• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh



Hứa Nhiễm dẫn Ôn Giản và Giang Thừa tới con đường mòn sau nhà, cây cối xanh tươi um tùm, một bên là con sông uốn lượn.

Càng đi lên cao nên tầm nhìn thoáng hơn, Ôn Giản thấy khung cảnh cả thôn làng, có đồng ruộng ở phía xa, gần đó là con đường đi vào trong núi.

Trên đường đi, Hứa Nhiễm ủ rũ kể hoàn cảnh nhà mình.

Từ lúc Hứa Nhiễm còn nhỏ, ba cô nàng hút ma túy, từng vào trại cai nghiện nhưng lại hút tiếp, xung quanh toàn là con nghiện. Trong thôn của bọn họ, từ thanh niên trai tráng đến trẻ con mười mấy tuổi, 60 – 70% đều nghiện ma túy, em trai của Hứa Nhiễm chưa tốt nghiệp cấp 1 đã hút rồi.

“Tớ không hiểu vì sao người ta lại thấy hút ma túy lại là chuyện bình thường, nhà nhà hút, người người hút, mọi người như chết dần chết mòn ấy, hơn nữa lại còn có tư tưởng dễ buông bỏ nữa chứ, cả ngày người ngợm chẳng ra sao cả. Ba tớ hồi xưa không biết, lúc mới có ma túy, nhiều người chẳng biết đấy là gì, chỉ nghĩ là đồ ăn bình thường, rồi người này hút tới người kia, đến thời thằng em tớ, rõ ràng biết tác hại của nó nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.”

Hứa Nhiễm chỉ phía thôn làng: “Lúc nhỏ, tớ thấy nơi mình sống tốt thật đó, mọi người đều chất phác nhiệt tình, tớ còn nghĩ sau này trưởng thành cũng sẽ không rời khỏi đây. Nhưng mà mấy năm nay, người dân như chết đi, không muốn đi học, con trai cũng thế, mà con gái cũng vậy, có người tốt nghiệp cấp 2 thì tới nơi khác kiếm sống, đi nơi khác còn tốt, ở lại đây thì chỉ có hút ma túy thôi, tớ không biết vì sao người ta lại sản xuất ra ma túy, tại sao lại buôn bán thứ đồ này.”

“Tớ rất muốn thi đại học, tớ nỗ lực thi đỗ trường Chuyên Tùng Thành, tớ chỉ muốn thoát khỏi nơi này, đưa ba tớ đi cai nghiện, rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tớ không muốn giống người khác, đi làm công nhân mấy năm rồi không biết có gả cho một người hút chích hay không. Nhưng mà ba tớ…” Hứa Nhiễm hít một hơi, nghẹn ngào: “Hôm ấy ba tớ lên cơn nghiện, về nhà đòi tiền mẹ tớ, ông ấy điên lên, đẩy tớ vào tường, bảo nếu không đưa tiền thì sẽ giết tớ, nếu không có mẹ ở đấy…”

Hứa Nhiễm nhìn tay mình: “Ông ấy vặn gãy tay tớ, tớ không thi đại học được, không thể thoát khỏi đây được. Tớ rất hận ông ấy, nhưng có lúc lại thấy ông ấy rất đáng thương, tới lúc tỉnh táo lại, ba tớ cứ tự tát vào mặt mình, quỳ xuống khóc lóc không ngừng, còn trói mình vào cửa sổ, cứ bảo không được hút nữa. Ngày thường ông ấy rất tốt, nhưng mà… Có lúc tớ hy vọng ông ấy sẽ ác độc thêm một chút, tớ cũng sẽ tàn nhẫn với ông ấy, không muốn quan tâm ba tớ sống chết thế nào.”

Ôn Giản đau lòng không thôi, cô nhớ ba mình, nhớ vết thương trên người ông, có những chuyện ba cô không thể nói, có nhà nhưng không thể về. Chẳng ai nói với cô ba cô làm cái gì, nhưng chỉ vì cách mẹ đối xử với ba, vì cô hiểu ba mình, vì những suy đoán lúc ba về nhà, quan trọng là cô tin ông.

Ông nói, có những chuyện ông không thể kể cho cô nghe được, cô cũng không được hỏi, vậy nên cô không hỏi, bây giờ cũng chẳng quan tâm người ta nói ba cô như thế nào nữa, thậm chí, người khác nói ba cô thế nọ thế kia, cô cũng sẽ không giải thích. Ba cô là người thế nào, cô và mẹ đều hiểu cả.

“Hứa Nhiễm.” Ôn Giản sụt sịt, cố gắng bình tĩnh, “Cậu bàn bạc với ba cậu đi, bảo ông ấy đi cai nghiện, cả em trai của cậu nữa. Nếu không thì báo cảnh sát, cậu đừng mềm lòng. Bọn họ có tự nguyện hay không thì kệ họ, nhưng hút ma túy là sai, không thể dung túng được.”

Ôn Giản nắm tay cô nàng: “Cậu đừng từ bỏ chuyện thi đại học, bọn mình học ban tự nhiên mà, lúc làm bài không cần viết nhiều như ban xã hội, bây giờ còn thời gian, cậu thử viết bằng tay trái xem, có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tớ, tớ dạy kèm cho cậu. Nếu cậu không có tiền thì cứ nói với tớ, tớ về xin mẹ, cậu không cần trả ngay đâu, mai sau dư dả rồi trả tớ cũng được, cậu đừng từ bỏ.”

Nước mắt Hứa Nhiễm rơi lã chã, gật đầu đáp: “Được.”

Cô nàng nói: “Tớ bảo ba tớ mai đi cai nghiện, lúc đó chú tớ sẽ dẫn ba và em trai đi.”

Từ nãy Giang Thừa vẫn im lặng, nói: “Chỗ này là rừng núi hoang vu, bọn họ mua ma túy ở đâu?”

Hứa Nhiễm mờ mịt đáp: “Tôi không biết.”

“Có thể là có người nào đó lấy trộm rồi bán cho bọn họ.” Hứa Nhiễm chỉ tay vào con đường lên núi: “Thấy bảo trên núi có ổ ma túy, thỉnh thoảng sẽ có người tới hút, nhưng tôi không biết có đúng không nữa, tôi chưa thấy bao giờ, có hôm buổi tối tôi thấy ba tôi đi từ đó về.”

Cô nàng nói tiếp: “Hình như là đúng đó, kia là con trai bác họ tôi, anh ta rất hay lên đó.”

Ôn Giản và Giang Thừa ngẩng đầu nhìn qua, có người thanh niên cao gầy chạy vào trong núi.

Hai người vô thức nhìn nhau.

Ôn Giản nhìn Hứa Nhiễm: “Trong núi có cái gì đẹp không?”

Hứa Nhiễm: “Có một ngôi miếu nhỏ, còn có thác nước, đồng ruộng nữa, tớ nghe nói hồi xưa ở đó vẫn có người ở, nhưng mấy chục năm nay dọn ra chỗ này rồi, rừng sâu không dễ đi vào, ngày xưa còn có người đi lấy củi hay hái quả dại, bây giờ không nghèo như xưa nữa, cũng không nhiều người vào rừng, thỉnh thoảng vẫn có người vào miếu cúng bái dịp lễ tết hoặc cầu tiền tài…”

Ôn Giản hỏi: “Trong miếu có xem quẻ không?”

Hứa Nhiễm: “Có, rất chuẩn là đằng khác.”

Ôn Giản tò mò: “Thật á, bọn mình thử đi? Xem năm nay có thi đỗ đại học không.”

Hứa Nhiễm mỉm cười: “Được nha, tớ cũng xem một quẻ.”

Từ đây cách ngôi miếu không xa lắm, men theo đường núi là tới, hai bên đường còn có cột điện.

Ôn Giản hỏi: “Ở đây cũng có điện hả?”

Hứa Nhiễm gật đầu: “Trong miếu vẫn có người ở nên cần điện, với cả đi qua ngọn núi này còn có thôn khác nữa.”

“Ồ.” Ôn Giản không hỏi nữa.

Tới gần miếu, anh họ của Hứa Nhiễm rẽ vào con đường khác.

Giang Thừa nhìn hai người: “Hai cậu vào đi, tôi đứng chờ ở ngoài, tôi không tin mấy cái này.”

Ôn Giản lo lắng hỏi: “Anh đừng chạy lung tung đâu đấy nhé.”

