• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh



Tháng 1 năm 2017, sân bay quốc tế Chiang Mai, Thái Lan.

Ôn Giản cầm chiếc vali nhỏ, bây giờ là 10 giờ đêm, cảnh vật vừa yên tĩnh vừa lộng lẫy.

Lúc đưa hộ chiếu và vé cho nhân viên sân bay, Ôn Giản vô tình va phải một người khác, cô vô thức quay đầu lại.

“Xin lỗi cô nhiều nhé.” Chàng trai nói xin lỗi với cô, đưa vé máy bay và hộ chiếu cho Ôn Giản, cô khẽ mỉm cười, im lặng kéo vali bước vào máy bay.

Ôn Giản tìm chỗ ngồi của mình, cô đi muộn nên không có thời gian làm thủ tục kí gửi, mà vali cũng nhỏ nên cô để làm hành lý xách tay.

Khoang để hành lý phía trên chỗ ngồi của cô vẫn trống.

Ôn Giản đặt túi xách xuống ghế, khom lưng ôm chiếc vali định để lên trên, đột nhiên có người vươn tay về phía cô.

“Để tôi cất cho.” Cô gặp lại anh chàng mình mới đụng phải lúc nãy.

Anh ta nhấc chiếc vali lên, Ôn Giản thấy nhẹ hẳn.

Cô nhìn anh ta, mỉm cười bảo: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”

Chàng trai đó nhét vali của cô vào khoang, cười đáp: “Không có gì đâu.”

Anh ta ngồi xuống cạnh cô.

Ôn Giản nhìn vé máy bay trong tay anh ta, chỗ hai người cạnh nhau.

Thấy cô nhìn mình, anh ta bật cười: “Tôi book chỗ này mà, không phải cố tình tiếp cận cô đâu.”

Ôn Giản: “…”

Cô sờ mũi, im lặng không đáp.

Anh ta bảo: “Cô đi du lịch à?”

Ôn Giản gật đầu: “Ừ.”

“Ở đây đẹp phết nhỉ?”

Cô mỉm cười: “Tôi cũng thấy thế.”

Hai người không nói chuyện nữa.

Ôn Giản nhìn trộm người bên cạnh, anh ta nhắm mắt lại, mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen, dáng người cao ráo, chắc chạc 30 tuổi, ngũ quan tuấn tú, trông có vẻ là người lịch sự hòa nhã.

Cô không làm phiền anh ta nữa.

Hơn 1 tiếng sau mới tới nơi.

Máy bay từ từ hạ cánh, chàng trai ngồi cạnh khẽ mở mắt, tháo dây an toàn, đứng dậy lấy vali cho cô, anh ta đặt vali dưới lối đi, đám người đằng sau cũng nhanh chóng xuống máy bay. Anh ta đi theo dòng người.

Ôn Giản cầm vali đi ra ngoài, cô vào WC, vừa ngồi xuống thì thấy có tờ giấy hình chiếc ô màu xanh trên vali, hình như vô tình bị dính vào.

Cô cau mày, định gỡ tờ giấy xuống, vừa giơ tay ra thì lại thôi.

Cô nhìn tờ giấy chằm chằm, chụp một bức ảnh rồi mới gỡ ra.

Ôn Giản đi tới cửa sân bay, bên ngoài có cảnh sát túc trực, ánh mắt nhìn đám người đi ngang qua.

Cô định kéo vali đi thì thấy có cảnh sát nhìn mình rồi lại nhìn vali dưới đất, anh ta gọi cô lại.

Ôn Giản lo lắng đi tới.

Anh ta dẫn cô vào văn phòng ngay gần đó, kiểm tra hành lý của cô.

Ôn Giản thấy bọn họ cẩn thận như đang tìm kiếm gì đó, cô tò mò, nói bằng Tiếng Anh: “Có chuyện gì thế?”

Anh ta nhìn cô, ánh mắt bảo cô đừng lo.



Kiểm tra xong, người phụ trách nhìn hai người cảnh sát đứng gần Ôn Giản.

Anh cảnh sát kia xin lỗi cô, thái độ rất chân thành.

Ôn Giản mím môi, cô không đáp, thu dọn lại hành lý rồi book xe rời khỏi sân bay.

Bác tài xế còn nhiệt tình giới thiệu cảnh đẹp ở Bangkok cho cô nghe.

