Nhưng vào lúc này, Hứa Gian chắp tay lại, lắc lắc, nói một câu: “Đến.”
Sau đó, hắn duỗi thẳng tay, xòe tay phải lên trên, một chiếc ly thủy tinh nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay trái của hắn.
Sự thay đổi bất thình lình khiến Hạ Lộ sững sờ.
Vừa rồi cậu ta không nhìn rõ, chiếc ly này từ đâu ra?
"Oa~"
Cô nhóc cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Lộ cũng ngồi xuống, muốn nhìn xem chuyện tiếp theo như thế nào.
Cho dù là Dương Diệu Cường cũng không nhịn được mà ghé vào xem.
Lúc nãy hắn ta cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy hơi thần kỳ.
Hứa Gian để cái cốc lên trên bàn, sau đó lấy lòng bàn tay che miệng cốc lại, nói với cô bé:
"Đập vào tay của tôi một cái đi."
"Hả?" Cô bé tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hứa Gian.
Bụp~
Trong chớp mắt âm thanh tiếng vỗ tay vang lên, tiếng nước cũng đồng thời vang lên, cốc thủy tinh được đổ đầy nước ngay lập tức.
"Oa! ! !"
Cô nhóc hét lên đầy kinh ngạc.
Hứa Gian lấy tay ra, để cho mọi người nhìn xem đây là nước thật hay giả.
Hạ Lộ chạm vào, kinh ngạc phát hiện đây là một cốc nước thật.
Hứa Gian không để ý cái này, tay trái nắm lại, đưa đến trước mặt của cô bé, nói:
"Đến đây, thổi một hơi vào nó đi."
Người ở phía sau cũng không chần chờ nữa, thổi một hơi thật mạnh.
Khi hơi thở vừa phả ra, Hứa Gian mở tay ra, ngọn lửa bốc ra.
Trong chốc lát, cô bé hoảng sợ, sau đó kinh ngạc nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô.
Trong lòng của Hạ Lộ chỉ có hai chữ, mẹ nó.
Hứa Gian mỉm cười, cảm thấy màn biến hóa của mình thành công xuất sắc.
Không biết hiệu quả như thế nào.
"Chẳng qua chỉ là một trò xiếc mà thôi." Dương Diệu Cường quay đầu nói.
"Đúng đấy, người lớn rồi mà vẫn chơi cái trò này với trẻ con.
Đi lừa một đứa trẻ.
Trò này có thể kiếm tiền được không? Có thể biến ra cơm ăn được không?" Dương Hương Châu nói một cách quái đản.
Hứa Gian liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao thì cũng là người thân của cậu, hắn cũng không thể làm mích lòng người ta được.
Những lời nói như thế này, hồi còn nhỏ hắn đã nghe rất nhiều rồi.
Những lời kiểu như ăn không ngồi rồi, liên lụy đến gia đình của cậu khiến cho hắn hơi khó chịu nên khi học trung học phổ thông, hắn đã có ý định sống độc lập, lên đại học đã hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Tốt nghiệp được hai năm, ngày Tết còn biếu cho cậu mợ được một số tiền lì xì.
Sau đó, hắn duỗi thẳng tay, xòe tay phải lên trên, một chiếc ly thủy tinh nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay trái của hắn.
Sự thay đổi bất thình lình khiến Hạ Lộ sững sờ.
Vừa rồi cậu ta không nhìn rõ, chiếc ly này từ đâu ra?
"Oa~"
Cô nhóc cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Lộ cũng ngồi xuống, muốn nhìn xem chuyện tiếp theo như thế nào.
Cho dù là Dương Diệu Cường cũng không nhịn được mà ghé vào xem.
Lúc nãy hắn ta cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy hơi thần kỳ.
Hứa Gian để cái cốc lên trên bàn, sau đó lấy lòng bàn tay che miệng cốc lại, nói với cô bé:
"Đập vào tay của tôi một cái đi."
"Hả?" Cô bé tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hứa Gian.
Bụp~
Trong chớp mắt âm thanh tiếng vỗ tay vang lên, tiếng nước cũng đồng thời vang lên, cốc thủy tinh được đổ đầy nước ngay lập tức.
"Oa! ! !"
Cô nhóc hét lên đầy kinh ngạc.
Hứa Gian lấy tay ra, để cho mọi người nhìn xem đây là nước thật hay giả.
Hạ Lộ chạm vào, kinh ngạc phát hiện đây là một cốc nước thật.
Hứa Gian không để ý cái này, tay trái nắm lại, đưa đến trước mặt của cô bé, nói:
"Đến đây, thổi một hơi vào nó đi."
Người ở phía sau cũng không chần chờ nữa, thổi một hơi thật mạnh.
Khi hơi thở vừa phả ra, Hứa Gian mở tay ra, ngọn lửa bốc ra.
Trong chốc lát, cô bé hoảng sợ, sau đó kinh ngạc nhảy cẫng lên, vỗ tay hoan hô.
Trong lòng của Hạ Lộ chỉ có hai chữ, mẹ nó.
Hứa Gian mỉm cười, cảm thấy màn biến hóa của mình thành công xuất sắc.
Không biết hiệu quả như thế nào.
"Chẳng qua chỉ là một trò xiếc mà thôi." Dương Diệu Cường quay đầu nói.
"Đúng đấy, người lớn rồi mà vẫn chơi cái trò này với trẻ con.
Đi lừa một đứa trẻ.
Trò này có thể kiếm tiền được không? Có thể biến ra cơm ăn được không?" Dương Hương Châu nói một cách quái đản.
Hứa Gian liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao thì cũng là người thân của cậu, hắn cũng không thể làm mích lòng người ta được.
Những lời nói như thế này, hồi còn nhỏ hắn đã nghe rất nhiều rồi.
Những lời kiểu như ăn không ngồi rồi, liên lụy đến gia đình của cậu khiến cho hắn hơi khó chịu nên khi học trung học phổ thông, hắn đã có ý định sống độc lập, lên đại học đã hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Tốt nghiệp được hai năm, ngày Tết còn biếu cho cậu mợ được một số tiền lì xì.