“Ba nói sao? Tú Anh đã sinh con? Vậy không
phải là con của Tú Anh và Quốc Thiên sao?” Trương Vân Sơn càng nghe càng ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Là ta đã bí mật bảo vệ con bé. Nếu không giờ này, con đã đắc tội cả với Lăng gia rồi” Trưởng lão gia nhìn Trương Vân Sơn đầy trách móc.
“Ông nội, mọi chuyện qua rồi, ông đừng nghĩ nhiều nữa, không phải bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp sao?” Lăng quốc Thiên thấy Trương Tú Anh. không vui khi nhắc lại những chuyện cũ, vì thế anh liền tìm cách kết thúc câu chuyện.
“Đúng, con nói đúng. Mọi chuyện đã qua rồi.” Trưởng lão gia vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng khi nghĩ tới nếu ngày đó không cứu được mẹ con Tú Anh.
“Ông cố!” Tiếng trẻ con reo lên, Tiểu Mỹ chạy ào vào nhà, trên tóc còn dính mấy bông tuyết. Cô bé tròn xoe mắt nhìn một lượt những người lớn đang ngồi trong phòng khách. Không khí có phần kỳ lạ.
“Tiểu Mỹ lại đây cụ cố xem nào!” Trưởng lão gia nở nụ cười tươi rói dang tay đón Tiểu Mỹ vào lòng. Nhìn thấy cô bé, mọi muộn phiền trong ông bị xua đi sạch sẽ.
“Cụ CỐ xem này, hôm nay học đàn xong sớm, con vẽ tranh tặng cụ CỐ này” Tiểu Mỹ lấy từ túi ra một tờ giấy nhỏ là mặt sau của bản nhạc đưa cho Trưởng lão gia.
LE
Trong bức tranh vẽ bằng bút chì là một nhà ba người đang đứng trên mỏm đá ngắm tuyết. Phía sân là hai người già đang ngồi uống trà. Cô bé vui vẻ chỉ vào từng người.
“Đây là con này, đây là papa, đây là mami, còn hai người này là cụ cố và bà trẻ”
“Tiểu Mỹ của cụ giỏi quá. Để mai cụ cố sẽ mua bút màu cho Tiểu Mỹ nhé” Trưởng lão gia cầm bức tranh khẽ vuốt tóc Tiểu Mỹ.
Lúc này cô bé mới nhìn thấy bàn tay bị thương của Lăng Quốc Thiên, cô bé vội tụt khỏi lòng Trương Lão gia chạy về phía Lăng Quốc Thiên.
“Papa tay papa làm sao thế? Có phải sẽ đau lắm không?” cô bé đưa bàn tay mũm mĩm sờ nhẹ lên lớp băng gạc quấn xung quanh tay Lăng quốc Thiên, vừa hỏi vừa chu chu môi thổi vào chỗ đau, đôi mắt cô bé đã ngấn nước vì thương papa.
Nhìn thấy con gái đáng yêu của mình bị vết thương dọa cho sắp khóc, Lăng quốc Thiên đau lòng, ôm cô bé vào lòng dỗ dành..
“Tiểu Mỹ ngoan, Papa không sao, chỉ là do sơ ý bị đứt tay thôi. Tiểu Mỹ nhỡ không được nghịch dao nhé, nếu không sẽ bị đứt tay như papa. Xem này, tay papa vẫn bế được Tiểu Mỹ này. Ngoan đừng khóc. À, Tiểu Mỹ chào ông bà ngoại chưa? Đây là ông ngoại, đây là bà ngoại của Tiểu Mỹ.”
Lăng quốc Thiên dỗ dành Tiểu Mỹ, anh phân tán sự chú ý của cô bé bằng việc giới thiệu hai người đang ngồi sượng sùng trước mặt họ.
Cả Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt khi nhìn thấy Tiểu Mỹ đi vào, trong lòng họ đã chín phần đoán ra được thân phận của cô bé. Nhìn cô bé xinh xắn đáng yêu, cảm giác tội lỗi, hối hận trong họ càng tăng lên. Một lời giới thiệu của Lăng Quốc Thiên, khiến họ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.
“Tiểu Mỹ ngoan, bà là bà ngoại của con đây.” Hàn Thu Nguyệt dang tay, muốn ôm cô bé. Tiểu Mỹ ngơ ngác hết nhìn papa lại nhìn mami. Nhận được cái gật đầu của mami cô bé mới từ từ tiến về phía Hàn thu Nguyệt.
“Con chào ông ngoại, con chào bà ngoại” Cô bé để cho Hàn Thu Nguyệt ôm mình vào lòng.
Nghe được tiếng gọi của Tiểu Mỹ, Hàn Thu Nguyệt càng khóc to hơn. Bà ôm chặt Tiểu Mỹ vào lòng, thầm cảm ơn trời phật, đã không khiến tôi nghiệt của bà nặng thêm.
Sáng hôm sau, Trương Tú Anh nhất quyết bắt Lăng Quốc Thiên phải đi bệnh viện để xử lý vết thương. Cũng nhân dịp này, Lăng quốc Thiên bèn xin phép Trưởng lão gia được đón Tú Anh Lăng gia. Mặc dù lưu luyến nhưng Trưởng lão gia cũng gật đầu đồng ý.
Vú Từ và Tiểu Mỹ lấy lý do muốn ở lại đây chơi tuyết nên nhất quyết ở lại chỗ của Trường lão gia. Trương Tú Anh không nỡ xa Tiểu Mỹ, nhưng thấy cô bé xin ở lại, và lại tay Lăng Quốc Thiên cũng đang bị thương sợ cô bé ở cùng sẽ khiến tay anh lâu lành vì thế Tú Anh miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ có Lăng Quốc Thiên và Tiểu Mỹ là biết lý do thực sự của việc này, trước khi về Lăng Quốc Thiên khẽ nháy mắt với Tiểu Mỹ. Thì Tiểu Mỹ và Lăng Quốc Thiên đã bàn nhau để Papa và mami ở riêng với nhau một thời gian, như vậy mới nhanh chóng có đám cưới cho Tiểu Mỹ làm thiên thần tung hoa được.