Ngu Ái đem tóc vắt ra phía trước, sau đó lấy tay kéo khoá xuống, đến phần thân thì sờ không đến, cô nói với Hàn Hạo Vũ: "Mau giúp tớ kéo xuống, đoạn dưới tớ với không tới."
Thấy nam nhân sau lưng không động tĩnh, Ngu Ái liền thúc giục nói: "Tớ bên trong có mặc quần sao."
"Ừm." Trầm mặt một lát, Hàn Hạo Vũ vẫn quyết định kéo khoá váy xuống.
Khoá kéo váy dài phía sau tương đối dài, dài tới phần eo phía dưới.
Nữ nhân mặc váy trắng, lại có nàn da kiều nộn trắng như tuyết, so với màu trắng của váy lại càng trắng nõn sáng trong.
Nội y màu trắng như lộ ra bên ngoài, theo hô hấp của cô mà thoắt ẩn thoát hiện.
(Tại chị nhà bên trong có mặc quần áo á nên không lộ được)
Ngu Ái đem rượu thuốc đưa cho Hàn Hạo Vũ: "Ở phần giữa eo cũng đau một chút."
Theo động tác vặn vẹo của cô, phía sau lưng quần áo được mở rộng ra, còn có thể nhìn thấy phần ren ở phía dưới eo làm làn da lộ ra sự non mịn không tì vết.
Hàn Hạo Vũ đôi mắt âm trầm, hầu kết lăn lộn.
"Cậu đang làm gì thế?" Ngu Ái bĩu môi có chút bất mãn: "Sao còn chưa xoa bóp nữa?"
"Khụ." Hàn Hạo Vũ khụ một tiếng, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, cố gắng không nhìn vào nữ nhân đang nằm trên sô pha, dùng tay xoa chỗ cô đau đớn.
Mới được một chút đã nghe thấy Ngu Ái kêu nhỏ: "Aidu! Đau quá."
Hắn vội vàng xem liền thấy được tấm lưng trắng nõn, không giống như vì bị thương mà đỏ lên: "Đau chỗ nào?"
"Ở chỗ nữa nãy á, cậu giúp tớ xoa một chút là đỡ rồi."
Hàn Hạo Vũ giảm nhẹ lực trên bàn tay.
"Ở phía dưới một chút."
Âm thanh nữ nhân yêu kiều mềm mại dễ làm người ta cảm nghĩ trong đầu, hắn đem bàn tay dời xuống dưới.
Lại nghe cô nói tiếp: "Bên trái một chút."
Hàn Hạo Vũ hoài nghi có phải mình bị cô ấy chơi rồi không, chất vấn nói: "Cậu thật sự bị thương sao?" Nhưng nghĩ lại, Ngu Ái không phải loại người này.
Quả nhiên thấy Ngu Ái quay đầu, vẻ mặt bất mãn: "Ở trong lòng cậu tớ là loại người này sao? Loại chuyện nhỏ này cậu không muốn giúp thì thôi."
Hàn Hạo Vũ dùng sức, Ngu Ái kêu nhỏ: "A~ Nhẹ thôi!"
Thanh âm này cùng với tư thế nằm bò của Ngu Ái, còn có biểu tình, làm hắn cảm thấy khí huyết sôi trào, trong lòng hoảng hốt, hô hấp dồn dập.
Ngu Ái làm như không biết, đem mặt quay ra chỗ khác.
Một lúc sau, Hàn Hạo Vũ liền nghe thấy một tiếng hít thở đều đều.
Hắn trong lòng liền chán nản, đây là mát xa thoải mái quá ngủ rồi a! Cô là heo sao? Nói ngủ là ngủ.
Giúp Ngu Ái kéo khoá váy lên xong, lại ôm cô đi vào phòng nghỉ cho khách, Hàn Hạo Vũ đi đến phòng tắm tắm nước lạnh.
(Tội anh, bị chị chơi đến ngu người luôn =)))
- ----------------------Phân cách tuỵt zoi-------------------------
Ngủ thêm 2 tiếng nữa, Ngu Ái ở trên giường tỉnh lại, căng cái éo lười, thằng bé này kỹ thuật mát xa không tồi nha!
Nhìn điện thoại, mới 12 giờ đêm, chính sự phải làm đúng thời điểm nha. Đêm nay phải có người không ngủ được!
[Chủ nhân, tôi cầu xin cô đừng làm bậy.] 001 khóc không ra nước mắt: [Ban nãy ở trên sô pha, giá trị hảo cảm của Hàn Hạo Vũ đã giảm 15 điểm, hiện đã âm 90 rồi!]
Ngu Ái: "Ồ."
Cô đứng dậy, nhìn tủ quần áo phòng cho khách, cũng không có cái gì.
Hàn Hạo Vũ đang nằm trên giường, làn da bóng loáng trắng nõn của nữ nhân ở trong đầu đong đưa, như thế nào cũng không ngủ được. Vừa lúc Chu Tuệ vừa nhắn tin với hắn, vừa muốn phản hồi cô ta thì tiếng cửa phòng vang lên.
Cô ấy tỉnh rồi?
Hàn Hạo Vũ mở cửa phòng, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Ở đây không có quần áo cho nữ." Hàn Hạo Vũ nhìn Ngu Ái nói: "Cậu trật eo bị thương, hôm nay đừng chạm vào nước, tạm chấp nhận một đêm đi."
Ngu Ái lắc đầu: "Không được! Không tắm rửa tớ ngủ không được!"
Hàn Hạo Vũ cũng biết Ngu Ái mắc bệnh sạch sẽ, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi xuống nhà mua quần áo cho cậu."
"Không cần phiền toái như thế." Ngu Ái chen vào phòng hắn: "Tớ mượn trước một bộ quần áo của cậu là được."
Ngu Ái mở tủ quần áo của hắn, xem xét một hồi: " Sợ cái gì, cậu khi còn nhỏ còn mặc qua quần áo của tớ."
Cô còn nhìn Hàn Hạo Vũ trêu đùa: "Vẫn là một tiểu váy nga~"
Hàn Hạo Vũ đầu đầy hắc tuyến. Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi, cô vậy mà vẫn nhớ rõ. Khi đó là chơi trò chơi thua, bị phạt mặc quần áo của cô.
"Được rồi, lấy cái này đi." Ngu Ái cầm lấy một bộ áo thun liền đi ra ngoài.
Hàn Hạo Vũ muốn định ngăn lại, đó là của Chu Tuệ đưa cho hắn. Nhưng nghĩ lại thì hắn có nhiều quần áo như vậy, chỉ có cái áo thun kia là đang yêu một chút.
Ngu Ái tại sao lại muốn lấy cái áo này? Đương nhiên là bởi vì cô liếc mắt một cái là nhìn ra Chu Tuệ đưa cho hắn. Áo thun này trắng từ đầu đến đuôi, chỉ có bên trái ngực là in hình thiếu nữ giống với cặp dép lê ở cửa kia.
Ngu Ái lấy ra điện thoại, ở trước gương tự chụp vài tấm, lại vào vòng bạn bè đăng ảnh chụp.
Nghĩ nghĩ, thế này là đủ trà xanh chưa nhỉ?
Dòng trạng thái: 'Thật kỳ quái, nam hài tử cũng sẽ thích mỹ thiếu nữ sao?'
Trạng thái chỉ có Chu Tuệ mới có thể thấy được, đăng tải!
(Chị đừng xấu xa như thế, em thích lắm, ahihii)
Ngu Ái đi ra khỏi phòng tắm, lại chạy đến trước phòng Hàn Hạo Vũ gõ cửa.
Hàn Hạo Vũ bên này chuẩn bị gọi cho Chu Tuệ, lại nghe thấy tiếng đập cửa, chỉ có thể buông điện thoại xuống.
"Lại làm sao vậy?" Vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Tớ quấy rầy cậu rồi phải không?" Ngu Ái vẻ mặt thật cẩn thận: "Thật xin lỗi, tớ không quen giường nên không ngủ được."
Hàn Hạo Vũ thẳng nam cứng rắn nói: "Tôi đưa cậu trở về?"
"Thế phiền toái quá, phòng cho khách quá trống trải, đã lâu rồi không có người ở, không có nhân khí, hay chúng ta đổi phòng đi?"
Hàn Hạo Vũ hôm nay đã luyện xe thật lâu, đã rất buồn ngủ, liền gật đầu: "Được rồi, tôi ngủ ở phòng dành cho khách."
Còn muốn trở về lấy đồ, đã bị Ngu Ái kéo ra ngoài, còn cô thì bước vào phòng, cười với Hàn Hạo Vũ: "Ngủ ngon."
Sau đó, cửa đóng lại, hắn đơ người, đây là nhà của ai vậy?
Chờ hắn đi tới phòng cho khách mới phát hiện quên không lấy di động. Kệ đi, quá mệt rồi, đi ngủ trước, ngày mai lại gọi cho Chu Tuệ.
Bên này, Ngu Ái nhìn điện thoại của Hàn Hạo Vũ ở trên giường, trên màn hình là WeChat của Chu Tuệ. Mỗi ngày hai người họ mỗi ngày đều gửi video cho nhau, lại nhắn cho nhau vài câu.
Xem ra cô đăng vòng bạn bè, Chu Tuệ đã thấy được. Mục đích đã thành, đem cái vòng bạn bè kia xoá bỏ, lại đem điện thoại Hàn Hạo Vũ tắt đi.
Nằm xuống, đi ngủ!
- -------------------------------------------------
Chương hôm nay ngắn quá, có 1400 từ thôi~
Thấy nam nhân sau lưng không động tĩnh, Ngu Ái liền thúc giục nói: "Tớ bên trong có mặc quần sao."
"Ừm." Trầm mặt một lát, Hàn Hạo Vũ vẫn quyết định kéo khoá váy xuống.
Khoá kéo váy dài phía sau tương đối dài, dài tới phần eo phía dưới.
Nữ nhân mặc váy trắng, lại có nàn da kiều nộn trắng như tuyết, so với màu trắng của váy lại càng trắng nõn sáng trong.
Nội y màu trắng như lộ ra bên ngoài, theo hô hấp của cô mà thoắt ẩn thoát hiện.
(Tại chị nhà bên trong có mặc quần áo á nên không lộ được)
Ngu Ái đem rượu thuốc đưa cho Hàn Hạo Vũ: "Ở phần giữa eo cũng đau một chút."
Theo động tác vặn vẹo của cô, phía sau lưng quần áo được mở rộng ra, còn có thể nhìn thấy phần ren ở phía dưới eo làm làn da lộ ra sự non mịn không tì vết.
Hàn Hạo Vũ đôi mắt âm trầm, hầu kết lăn lộn.
"Cậu đang làm gì thế?" Ngu Ái bĩu môi có chút bất mãn: "Sao còn chưa xoa bóp nữa?"
"Khụ." Hàn Hạo Vũ khụ một tiếng, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, cố gắng không nhìn vào nữ nhân đang nằm trên sô pha, dùng tay xoa chỗ cô đau đớn.
Mới được một chút đã nghe thấy Ngu Ái kêu nhỏ: "Aidu! Đau quá."
Hắn vội vàng xem liền thấy được tấm lưng trắng nõn, không giống như vì bị thương mà đỏ lên: "Đau chỗ nào?"
"Ở chỗ nữa nãy á, cậu giúp tớ xoa một chút là đỡ rồi."
Hàn Hạo Vũ giảm nhẹ lực trên bàn tay.
"Ở phía dưới một chút."
Âm thanh nữ nhân yêu kiều mềm mại dễ làm người ta cảm nghĩ trong đầu, hắn đem bàn tay dời xuống dưới.
Lại nghe cô nói tiếp: "Bên trái một chút."
Hàn Hạo Vũ hoài nghi có phải mình bị cô ấy chơi rồi không, chất vấn nói: "Cậu thật sự bị thương sao?" Nhưng nghĩ lại, Ngu Ái không phải loại người này.
Quả nhiên thấy Ngu Ái quay đầu, vẻ mặt bất mãn: "Ở trong lòng cậu tớ là loại người này sao? Loại chuyện nhỏ này cậu không muốn giúp thì thôi."
Hàn Hạo Vũ dùng sức, Ngu Ái kêu nhỏ: "A~ Nhẹ thôi!"
Thanh âm này cùng với tư thế nằm bò của Ngu Ái, còn có biểu tình, làm hắn cảm thấy khí huyết sôi trào, trong lòng hoảng hốt, hô hấp dồn dập.
Ngu Ái làm như không biết, đem mặt quay ra chỗ khác.
Một lúc sau, Hàn Hạo Vũ liền nghe thấy một tiếng hít thở đều đều.
Hắn trong lòng liền chán nản, đây là mát xa thoải mái quá ngủ rồi a! Cô là heo sao? Nói ngủ là ngủ.
Giúp Ngu Ái kéo khoá váy lên xong, lại ôm cô đi vào phòng nghỉ cho khách, Hàn Hạo Vũ đi đến phòng tắm tắm nước lạnh.
(Tội anh, bị chị chơi đến ngu người luôn =)))
- ----------------------Phân cách tuỵt zoi-------------------------
Ngủ thêm 2 tiếng nữa, Ngu Ái ở trên giường tỉnh lại, căng cái éo lười, thằng bé này kỹ thuật mát xa không tồi nha!
Nhìn điện thoại, mới 12 giờ đêm, chính sự phải làm đúng thời điểm nha. Đêm nay phải có người không ngủ được!
[Chủ nhân, tôi cầu xin cô đừng làm bậy.] 001 khóc không ra nước mắt: [Ban nãy ở trên sô pha, giá trị hảo cảm của Hàn Hạo Vũ đã giảm 15 điểm, hiện đã âm 90 rồi!]
Ngu Ái: "Ồ."
Cô đứng dậy, nhìn tủ quần áo phòng cho khách, cũng không có cái gì.
Hàn Hạo Vũ đang nằm trên giường, làn da bóng loáng trắng nõn của nữ nhân ở trong đầu đong đưa, như thế nào cũng không ngủ được. Vừa lúc Chu Tuệ vừa nhắn tin với hắn, vừa muốn phản hồi cô ta thì tiếng cửa phòng vang lên.
Cô ấy tỉnh rồi?
Hàn Hạo Vũ mở cửa phòng, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
"Ở đây không có quần áo cho nữ." Hàn Hạo Vũ nhìn Ngu Ái nói: "Cậu trật eo bị thương, hôm nay đừng chạm vào nước, tạm chấp nhận một đêm đi."
Ngu Ái lắc đầu: "Không được! Không tắm rửa tớ ngủ không được!"
Hàn Hạo Vũ cũng biết Ngu Ái mắc bệnh sạch sẽ, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi xuống nhà mua quần áo cho cậu."
"Không cần phiền toái như thế." Ngu Ái chen vào phòng hắn: "Tớ mượn trước một bộ quần áo của cậu là được."
Ngu Ái mở tủ quần áo của hắn, xem xét một hồi: " Sợ cái gì, cậu khi còn nhỏ còn mặc qua quần áo của tớ."
Cô còn nhìn Hàn Hạo Vũ trêu đùa: "Vẫn là một tiểu váy nga~"
Hàn Hạo Vũ đầu đầy hắc tuyến. Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi, cô vậy mà vẫn nhớ rõ. Khi đó là chơi trò chơi thua, bị phạt mặc quần áo của cô.
"Được rồi, lấy cái này đi." Ngu Ái cầm lấy một bộ áo thun liền đi ra ngoài.
Hàn Hạo Vũ muốn định ngăn lại, đó là của Chu Tuệ đưa cho hắn. Nhưng nghĩ lại thì hắn có nhiều quần áo như vậy, chỉ có cái áo thun kia là đang yêu một chút.
Ngu Ái tại sao lại muốn lấy cái áo này? Đương nhiên là bởi vì cô liếc mắt một cái là nhìn ra Chu Tuệ đưa cho hắn. Áo thun này trắng từ đầu đến đuôi, chỉ có bên trái ngực là in hình thiếu nữ giống với cặp dép lê ở cửa kia.
Ngu Ái lấy ra điện thoại, ở trước gương tự chụp vài tấm, lại vào vòng bạn bè đăng ảnh chụp.
Nghĩ nghĩ, thế này là đủ trà xanh chưa nhỉ?
Dòng trạng thái: 'Thật kỳ quái, nam hài tử cũng sẽ thích mỹ thiếu nữ sao?'
Trạng thái chỉ có Chu Tuệ mới có thể thấy được, đăng tải!
(Chị đừng xấu xa như thế, em thích lắm, ahihii)
Ngu Ái đi ra khỏi phòng tắm, lại chạy đến trước phòng Hàn Hạo Vũ gõ cửa.
Hàn Hạo Vũ bên này chuẩn bị gọi cho Chu Tuệ, lại nghe thấy tiếng đập cửa, chỉ có thể buông điện thoại xuống.
"Lại làm sao vậy?" Vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Tớ quấy rầy cậu rồi phải không?" Ngu Ái vẻ mặt thật cẩn thận: "Thật xin lỗi, tớ không quen giường nên không ngủ được."
Hàn Hạo Vũ thẳng nam cứng rắn nói: "Tôi đưa cậu trở về?"
"Thế phiền toái quá, phòng cho khách quá trống trải, đã lâu rồi không có người ở, không có nhân khí, hay chúng ta đổi phòng đi?"
Hàn Hạo Vũ hôm nay đã luyện xe thật lâu, đã rất buồn ngủ, liền gật đầu: "Được rồi, tôi ngủ ở phòng dành cho khách."
Còn muốn trở về lấy đồ, đã bị Ngu Ái kéo ra ngoài, còn cô thì bước vào phòng, cười với Hàn Hạo Vũ: "Ngủ ngon."
Sau đó, cửa đóng lại, hắn đơ người, đây là nhà của ai vậy?
Chờ hắn đi tới phòng cho khách mới phát hiện quên không lấy di động. Kệ đi, quá mệt rồi, đi ngủ trước, ngày mai lại gọi cho Chu Tuệ.
Bên này, Ngu Ái nhìn điện thoại của Hàn Hạo Vũ ở trên giường, trên màn hình là WeChat của Chu Tuệ. Mỗi ngày hai người họ mỗi ngày đều gửi video cho nhau, lại nhắn cho nhau vài câu.
Xem ra cô đăng vòng bạn bè, Chu Tuệ đã thấy được. Mục đích đã thành, đem cái vòng bạn bè kia xoá bỏ, lại đem điện thoại Hàn Hạo Vũ tắt đi.
Nằm xuống, đi ngủ!
- -------------------------------------------------
Chương hôm nay ngắn quá, có 1400 từ thôi~