Giang Thừa nhìn cô, gật đầu đáp: “Anh biết rồi.”

Ôn Giản và Hứa Nhiễm đi xin quẻ.

Giang Thừa thấy hai người đi vào, cậu nhìn xung quanh, đi theo đường anh họ Hứa Nhiễm vừa đi, con đường quanh co khúc khuỷu, tán cây xum xuê che ánh mặt trời, tới đến lưng ngọn núi, không gian tối sầm dọa người.

Giang Thừa đi theo anh ta vào tận rừng sâu.

Qua tán cây, cậu thấy có mấy ngôi nhà cũ, còn có người đi lại.

Giang Thừa nhìn đồng hồ, cậu không đi vào, lẳng lặng đi về, vừa về cửa miếu được một chốc thì Ôn Giản và Hứa Nhiễm đi ra.

Cậu nhìn hai người: “Thế nào rồi?”

Ôn Giản ủ rũ đáp: “Không tốt lắm.”

Cô lại phấn khởi đặt tay trên vai Hứa Nhiễm, “Nhưng quẻ bói của Hứa Nhiễm tốt lắm. Chắc chắn cậu ấy thi đỗ rồi.”

Giang Thừa nhìn cô: “Em cũng sẽ đỗ thôi.”

Cậu nhìn đồng hồ: “Về thôi.”

Ôn Giản gật đầu.

Giữa trưa hôm đó, Hứa Nhiễm, Ôn Giản và Giang Thừa về trường học.

Lúc sắp đi, ba Hứa Nhiễm cảm ơn Ôn Giản và Giang Thừa đã thuyết phục Hứa Nhiễm đi học tiếp, ba mẹ Hứa tiễn cô ra xe, hàng xóm cũng ra xem, ai cũng biết chuyện ba Hứa Nhiễm đánh cô nàng, cũng đau lòng không thôi, mà lúc đó Hứa Nhiễm không chịu đi học nữa. Bây giờ có bạn tới thăm, mọi thứ đều tốt lên rồi.

Giang Thừa đưa Ôn Giản và Hứa Nhiễm về trường, cậu đỗ xe bên ngoài, không đi vào.



Ôn Giản đưa Hứa Nhiềm về kí túc xá, còn giấu các bạn khác, bảo cô nàng bị ngã nên mới gãy tay.

Giang Thừa lái xe về nhà.

Buổi chiều, tới lúc Giang Bảo Bình đi làm về, Giang Thừa đi tới nhà ông, cửa nhà vừa mở ra cậu đã hỏi: “Chú nhỏ, chú điều tra nhà xưởng tới đâu rồi ạ?”

Giang Bảo Bình không nói quá nhiều, hỏi: “Sao thế?”

Giang Thừa ngồi trên ghế sô pha, nhìn ông: “Chú đã xem lượng điện tiêu thụ ở thôn Hứa Gia và các thôn lân cận chưa?”

Cậu cầm giấy bút, vừa vẽ vừa nói: “Hôm nay cháu tới thôn Hứa Gia, phát hiện có chỗ kì lạ, nếu chú đang điều tra nơi này thì đến đây xem đi.”

Giang Thừa khoanh tròn vào một chỗ: “Chỗ này là rừng rậm, ở trong có mấy căn nhà cũ, bên đường có cây và bụi gai, ngày thường ít người đến đó. Cháu nghĩ đây là ổ ma túy nhỏ của thôn. Ổ này trong núi sâu, bất thường quá, không dễ trao đổi buôn bán ma túy, chú có thể điều tra theo hướng này.”

Cậu còn nói: “Nhưng chú đừng phá từ thôn Hứa Gia, bắt đầu từ những thôn quanh đó trước.”

Giang Bảo Bình nhìn bản đồ hồi lâu, ông ra ngoài gọi điện thoại.

Buổi tối, Giang Thừa và Ôn Giản cùng về nhà, cuối cùng mới có cơ hội hỏi cậu.

“Có phải hôm nay anh đi theo người kia không?”

Giang Thừa: “Không.”

Ôn Giản nhìn cậu chằm chằm: “Anh lừa em.”

Thấy cô tức giận, cậu bật cười nhìn cô, khẽ nói: “Đây không phải là chuyện của bọn mình, em đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung ôn thi đi.”

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn cô, mặt Ôn Giản đỏ lên, gật đầu bảo: “Vâng.”

Mấy ngày sau, Ôn Giản xem thời sự, cảnh sát phá được nhà xưởng sản xuất ma túy trong núi. Bây giờ là giai đoạn nước rút, gần tới ngày thi rồi, cô vừa căng thẳng vừa lo lắng, cô không có chút tin tức nào của ba cả.

Đêm trước ngày thi, đây là tiết tự học buổi tối cuối cùng, bầu không khí không khắc nghiệt như những ngày trước đó nữa, 8 giờ tối cô mới tới trường, còn chưa tới nơi thì thấy Lâm Bằng Bằng nói chuyện với một người nào đó mặc quần áo thể thao, cô đang định đi qua thì Lâm Bằng Bằng gọi: “Giản Giản…”

Người đàn ông kia giơ tay ngăn cô nàng lại, bảo “Không cần”, cười với Ôn Giản rồi rời đi.

Lâm Bằng Bằng hoang mang bảo: “Người này kì lạ quá.”

Ôn Giản nhìn cô nàng “Sao thế?”

Lâm Bằng Bằng: “Chị không biết, ông ta bảo mình là bạn của ba em, hỏi thăm tình hình của em, mà em tới đây rồi thì lại đi mất.”

Ôn Giản hỏi: “Ông ta hỏi gì thế?”

Cô nàng đáp: “Cũng chẳng có gì đâu, hỏi chuyện học hành của em thôi, chị thấy ông ta quan tâm em lắm.”

“Cụ thể là gì thế chị?” Ôn Giản thấp thỏm: “Chị nói những gì rồi?”

Lâm Bằng Bằng: “Chị có nói gì đâu, chỉ bảo em học rất giỏi, học hành cũng nghiêm túc, được mọi người yêu quý thôi.”

Cô nàng vỗ vai cô: “Em yên tâm đi, chị biết em không thích người khác biết chuyện của mình nên không nói linh tinh đâu.”

Ôn Giản cau mày: “Vậy ông ta nói những gì, chị kể hết cho em đi.”

Lâm Bằng Bằng đáp: “Ông ta nói nhiều lắm, chị không nhớ hết được, tóm lại là hỏi thăm chuyện thi đại học của em, em đừng lo.”

Cô nàng lại vỗ vai Ôn Giản, thấy bạn cùng bàn của mình đi tới, hai người chào nhau rồi Lâm Bằng Bằng đi với bạn kia.

Giang Thừa tới cổng trường, thấy sắc mặt tái nhợt của cô, hỏi: “Em sao thế?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Cô nhìn cậu: “Vừa nãy có người bảo là bạn của ba em, tới hỏi Lâm Bằng Bằng tình hình dạo này của em, em thấy lạ lắm.”

Giang Thừa nhíu mày: “Người đó đâu?”

Ôn Giản chỉ tay về phía cổng, “Đi mất rồi.”

Giang Thừa cau mày, cậu đi cùng cô tới lớp, vừa ngẩng đầu lên thì thấy phía trước có đám mây hình nấm, lửa cháy bừng bừng, khói đen bay lên không trung, mặt Giang Thừa sầm lại, bước lên che cho Ôn Giản, tiếng nổ ‘Đùng’ vang lên.

Ôn Giản vô thức che tai lại, cả người cô trong lòng Giang Thừa, cô không thấy gì cả, chỉ thấy mặt đất rung lên, cửa kính bị vỡ, tiếng hét chói tai vang vọng xung quanh.

Ôn Giản hoảng sợ, Giang Thừa vội vàng cầm tay cô.

“Đi ra ngoài đã.” Cậu vừa nói vừa đặt tay lên vai cô, ôm cô chạy ra cửa.

Các bạn khác cũng chạy ra theo.

Cả ngôi trường ngập trong tiếng hò hét, gần trường có công xưởng bị nổ, dư chấn lan cả tới trường.

Cô giáo chủ nhiệm cũng chạy ra, nhìn làn khói dày đặc trên trời, vừa cầm điện thoại vừa trấn an học sinh.

Thầy hiệu trưởng yêu cầu học sinh tới khu vực sân thể dục, kiểm tra xem có em nào bị thương không, chắc chắn không còn vụ nổ thứ 2 nữa mới để học sinh về nhà.

May mà tối nay chỉ có học sinh lớp 12, không nhiều bạn lắm, cũng không ai bị thương.

Mẹ Giang và Ôn Tư Bình sốt ruột, gọi điện thoại tới xem thế nào, Ôn Giản và Giang Thừa báo bình an thì mới an tâm.

Ôn Giản chưa từng trải qua vụ nổ nào, tuy trường cô chỉ bị ảnh hưởng nhưng làm cô sợ gần chết, vừa nãy mẹ cô gọi tới, tay chân vẫn còn run rẩy.

Giang Thừa nắm chặt tay cô, Ôn Giản không để ý, cô vẫn chưa hoàn hồn.

May mà không ai bị thương, cũng không có vụ nổ nào nữa.

Cô giáo trấn an các bạn, bảo học sinh về nhà, trên đường về chú ý an toàn, ngày mai bước vào kì thi đại học.

Các ngôi nhà quán xá gần trường cũng bị ảnh hưởng theo, ngoài đường toàn thủy tinh vỡ.

Giang Thừa không đi xe về, cậu cẩn thận kéo Ôn Giản tránh chỗ thủy tinh, không ngờ vừa đi đến ngã rẽ thì lại có tiếng nổ, Giang Thừa bất giác ôm Ôn Giản vào lòng, cánh tay che trước mặt cô, chờ không có tiếng gì nữa mới buông ra, hai người chạy về nhà, sợ có vụ nổ lần 3.

Ôn Giản chạy theo bước chân Giang Thừa, đến con ngõ nhỏ cạnh tiểu khu mới đi chậm lại, cô đặt tay lên ngực, thở phì phò, tóc tai rối bời.



Giang Thừa lấy lại nhịp thở, cậu nhìn cô, vén tóc cô ra sau, hỏi cô có sao không.

Ôn Giản nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao.”

Cô lại hỏi: “Còn anh thì sao? Anh có bị thương không?”

Ôn Giản ngẩng đầu nhìn Giang Thừa, đôi mắt to tròn nhìn cậu, ánh mắt còn xen cả lo lắng, hoảng sợ.

“Anh không sao.” Giang Thừa đáp.

Giang Thừa nhìn cô, tay cậu chạm vào đầu cô, lẳng lặng lau mồ hôi trên trán.

Đôi mắt Giang Thừa tựa biển sâu, vừa lạnh lẽo lại dịu dàng.

“Lâm Giản Giản.” Giang Thừa gọi tên cô, giọng nói có chút khàn khàn.

Ôn Giản nín thở, mắt cô mở to hơn, thấy gương mặt tuấn tú của Giang Thừa lại gần mình, trái tim lại càng đập loạn xạ.

Hơi ấm của Giang Thừa quanh quẩn bên người cô, tới lúc môi Giang Thừa sắp chạm vào môi cô, cậu đặt tay lên má Ôn Giản, im lặng nhìn vào mắt cô.

“Chúc em thi tốt nhé.” Cậu nhỏ giọng nói.

Ôn Giản hoảng loạn, ngơ ngác đáp: “Vâng.”

“Anh cũng thi tốt nhé.” Cô nói.

Giang Thừa khẽ cười, đây là lần đầu tiên cậu cười dịu dàng tới thế.

Cậu nhẹ nhàng xoa má cô, hơi thở hai người như hòa vào nhau, Ôn Giản còn tưởng Giang Thừa định hôn mình thì cậu lại buông cô ra, Giang Thừa đưa Ôn Giản về nhà.

Tới đêm, hôm nay Giang Thừa mất ngủ, trong đầu chỉ toàn là khung cảnh lúc hai người đứng ở con hẻm nhỏ cạnh tiểu khu, mặt Ôn Giản đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, vừa ngây thơ lại ngại ngùng. Ký ức như cuộn phim tua chậm, bắt đầu từ khi cậu mở tủ quần áo, tới khi gặp lại cô trong quán bar, cô bị cậu kéo vào một chỗ, ánh mắt hoảng sợ y như hồi bé.

“Em vẫn sống mà.”

“Anh ơi, đây là nhà anh hả?”

“Anh trai nhỏ, chúc anh sinh nhật vui vẻ nha.”

……

Hết khung cảnh này tới khung cảnh khác, mãi một lúc sau cậu mới ngủ được.

Bỏ lỡ kì thi đại học, bỏ lỡ cơ hội thi lên trường quân đội rồi lại quay về thi đại học, cả nhà họ Giang như đi đánh trận, 6 rưỡi gọi Giang Thừa dậy, không ai cho cậu tự đi tới trường, ba Giang bảo sẽ đưa cậu đi thi.

Chiếc xe đi ra cổng tiểu khu, bên ngoài có tiếng nói chuyện ồn ào, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng, thỉnh thoảng lại có người chạy ra, cậu còn nghe thấy tiếng cảnh sát.

Giang Thừa ngồi trên xe, cậu không để ý lắm, tới lúc ba đưa cậu đến cổng trường.

Nửa năm qua cậu hay đi học với Ôn Giản, hai ngày thi đại học quan trọng này, cậu không đi cùng cô, sợ ảnh hưởng tới tâm lý của cô, dù gì cô vẫn còn nhỏ, tâm lý chưa vững.

Trong một đêm, mảnh kính vỡ được xử lý sạch sẽ, không còn sót chút dấu vết nào của vụ nổ hôm qua.

Giang Thừa và Ôn Giản thi cùng một phòng, sắp tới giờ thi rồi nhưng không thấy cô đâu.

Giang Thừa lo lắng, gọi cho cô nhưng Ôn Giản không nghe máy, cậu nhắn tin cô cũng không rep.

Cậu tìm cô giáo chủ nhiệm, thông báo chuyện này với cô giáo.

Cô giáo trấn an Giang Thừa, bảo mình sẽ đi tìm Ôn Giản.

Giang Thừa gọi Khâu Mộng Kỳ, bảo bà tới nhà Ôn Giản xem cô đã đi chưa.

Mẹ Giang nhanh chóng gọi lại, bình tĩnh bảo: “Chắc là con bé đang trên đường tới đấy, nhà khóa cửa rồi, có lẽ sắp tới nơi đó.”

Bà còn bảo cậu không được chạy lung tung, đến lúc Ôn Giản tới mà không thấy cậu đâu thì chết.

Tới giờ thi, một phòng có 30 người nhưng chỉ có chỗ Ôn Giản vẫn trống.

Giang Thừa nhìn đồng hồ rồi nhìn bàn cô, cậu không còn tâm trí làm bài nữa.

Cậu nhớ lúc sáng, ngoài cổng có tiếng nói chuyện ồn ào, mà sắc mặt mọi người cũng căng thẳng.

Giang Thừa vô thức gõ tay lên bàn.

10 phút qua đi, Ôn Giản vẫn chưa tới.

Từng giây từng phút trôi qua, Giang Thừa lại càng bồn chồn lo lắng hơn.

5 phút sau, cổng trường đóng lại, thí sinh đến muộn không được vào phòng thi nữa, Ôn Giản cũng không đến.

Bút chì trong tay Giang Thừa bị gãy.

Cậu ném bút xuống, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của các bạn khác, đẩy ghế ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tháng 6 thi đại học, mặt trời chói chang, một lúc sau thì mưa rơi tầm tã.

Giang Thừa không có ô, cậu cũng không đi xe, vội vàng chạy vào màn mưa.

Xung quanh là tiếng còi chói tai, tiếng xe đi trên đường, Giang Thừa không quan tâm, cậu chạy qua từng con phố, trong đầu chỉ toàn khung cảnh lúc sáng, sắc mặt nghiêm trọng của mọi người và đôi mắt to tròn của Ôn Giản.

Không biết qua bao lâu, mưa hòa vào mồ hôi lăn xuống má cậu.

Cậu không biết mình chạy qua bao nhiêu con phố, không biết mình gặp bao nhiêu người, cậu chỉ muốn tìm cô mà thôi, Giang Thừa chạy tới căn nhà sâu trong tiểu khu, bước chân dần chậm lại, cậu ngơ ngẩn nhìn dây cảnh báo màu vàng xung quanh cùng đám người cầm ô vây quanh.

~



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK