước ở buổi họp thường niên không cẩn thận hất rượu lên người anh. Tiểu Tuệ tính cách khá đĩnh đạc, tôi mà không xuống, nhất định sẽ đi lên tìm tôi."
"Được rồi, đã biết." Mặc Nghị Hàn lạnh mặt, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, nhưng đỉnh đầu màu xanh không có rớt hảo cảm.
- ---------------------------------------------------------------
Trời ơi, đọc chương này mà ta trầm mặc không biết nói câu gì luôn á.