Ôn Giản chẳng có tâm trạng gì hết, cô nhìn vali để bên cạnh, chỗ tờ giấy vừa nãy không còn tí dấu vết nào, cô cứ suy nghĩ mãi về tờ giấy đó, lại nhớ ánh mắt nghiêm túc của anh cảnh sát kia, cô không biết hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không, cũng có thể vì cô quá nhạy cảm.

Một lát sau, xe taxi đi tới khách sạn.

Ôn Giản kéo vali, mẹ cô gọi điện tới, hỏi cô đã tới nơi chưa.

“Con mới tới ạ.” Ôn Giản khẽ trả lời, “Ngày mai con sẽ bay về, mẹ đừng lo.”

Cô vừa nói vừa cầm hộ chiếu để đặt phòng.

Lễ tân xác nhận xong rồi trả hộ chiếu lại cho cô.

Ôn Giản vừa nói chuyện với mẹ Ôn vừa đi tới thang máy.

Bên ngoài có người đàn ông ngoại quốc, mặc áo vest phẳng phiu, anh ta cầm một túi hồ sơ, lúc cửa thang máy mở ra, còn lịch sự nhường đường cho cô.

Ôn Giản nói cảm ơn với anh ta, cô bước vào trong thang máy rồi tắt điện thoại.

Anh ta đi theo cô, ấn số tầng, hỏi cô ở tầng nào.

Ôn Giản cảm ơn lần nữa, cô không trả lời anh ta.

Thang máy đi tới tầng 6, anh ta mỉm cười đi ra ngoài. Người đàn ông đó đi về phía hành lang bên trái, đứng trước cửa phòng 612, gõ vài tiếng, bên trong vang lên giọng Anh – Mỹ: “Mời vào.”

Anh ta vào phòng, nhìn chàng trai đứng ở cửa sổ sát đất: “Edwiin, anh chưa ngủ hả?”

Giang Thừa quay đầu nhìn anh ta: “Sắp ngủ rồi.”

Anh hỏi: “Sao thế?”

“Tôi mới hóng được một chuyện, người bên kia bị bắt ở sân bay.” Anh ta đáp.

Giang Thừa: “Anh nói rõ hơn đi?”

“Tôi không rõ lắm, kế hoạch phía bên kia là định thu hút sự chú ý của cảnh sát và người khác, nhân lúc đó thì trốn đi, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài kế hoạch.”

Giang Thừa: “Sao lại bị bắt?”

Anh ta lắc đầu.

Giang Thừa không hỏi nữa, anh nhìn tập hồ sơ trong tay người đàn ông kia.

Anh ta bảo: “Tài liệu anh cần đây.”

Giang Thừa nhận lấy, nói: “Cảm ơn anh.”

“Ngày mai anh về Trung Quốc à?”

“Ừ.” Giang Thừa ngẩng đầu, “Có người bạn cũ nhờ tôi.”

Anh ta mỉm cười: “Chơi vui vẻ nhé.”

Nói xong thì anh ta đi ra ngoài.

————

Hôm sau, Ôn Giản ra sân bay thì lại gặp người đàn ông hôm qua, anh ta cũng bất ngờ không thôi, nhướng mày bảo: “Cô về nước à?”

Anh ta lại hỏi: “Cô bay đến Quảng Châu hả?”

Ôn Giản chỉ cười nhưng không đáp, lúc cô check in xong thì không thấy anh ta đâu, tới khi vào phòng chờ thì thấy anh ta đang đọc sách, hai người đi cùng một chuyến.

“Trùng hợp quá.” Anh ta mỉm cười, đặt balo sang một chỗ khác, bảo: “Cô ngồi đi.”



“Cảm ơn anh.” Ôn Giản ngồi xuống.

Thấy cô dè chừng mình, anh ta cũng không để ý nữa, chuyên chú đọc sách, anh ta không giống những người trước đây hay gặp Ôn Giản, tìm đủ mọi lý do tiếp cận cô hoặc là muốn kết bạn Wechat với cô.

Tiếng thông báo vang lên, anh ta gấp sách lại, mỉm cười đi xếp hàng, chờ nhân viên kiểm tra rồi lên máy bay.

Chỗ ngồi của hai người không cạnh nhau nhưng cũng không xa lắm, anh ta ngồi trước còn Ôn Giản ngồi sau, cô nhìn anh ta.

Góc nghiêng khá đẹp, người lại dịu dàng nho nhã, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thời gian còn lại đều đọc sách.

Tới lúc máy bay hạ cánh, anh ta đứng lên, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy cô, anh ta mỉm cười, nhường đường cho hành khách khác rồi mới hỏi: “Cô tới Quảng Châu công tác à?”

Ôn Giản lắc đầu, “Anh là người Quảng Châu à?”

“Không phải, chuyến bay của tôi quá cảnh ở Quảng Châu thôi. Còn cô thì sao?”

“Tôi cũng thế.”

Trên máy bay không còn nhiều người, cô bảo anh ta đi trước rồi mình theo sau.

“Tí nữa cô lại bay à?” Anh ta mỉm cười, thấy khá thú vị.

Ôn Giản không đáp, lúc ngẩng đầu lên thì thấy dáng người cao ráo rẽ về phía bên trái, cả người cô cứng đờ.

Anh ta nhìn cô: “Cô sao thế?”

Ôn Giản lắc đầu, “Không sao.”

Lúc cô nhìn lại thì không thấy người ấy đâu nữa, Ôn Giản đi tới phòng chờ.

Máy bay vừa hạ cánh, Giang Thừa đi thẳng ra ngoài.

Anh định ngồi khoang hạng nhất, khách VIP ngồi ở một khu riêng biệt, có phòng chờ riêng, được ưu tiên xuống máy bay đầu tiên, thời gian đúng như dự kiến, không lãng phí một giây phút nào.

Hà Thiệu chờ anh ở bên ngoài, thấy anh đi tới, vẫy tay gọi: “Thừa ca.”

Anh ta vỗ vai anh, cười bảo: “Anh vẫn đẹp trai ngời ngời như xưa nha.”

Giang Thừa mỉm cười, hỏi: “Cậu không về ăn Tết à?”

Hà Thiệu: “Ôi thành ý của em cả đấy, đặc biệt tới đón anh đây này.”

Anh ta hỏi: “Anh không về nhà à?”

Giang Thừa lắc đầu, anh không đáp.

Hà Thiệu vỗ vai anh, không hỏi nữa.

Năm ấy Giang Thừa không thi đại học, nghe nói nhà họ Giang loạn hết cả lên.

May mà ông nội Giang chuẩn bị đường lui, Giang Thừa nhận được offer của trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, anh không từ chối, vậy nên không thi lại nữa, nhiều năm như thế, Giang Thừa chẳng mấy khi về nước, không liên lạc với các bạn. Năm ngoái, Hà Thiệu mãi mới liên lạc được với anh, nếu không hai người sẽ chẳng dính dáng gì tới nhau hết.

Hà Thiệu nhờ vả gãy cả lưỡi, Giang Thừa mới đồng ý về nước.

Công ty nhà Hà Thiệu gặp vấn đề, Hà Thiệu không hiểu mấy thứ buôn bán kinh doanh lắm, ba anh ta không giải quyết được, lại không tin tưởng người khác, Hà Thiệu nghĩ mãi mới quyết định tìm Giang Thừa, anh rất ưu tú, thành tích xuất sắc, nếu năm ấy Giang Thừa không cãi nhau với ba mẹ, có khi anh sẽ về thừa kế sản nghiệp của gia đình, không tới lượt anh ta nhờ vả.

Tối hôm đó, vài người bạn cấp 3 sống ở Quảng Châu đi ăn với nhau.

Hà Thiệu add Giang Thừa vào nhóm chat.

Giang Thừa cầm điện thoại, trong nhóm có 44 người, lớp bọn họ có 45 người.

Hà Thiệu nhắn: “Chào mừng Thừa ca về bảnnnn.”

Nhóm chat sôi nổi hẳn, không biết ai lại nhắn: “Chỉ thiếu Lâm Giản Giản thôi.”

Hà Thiệu nhìn Giang Thừa.

Anh vẫn bình tĩnh, anh cầm ly rượu, khẽ gõ vào thành ly.

Hà Thiệu không biết năm ấy Giang Thừa với Ôn Giản là thế nào, hai người họ là bạn bè bình thường như những người khác, thỉnh thoảng mới nói chuyện với nhau, có hôm cùng về, nhưng lại chẳng có tí mập mờ nào.

Ngày thi đại học năm ấy, Ôn Giản mất tích, Giang Thừa cũng bỏ thi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK