• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh



Cô chủ nhiệm không gọi được cho Hứa Nhiễm, gọi điện cho ba mẹ cô nàng cũng không ai nghe, Hứa Nhiễm là học sinh nội trú, nhà cách xa trường, vậy nên các bạn trong lớp cũng không biết hoàn cảnh nhà Hứa Nhiễm thế nào.

Ôn Giản nhớ lần trước ba Hứa Nhiễm đòi tiền cô nàng, cô hơi lo lắng nên xin địa chỉ nhà Hứa Nhiễm từ cô giáo chủ nhiệm, định hôm sau tới đó.

Cô giáo không biết tường tận gia cảnh nhà Hứa Nhiễm, không yên tâm để Ôn Giản đi một mình, mà lại bận việc nên không đi được, nghĩ mãi mới bảo Giang Thừa đi cùng cô, hồi xưa Giang Thừa nhập ngũ, có Giang Thừa nên cô cũng yên tâm hơn hẳn.

Cô chủ nhiệm không nói trước với Ôn Giản sẽ để Giang Thừa đi cùng với cô, cô giáo tìm Giang Thừa, cậu đồng ý rồi mới báo cho Ôn Giản.

Lúc trước cô tránh mặt Giang Thừa, tránh đến mức sắp tu tới cảnh giới tâm không gợn sóng, giờ Giang Thừa lại bảo sẽ đi cùng cô, Ôn Giản không biết cảm giác của mình là thế nào, cô không muốn thế, ấp úng bảo mình tự đi cũng được.

Giang Thừa ngồi sau cô, mặt mày tối sầm, thấy cô do dự, cậu cũng chẳng nói gì.

La Văn Cảnh ngồi bàn trước, tò mò hỏi cô: “Cậu đi đâu thế?”

“Tôi tới nhà Hứa Nhiễm.” Ôn Giản không giấu giếm.

“Nhà cậu ấy ở thôn nhỏ ngoại thành, tôi nhớ nhà bà nội tôi ở thôn gần đó, từ đây đến đó xa lắm, cậu là con gái, đi một mình không an toàn.” Cậu ta cau mày, “Hay là tôi đi cùng cậu nhé?”

La Văn Cảnh nói với cô giáo, “Cô ơi, để em đi với Lâm Giản Giản ạ, em biết đường.”

Ôn Giản: “…”

Cô giáo khó xử, nói: “Giang Thừa, em có xe không, nếu không thì để cô bảo La Văn Cảnh đi với Giản Giản.”

Cậu nhìn cô: “Đi lúc nào cũng được ạ, tùy Lâm Giản Giản đi lúc nào thôi cô.”

Cô giáo nhìn cô, ánh mắt hỏi ý cô.

Ôn Giản do dự, cô chỉ La Văn Cảnh: “Hay cứ để La Văn Cảnh đi với em ạ, nhà bà nội cậu ấy ở gần đó, cậu ấy biết đường xá…”

“Cô ơi.” Giang Thừa ngắt lời cô, “Thôi cứ để em đi cho, em có bằng lái xe, tiện hơn ạ.”

Cô giáo vui mừng, Giang Thừa khác với các bạn khác, làm cô yên tâm hơn.

Thế nên cuối cùng chốt lại là: Giang Thừa đi với Ôn Giản, La Văn Cảnh biết đường, cậu ta ghi bản đồ đường đi cho hai người, còn dặn dò vài câu, bảo hai người mai rồi hẵng đi, đi sớm về sớm.

Cô giáo vừa đi ra chỗ khác, chỗ ngồi của bọn họ cũng yên tĩnh lại.

Ôn Giản ngoảnh đầu nhìn Giang Thừa, cậu đang nhìn sách giáo khoa, không chú ý đến cô, tới lúc tan học cũng về luôn.

La Văn Cảnh đứng chờ cô, trên đường ra lán xe, cậu ta bảo mình muốn đi cùng, còn hỏi cô định đi lúc mấy giờ, ở đâu.

Ôn Giản chỉ lo cho Hứa Nhiễm, cô cảm thấy không phải đang đi chơi, không cần quá nhiều người nên từ chối.

Hai người vừa nói chuyện vừa tới lán xe, Ôn Giản thấy Giang Thừa, cô cứ tưởng cậu về trước rồi.

Cậu ngồi trên xe, chống một chân xuống, ánh mắt đen láy nhìn cô, vừa bình tĩnh lại thâm sâu.

Ôn Giản hơi chột dạ, cô không dám nhìn cậu, cô lấy xe, chào La Văn Cảnh rồi về nhà.

Giang Thừa đi sau cô, đi hết một quãng đường dài, cậu nói: “Có phải não em bị chập mạch rồi không? Em là con gái lại định đi với con trai à?”

“…” Ôn Giản thấy cậu nói không đúng lắm, quay đầu lại, hỏi: “Không phải anh cũng là con trai à?”

Giang Thừa nhìn cô, “Nửa đêm nửa hôm em còn dám chạy tới phòng anh, em dám tới tìm cậu ta xem?”

Ôn Giản không đáp, cô chỉ nghĩ mình và bạn cùng lớp tới thăm nhà bạn khác thôi, ngồi xe buýt đi cũng được, cô chẳng nghĩ sâu xa, mà La Văn Cảnh cũng đâu phải là người xấu.



Rõ ràng Giang Thừa bảo tùy cô mà.

“8 giờ sáng mai anh tới đón em.” Tới cổng tiểu khu, Giang Thừa nói một câu rồi đi thẳng về nhà.

Ôn Giản bĩu môi nhìn cậu, cô cũng rẽ hướng khác đi về nhà mình.

8 giờ hôm sau, Giang Thừa lái ô tô tới trước cửa nhà cô, ấn còi một phát.

Ôn Giản vừa bước ra ngoài thì thấy cậu ngồi ở ghế lái, tay để trên vô lăng, nhìn qua cũng biết Giang Thừa là người sành sỏi, khác hẳn với dáng vẻ phóng xe đạp thường ngày, lại càng trầm ổn hơn.

Ôn Giản phát hiện, trưởng thành thật tốt, muốn làm gì thì làm cái nấy.

Cô lên xe, Giang Thừa thuần thục đánh tay lái rồi rời đi.

Ôn Giản nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh chẳng giống học sinh chút nào.”

Cậu nhìn cô: “Tính ra thì đáng lẽ anh phải là sinh viên đại học rồi.”

Cô rụt rè hỏi: “Vậy sao anh lại học với em?”

Giang Thừa: “Anh cũng muốn biết lắm. Mấy năm nay anh đều luẩn quẩn một chỗ, mãi không thoát ra được.”

Cậu bình tĩnh nói, sắc mặt ảm đạm, cậu không nhìn cô, chỉ chuyên tâm lái xe.

Không hiểu sao cô lại thấy cậu hơi thất vọng.

Ôn Giản không biết mấy năm nay Giang Thừa trải qua cái gì, nhưng nhìn cậu thất vọng, cô lại thấy khó chịu, khẽ nói: “Lúc em xem Forrest Gump, trong phim có một câu như thế này: ‘Cuộc sống như một hộp socola, cậu sẽ mãi mãi không biết mình sẽ nhận được viên kẹo vị gì’. Em thấy trên đời này có những chuyện đã được ấn định cả rồi, chỉ là tạm thời anh sẽ mất đi một số thứ, mai sau sẽ nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn. Thế nên anh đừng buồn, nhất định sau này càng ngày sẽ càng tốt hơn.”

Giang Thừa nhìn Ôn Giản, đột nhiên xoa đầu cô: “Cảm ơn em.”

Gần gũi quá.

Mặt Ôn Giản đỏ bừng, không ngừng nhắc nhở bản thân không được nghĩ vớ vẩn, Giang Thừa chỉ là một người anh mà thôi.

Hơn một tiếng sau mới đi tới cửa thôn.

Thôn này tên là Hứa Gia, ở một thung lũng nhỏ, diện tích rất lớn, một bên giáp đường quốc lộ, một bên là núi xanh trùng trùng điệp điệp, rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối. Đứng ở cửa thôn có thể nhìn thấy con đường nhựa uốn quanh bị cây cối um tùm bao phủ, phía chân núi còn có một con sông nhỏ chảy qua.

Từ cửa thôn đi tới giữa thôn mất khoảng 2 km, có một đoạn đường đi gồ ghề, Giang Thừa đi chậm lại nhưng Ôn Giản vẫn thấy xóc.

Trong thôn toàn là những ngôi nhà cấp 1 lợp mái ngói san sát nhau, không có nhiều nhà hai ba tầng.

Ngoài đường, vài đứa trẻ con chơi đùa cùng nhau, quần áo cũ nát còn dính cả bùn đất.

Có lẽ vì đây là lần đầu thấy ô tô, đến lúc chiếc xe dừng lại, bọn nhỏ tò mò vây quanh nhìn ngắm.

Ôn Giản hỏi một cô bé nhà Hứa Nhiễm ở đâu.

Cô bé đó dẫn đường tới nhà cô nàng.

Nhà Hứa Nhiễm ở sâu nhất, nằm cạnh núi, đằng sau còn có một con đường đất.

Căn nhà cũ kĩ có 3 gian, tường xi măng không sơn, phía trước là sân nhà, xung quanh có hàng rào bằng tre, cửa nhà cũng làm bằng tre, cửa đóng nhưng không khóa, chỉ cài dây thép lỏng lẻo.

Ôn Giản nhìn qua khe cửa, thấy có người phụ nữ gầy ốm bên trong.

Cô gõ cửa, gọi: “Cô ơi?”

Người phụ nữ kia ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt bà tím bầm, nhìn cô và Giang Thừa hồi lâu mới đứng dậy, nói: “Cửa không khóa đâu.”

Ôn Giản gỡ dây thép, mở cửa nhà ra, lễ phép hỏi: “Cháu chào cô ạ, cô ơi, đây là nhà Hứa Nhiễm đúng không ạ?”



Bà nhìn cô: “Cháu là ai?”

Ôn Giản đáp: “Bọn cháu là bạn cùng lớp của Hứa Nhiễm ạ.”

Bà nhìn vào phòng, “Nó ở trong nhà ấy.”

“Cháu cảm ơn cô ạ.” Ôn Giản khẽ nói, cô đi vào nhà, trong nhà ngoài bộ bàn ghế cũ ra thì chẳng có gì hết.

Mẹ Hứa chỉ: “Căn phòng bên trái.”

Ôn Giản vô thức nhìn qua, cô thấy Hứa Nhiễm nằm trên giường, kinh ngạc che miệng lại.

Hứa Nhiễm gầy yếu nằm một chỗ, gương mặt sưng lên, cả người đầy vết xanh tím, trên đầu cuốn băng gạc, tay phải bị kẹp lại, nhìn rất chật vật.

“Hứa Nhiễm?” Ôn Giản gọi, giọng nói xen lẫn cả nghẹn ngào.

Hứa Nhiễm mở mắt ra, nhìn cô rồi nhìn Giang Thừa đứng sau, ngồi dậy hỏi: “Sao hai cậu lại tới đây?”

Ôn Giản tới chỗ cô nàng, “Cậu sao thế?”

Hứa Nhiễm chỉ tay phải, “Tớ bị gãy tay.”

Ôn Giản: “Sao lại gãy?”

“Bị đánh.”

Ôn Giản dè dặt hỏi: “Ba cậu đánh cậu à?”

Cô nàng không đáp.

“Người nhà cậu đâu?”

Hứa Nhiễm chết lặng, nói: “Đi hút rồi.”

Ôn Giản không hiểu, cô nhìn Giang Thừa, thấy cậu cau mày.

Cô dùng khẩu hình, hỏi: “Là sao?”

“Hút ma túy.” Cậu khẽ nói.

Ngoài cửa có tiếng ba Hứa Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, ba bắt được gà rừng này, tí nữa ba hầm canh cho con nhé, phải ăn rồi mới khỏe được.”

Ông ta vừa dứt lời thì đi tới cửa phòng, sửng sốt nhìn Giang Thừa và Ôn Giản, xấu hổ hỏi: “Nhiễm Nhiễm, đây là bạn của con à?”

Hứa Nhiễm không đáp, tức giận nhìn ông ta.

Ôn Giản nhìn ba Hứa Nhiễm, ông ta vẫn gầy gò như hồi trước, nhưng không có nước mắt nước mũi tèm lem, còn câu nệ bảo mẹ Hứa Nhiễm đi mua bánh kẹo và hoa quả.

Hứa Nhiễm hít một hơi, “Không cần đâu.”

Ba Hứa Nhiễm: “Sao lại không cần, bạn con tới chơi mà, phải tiếp đón cẩn thận chứ.”

Ông ta bảo mẹ Hứa Nhiễm đi mua đồ.

“Bọn con muốn lên núi đi dạo một lúc, không cần mua gì đâu.” Hứa Nhiễm kéo tay Ôn Giản, khẽ nói: “Bọn mình ra ngoài đi.”

~



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK