"Sao vậy?" Ngu Ái vẻ mặt khó hiểu: "Sao cậu không nói lời nào?"
Hàn Hạo Vũ vẫn không phản ứng.
Nhân viên hướng dẫn bên cạnh thần cảm thán, quả nhiên là người trẻ tuổi, vẫn chưa nhìn ra bạn trai đang tức giận.
Cô ấy lập tức thông minh đi đến nói chuyện: "Nồi áp suất hồng nhạt này là sản phẩm mới của chúng tôi. Công năng đầy đủ không cần phải nói đến, còn làm đồ ăn đặc biệt nhanh."
Người hướng dẫn nói với Hàn Hạo Vũ: "Thật ra vẻ bề ngoài cũng không quan trọng lắm, quan trọng là tính năng của nó. Cậu xem bạn gái cậu rất thích nó, không chỉ là nhìn vẻ bề ngoài, thực chất rất hữu dụng nha."
Hàn Hạo Vũ nghe xong lời này liền nhíu mày, muốn giải thích. Còn chưa mở miệng, Ngu Ái đã bước lên hỏi chuyện trước.
"Nồi áp suất này còn tính năng nào khác không?"
"Có! Tất nhiên là có."
Hàn Hạo Vũ nghe Ngu Ái nghiêm túc cùng người hướng dẫn đàm luận phương thức sử dụng nồi áp suất, hắn cảm thấy có chút phiền muộn.
Lúc sau trả tiền, vẫn mang theo cái nồi này.
Hàn Hạo Vũ mua xong đồ, bỏ vào túi mua hàng, nhìn quần áo Ngu Ái một cái liền nói: "Trên lầu có cửa hàng quần áo."
"Ừ?" Ngu Ái không hiểu ý hắn lắm, đã thấy Hàn Hạo Vũ chủ động đi lên thang cuốn, cô lập tức chạy theo đuổi kịp.
Lầu 3, cả một tầng đều bán nữ trang.
Hàn Hạo Vũ quay đầu hỏi Ngu Ái: "Cậu hay sử dụng quần áo nhãn hiệu nào?"
"Cái nào cũng được." Ngu Ái nghĩ nghĩ nói: "Tớ thường mua trên mạng hơn."
Hàn Hạo Vũ nhăn mày: "Ứng Nghi dù sao cũng là giảng viên đại học. Không đến mức chút tiền thế cũng tiếc chứ?"
Ngu Ái giải thích: "Không phải anh ấy tiếc, là tớ tiếc."
"Dù sao thì hôm nay cậu mua cho tớ, tớ sẽ không từ chối!"
Hàn Hạo Vũ cảm giác buồn, cô là muốn xin hắn sao!
"Sao thế? Tiếc sao?" Ngu ÁI ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: "Minh tinh đua xe hẳn so với giảng viên đại học khá hơn mới đúng!"
"Muốn mua thì mua." Hàn Hạo Vũ tiện tay chỉ một gian hàng: "Đi vào thử xem?"
Ngu Ái nhìn cửa hàng mà Hàn Hạo Vũ chỉ: "Nhà này quần áo không đẹp lắm. Tớ mới thấy gian hàng ở chỗ ngoặt kia có bộ đồ khá xinh đẹp." Cô chỉ cửa hàng phía trước chỗ rẽ kia.
Hàn Hạo Vũ đương nhiên là tuỳ cô. Sao khi vào tiệm, hắn cảm thấy của hàng này giống như là đã vào rồi.
Ngu Ái vào cửa hàng thì nhìn mỗi bộ quần áo mấy lần, từ từ chọn lựa. Cô liếc mắt thấy nhân viên bên cạnh đang dùng điện thoại, cũng không nói gì.
Mãi mới chọn được một bộ ưng ý, mới vào phòng thử đồ đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Ngu Ái nhướn mày, so với cô nghĩ thì nhanh hơn một chút.
Cô không chút hoang mang thay xong quần áo. Cô muốn ở bên trong thay quần áo lâu chút, cấp cho người bên ngoài đủ thời gian.
- ----------Bên ngoài-------------------
"Hạo Vũ?"
Hàn Hạo Vũ nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu thì thấy Chu Tuệ, liền lập tức từ trên sô pha đứng dậy.
"Chu Tuệ?"
Chu Tuệ đi tới nói: "Sao cậu lại ở chỗ này? Đây là cửa hàng trang phục nữ, cậu tới mua quần áo sao?"
Cửa hàng trưởng của cửa hàng này với cô ta là đồng hương. Lần trước, cô ta có dẫn theo Hàn Hạo Vũ tới đây. Lần đó, cô ta trả lời rất ba phải cái nào cũng được.
Đồng hương kia vẫn luôn cho rằng Hàn Hạo Vũ là bạn trai cô ta. Cô ta vừa mới nhận được tin nhắn của đồng hương, nói rằng bạn trai cô ta mang nữ nhân khác vào tiệm thử quần áo, cô ta lập tức xin nghỉ ở trường đuổi tới đây.
(Rồi biết ngay sao học lại luôn =))))
"Tôi." Hàn Hạo Vũ không biết nên trả lời thế nào, nói hắn đem Ngu Ái tới mua quần áo? Ngu Ái có chồng rồi a. Tuy rằng bọn hắn cùng nhau lớn lên, nói ra vẫn là không tốt lắm. Hắn không biết sao lại có chút chột dạ.
Chu Tuệ nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác mình bị phản bội, Hàn Hạo Vũ dám qua mặt cô ta mang nữ nhân khác đi mua quần áo? (Ủa gì z bà nọi, coi mình là cái rốn của vũ trụ thật à?)
"Cộp!" Cửa phòng thử đồ mở ra.
Ngu Ái bước từ bên trong ra, Hàn Hạo Vũ quay đầu lại, nhìn một cái liền ngốc một phen.
Cô gái một thân váy hai dây màu trắng dài tới đầu gối, phần ngực hơi thấp, xung quanh điểm thêm viền hoa màu trắng, làn da trắng nõn vì ánh đèn chiếu tới màu có chút sắc ấm, rất hợp với khuôn mặt nhỏ xinh không son phấn của Ngu Ái, nhìn thuần khiết lại gợi cảm.
Hàn Hạo Vũ ánh mắt có chút đen tối.
Chu Tuệ nhìn tay nắm chặt dây lưng ba lô, đúng là Ngu Ái!
"Ôi, Tuệ Tuệ, cậu đến chừng nào vậy?" Ngu Ái đi tới, dùng tay che vai lại, ngượng ngùng nói: "Tớ là lần đầu tiên mặc loại phong cách quần áo này, có phải hay không có chút lộ?"
Chu Tuệ lui về phía sau vài bước. Cô ta hôm nay mặc là một cái áo thun bình thường cùng quần jean, đứng bên cạnh Ngu Ái thì ảm đạm đi nhiều.
Cô ta cảm thấy Ngu Ái chính là cố ý. Trước kia còn cảm thấy Ngu Ái ngu ngốc, hiện tại xem ra là một kỹ nữ tâm cơ, có lộ không chính cô không biết sao?
(Vcc, nhìn lại mình đi bà nội, chắc bạn thuần lương hiền đức lắm nhe =))))
Cô ra vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Hàn Hạo Vũ nói: "Rất đẹp nha, lấy cái này đi." Hắn lấy ra ví tiền đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Chu Tuệ thiếu chút nữa tức chết, chỗ nào không lộ? Không lộ ngực, không lộ mặt thì là phụ nữ nhà lành sao? Xương quai xanh lộ ra hết rồi còn!
Ngu Ái mặc chính là phong cách vừa thuần khiết vừa gợi cảm, chỗ nào cũng chưa lộ, nhưng so với lộ ra thì lại càng dụ hoặc! Thẳng nam đáng chết!
"Tuệ Tuệ, tớ cảm thấy cái váy này khá xinh đẹp. Cậu có muốn mua một bộ không?" Ngu Ái nói với Chu Tuệ: "Tớ nhớ rõ bộ váy này có cỡ lớn, cậu chắc hẳn là có thể mặc."
Ngu Ái đây là cố ý ở trước mặt Hàn Hạo Vũ nói cô ta béo? Chu Tuệ cứng đờ lộ ra gương mặt tươi cười: "Không cần đâu! Tớ không thích hợp với loại phong cách này, ít vải quá, trên đường có người nhìn tớ không quen."
Ngu Ái âm thầm nhướn mày, đây là nói cô ăn mặc lộ liễu câu dẫn nam nhân?
"Không phải chứ? Rõ là còn tốt mà." Ngu Ái đi lên vài bước soi trước gương: "Tiểu Vũ cũng nói không lộ nha."
Cô nói với Chu Tuệ vài lời thấm thía: "Tuệ Tuệ, cậu không thể lúc nào cũng ăn mặc giống bé trai được. Thỉnh thoảng đổi phong cách một chút, đồ nữ rụt rè một chút là tốt rồi."
Một bên nói cô ta béo, một bên xúi giục cô ta đi thử quần áo. Làn da cô ta vàng, mặc đồ trắng chỉ hiện ra da càng kém, còn nói cô ta không rụt tè, là muốn nói cô ta nhiều bạn khác giới sao?
"À không, có người thích loại phong cách này là tốt rồi." Ứng Nghi thích là được! Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Tuệ thoải mái hơn nhiều.
Cô ta nhìn Ngu Ái cười cười, cô xinh đẹp thì sao? Chồng đến nhìn một cái cũng không có, đến nhà còn không về, còn không phải vô dụng sao.
"Đúng vậy, phù hợp đại chúng cũng là một loại thẩm mĩ." Ngu Ái cười cười nhìn cô ta. Nhiều nam nhân thích Chu Tuệ cũng không phải là không có lý, nam nhân cùng nhau tranh đoạt thì không phải càng có giá trị sao.
Chu Tuệ cảm thấy Ngu Ái nói ẩn ý, lại cũng không biết có gì không đúng.
"Hai cậu nói chuyện gì thế?" Hàn Hạo Vũ đi tới: "Mua xong rồi."
"Chúng ta đi thôi." Ngu Ái quay đầu hỏi: "Tuệ Tuệ, cậu tới đây làm gì thế?"
"Tớ." Chu Tuệ nhìn đồng hương đang ở quầy, nói: "Tớ đến tìm bạn lấy chút đồ."
Chu Tuệ đi đến quầy, cùng đối phương đưa mắt ra hiệu. Người nọ lập tức đã hiểu, thuận miệng nói: "Quần áo cậu muốn còn chưa tới. Lần sau đến tôi lại liên hệ với cậu."
- ----------------------------------------------------
Have a good day! Thanks for reading~
Hàn Hạo Vũ vẫn không phản ứng.
Nhân viên hướng dẫn bên cạnh thần cảm thán, quả nhiên là người trẻ tuổi, vẫn chưa nhìn ra bạn trai đang tức giận.
Cô ấy lập tức thông minh đi đến nói chuyện: "Nồi áp suất hồng nhạt này là sản phẩm mới của chúng tôi. Công năng đầy đủ không cần phải nói đến, còn làm đồ ăn đặc biệt nhanh."
Người hướng dẫn nói với Hàn Hạo Vũ: "Thật ra vẻ bề ngoài cũng không quan trọng lắm, quan trọng là tính năng của nó. Cậu xem bạn gái cậu rất thích nó, không chỉ là nhìn vẻ bề ngoài, thực chất rất hữu dụng nha."
Hàn Hạo Vũ nghe xong lời này liền nhíu mày, muốn giải thích. Còn chưa mở miệng, Ngu Ái đã bước lên hỏi chuyện trước.
"Nồi áp suất này còn tính năng nào khác không?"
"Có! Tất nhiên là có."
Hàn Hạo Vũ nghe Ngu Ái nghiêm túc cùng người hướng dẫn đàm luận phương thức sử dụng nồi áp suất, hắn cảm thấy có chút phiền muộn.
Lúc sau trả tiền, vẫn mang theo cái nồi này.
Hàn Hạo Vũ mua xong đồ, bỏ vào túi mua hàng, nhìn quần áo Ngu Ái một cái liền nói: "Trên lầu có cửa hàng quần áo."
"Ừ?" Ngu Ái không hiểu ý hắn lắm, đã thấy Hàn Hạo Vũ chủ động đi lên thang cuốn, cô lập tức chạy theo đuổi kịp.
Lầu 3, cả một tầng đều bán nữ trang.
Hàn Hạo Vũ quay đầu hỏi Ngu Ái: "Cậu hay sử dụng quần áo nhãn hiệu nào?"
"Cái nào cũng được." Ngu Ái nghĩ nghĩ nói: "Tớ thường mua trên mạng hơn."
Hàn Hạo Vũ nhăn mày: "Ứng Nghi dù sao cũng là giảng viên đại học. Không đến mức chút tiền thế cũng tiếc chứ?"
Ngu Ái giải thích: "Không phải anh ấy tiếc, là tớ tiếc."
"Dù sao thì hôm nay cậu mua cho tớ, tớ sẽ không từ chối!"
Hàn Hạo Vũ cảm giác buồn, cô là muốn xin hắn sao!
"Sao thế? Tiếc sao?" Ngu ÁI ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: "Minh tinh đua xe hẳn so với giảng viên đại học khá hơn mới đúng!"
"Muốn mua thì mua." Hàn Hạo Vũ tiện tay chỉ một gian hàng: "Đi vào thử xem?"
Ngu Ái nhìn cửa hàng mà Hàn Hạo Vũ chỉ: "Nhà này quần áo không đẹp lắm. Tớ mới thấy gian hàng ở chỗ ngoặt kia có bộ đồ khá xinh đẹp." Cô chỉ cửa hàng phía trước chỗ rẽ kia.
Hàn Hạo Vũ đương nhiên là tuỳ cô. Sao khi vào tiệm, hắn cảm thấy của hàng này giống như là đã vào rồi.
Ngu Ái vào cửa hàng thì nhìn mỗi bộ quần áo mấy lần, từ từ chọn lựa. Cô liếc mắt thấy nhân viên bên cạnh đang dùng điện thoại, cũng không nói gì.
Mãi mới chọn được một bộ ưng ý, mới vào phòng thử đồ đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Ngu Ái nhướn mày, so với cô nghĩ thì nhanh hơn một chút.
Cô không chút hoang mang thay xong quần áo. Cô muốn ở bên trong thay quần áo lâu chút, cấp cho người bên ngoài đủ thời gian.
- ----------Bên ngoài-------------------
"Hạo Vũ?"
Hàn Hạo Vũ nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu thì thấy Chu Tuệ, liền lập tức từ trên sô pha đứng dậy.
"Chu Tuệ?"
Chu Tuệ đi tới nói: "Sao cậu lại ở chỗ này? Đây là cửa hàng trang phục nữ, cậu tới mua quần áo sao?"
Cửa hàng trưởng của cửa hàng này với cô ta là đồng hương. Lần trước, cô ta có dẫn theo Hàn Hạo Vũ tới đây. Lần đó, cô ta trả lời rất ba phải cái nào cũng được.
Đồng hương kia vẫn luôn cho rằng Hàn Hạo Vũ là bạn trai cô ta. Cô ta vừa mới nhận được tin nhắn của đồng hương, nói rằng bạn trai cô ta mang nữ nhân khác vào tiệm thử quần áo, cô ta lập tức xin nghỉ ở trường đuổi tới đây.
(Rồi biết ngay sao học lại luôn =))))
"Tôi." Hàn Hạo Vũ không biết nên trả lời thế nào, nói hắn đem Ngu Ái tới mua quần áo? Ngu Ái có chồng rồi a. Tuy rằng bọn hắn cùng nhau lớn lên, nói ra vẫn là không tốt lắm. Hắn không biết sao lại có chút chột dạ.
Chu Tuệ nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác mình bị phản bội, Hàn Hạo Vũ dám qua mặt cô ta mang nữ nhân khác đi mua quần áo? (Ủa gì z bà nọi, coi mình là cái rốn của vũ trụ thật à?)
"Cộp!" Cửa phòng thử đồ mở ra.
Ngu Ái bước từ bên trong ra, Hàn Hạo Vũ quay đầu lại, nhìn một cái liền ngốc một phen.
Cô gái một thân váy hai dây màu trắng dài tới đầu gối, phần ngực hơi thấp, xung quanh điểm thêm viền hoa màu trắng, làn da trắng nõn vì ánh đèn chiếu tới màu có chút sắc ấm, rất hợp với khuôn mặt nhỏ xinh không son phấn của Ngu Ái, nhìn thuần khiết lại gợi cảm.
Hàn Hạo Vũ ánh mắt có chút đen tối.
Chu Tuệ nhìn tay nắm chặt dây lưng ba lô, đúng là Ngu Ái!
"Ôi, Tuệ Tuệ, cậu đến chừng nào vậy?" Ngu Ái đi tới, dùng tay che vai lại, ngượng ngùng nói: "Tớ là lần đầu tiên mặc loại phong cách quần áo này, có phải hay không có chút lộ?"
Chu Tuệ lui về phía sau vài bước. Cô ta hôm nay mặc là một cái áo thun bình thường cùng quần jean, đứng bên cạnh Ngu Ái thì ảm đạm đi nhiều.
Cô ta cảm thấy Ngu Ái chính là cố ý. Trước kia còn cảm thấy Ngu Ái ngu ngốc, hiện tại xem ra là một kỹ nữ tâm cơ, có lộ không chính cô không biết sao?
(Vcc, nhìn lại mình đi bà nội, chắc bạn thuần lương hiền đức lắm nhe =))))
Cô ra vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Hàn Hạo Vũ nói: "Rất đẹp nha, lấy cái này đi." Hắn lấy ra ví tiền đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Chu Tuệ thiếu chút nữa tức chết, chỗ nào không lộ? Không lộ ngực, không lộ mặt thì là phụ nữ nhà lành sao? Xương quai xanh lộ ra hết rồi còn!
Ngu Ái mặc chính là phong cách vừa thuần khiết vừa gợi cảm, chỗ nào cũng chưa lộ, nhưng so với lộ ra thì lại càng dụ hoặc! Thẳng nam đáng chết!
"Tuệ Tuệ, tớ cảm thấy cái váy này khá xinh đẹp. Cậu có muốn mua một bộ không?" Ngu Ái nói với Chu Tuệ: "Tớ nhớ rõ bộ váy này có cỡ lớn, cậu chắc hẳn là có thể mặc."
Ngu Ái đây là cố ý ở trước mặt Hàn Hạo Vũ nói cô ta béo? Chu Tuệ cứng đờ lộ ra gương mặt tươi cười: "Không cần đâu! Tớ không thích hợp với loại phong cách này, ít vải quá, trên đường có người nhìn tớ không quen."
Ngu Ái âm thầm nhướn mày, đây là nói cô ăn mặc lộ liễu câu dẫn nam nhân?
"Không phải chứ? Rõ là còn tốt mà." Ngu Ái đi lên vài bước soi trước gương: "Tiểu Vũ cũng nói không lộ nha."
Cô nói với Chu Tuệ vài lời thấm thía: "Tuệ Tuệ, cậu không thể lúc nào cũng ăn mặc giống bé trai được. Thỉnh thoảng đổi phong cách một chút, đồ nữ rụt rè một chút là tốt rồi."
Một bên nói cô ta béo, một bên xúi giục cô ta đi thử quần áo. Làn da cô ta vàng, mặc đồ trắng chỉ hiện ra da càng kém, còn nói cô ta không rụt tè, là muốn nói cô ta nhiều bạn khác giới sao?
"À không, có người thích loại phong cách này là tốt rồi." Ứng Nghi thích là được! Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Tuệ thoải mái hơn nhiều.
Cô ta nhìn Ngu Ái cười cười, cô xinh đẹp thì sao? Chồng đến nhìn một cái cũng không có, đến nhà còn không về, còn không phải vô dụng sao.
"Đúng vậy, phù hợp đại chúng cũng là một loại thẩm mĩ." Ngu Ái cười cười nhìn cô ta. Nhiều nam nhân thích Chu Tuệ cũng không phải là không có lý, nam nhân cùng nhau tranh đoạt thì không phải càng có giá trị sao.
Chu Tuệ cảm thấy Ngu Ái nói ẩn ý, lại cũng không biết có gì không đúng.
"Hai cậu nói chuyện gì thế?" Hàn Hạo Vũ đi tới: "Mua xong rồi."
"Chúng ta đi thôi." Ngu Ái quay đầu hỏi: "Tuệ Tuệ, cậu tới đây làm gì thế?"
"Tớ." Chu Tuệ nhìn đồng hương đang ở quầy, nói: "Tớ đến tìm bạn lấy chút đồ."
Chu Tuệ đi đến quầy, cùng đối phương đưa mắt ra hiệu. Người nọ lập tức đã hiểu, thuận miệng nói: "Quần áo cậu muốn còn chưa tới. Lần sau đến tôi lại liên hệ với cậu."
- ----------------------------------------------------
Have a good day! Thanks for reading~