Vậy tại sao cô ta không đứng ra thanh minh cho chị mình? Điều này chỉ có thể giải thích rằng, có thể chính cô ta muốn dư luận nhắm vào Trương Tú Anh. Như vậy Trương Tú Anh trong vụ việc sáu năm trước phải chăng chỉ là nạn nhân? Bài viết phân tích logic, chặt chẽ, hợp lý hợp tình khiến dân mạng bắt đầu đưa ra các phỏng đoán, đa số đều là bênh vực, cảm thông cho Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh đã đọc được tất cả những tin tức trên mạng. Sau bữa trưa, cô đứng bất động trên ban công nhìn ra thung lũng trắng xóa. Rất lâu.
Lăng Quốc Thiên thấy ông nội buồn bèn nán lại chơi với ông vài ván cờ mới về phòng.Anh nhẹ nhàng bước tới sau cô, luồn tay ôm lấy cô từ phía sau. Tựa cằm lên đầu cô.
“Nghĩ gì mà thất thần anh vào cũng không biết thế?” Lăng Quốc Thiên đung đưa người thì thầm.
“Là anh làm phải không?” Cô hỏi một câu không đầu không cuối.
“Không hẳn, anh chỉ cung cấp chút thông tin cho người cần phải biết thôi.Lăng Quốc Thiên không phủ nhận.
Nghe những lời này từ anh, Trương Tú Anh cũng không nói tiếp, cô lại rơi vào im lặng, ánh mắt nhìn ra xa xăm không biết đang suy nghĩ những gì.
“Khi anh tìm em trong xa mạc, có lúc anh đã tuyệt vọng tới nỗi nghĩ rằng sẽ mất em vĩnh viễn rồi. Lúc đó anh đã tự hứa với lòng mình, chỉ cần em còn sống cho dù em có không tha thứ cho anh, có hận anh suốt đời cũng được, miễn là anh biết được ở đâu đó trên thế giới này em vẫn đang hít thở, vẫn đang cười nói. Rồi anh tìm thấy em nằm thoi thóp dưới sàn đất bẩn thỉu, khắp người toàn là vết thương khi đó anh đã hứa bằng mọi giá sẽ khiến những kẻ hãm hại em phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần cho dù kẻ đó là ai đi nữa”
Lăng Quốc Thiên siết nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Khi em nói với ba em, rằng sẽ bỏ qua tất cả, anh không có lý do gì để phản đối. Nhưng em bỏ qua cho cô ta không có nghĩa là những người cô ta đắc tội khác cũng sẽ bỏ qua cho cô ta, đạo lý này cô ta nên hiểu”
Lăng Quốc Thiên cúi sát xuống tai cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy cô. Khi nhắc lại những chuyện đã xảy ra với cô, trong lòng anh vẫn nguyên vẹn cảm giác của ngày hôm đó, SỢ hãi, tuyệt vọng.
“Em hiểu, nếu đổi lại là anh bị người khác hãm hại, em cũng sẽ làm như vậy. Chỉ là, dù sao vẫn còn vì ba mẹ.”
Trương Tú Anh khẽ siết tay anh. Cô làm sao có thể không hiểu anh, đối với người như anh việc không truy cứu Trương Tú Linh đã là cố gắng kiềm chế lắm rồi. Đúng như anh nói, Trương Tú Linh hoàn toàn không có ý định thay đổi cuộc sống của cô ta.
Vẫn ngựa quen đường cũ, thậm chí một lần, hai lần làm sai mà vẫn không phải trả giá sẽ khiến cô ta càng tự tung tự tác. Cô chỉ lo cho Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt, sau cú sốc này không
biết họ sẽ ra sao. Dù họ không quan tâm tới cô nhưng với cô họ vẫn là ba mẹ, là người đã sinh ra và nuôi dưỡng cô.
“Nghỉ một chút, anh e là lát nữa em sẽ phải gặp người em không muốn gặp” Lúc chơi cờ cùng ông nội, ông đã đặc biệt nói với Lăng Quốc Thiên về việc chiều nay Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt sẽ đưa Trương Tú Linh tới đây.
Lăng Quốc Thiên bất ngờ bế bổng Trương Tú Anh đặt cô lên giường sau đó anh cẩn thận xoay người khép lại cửa sổ. Trương Tú Anh còn đang ngơ ngác đã thấy anh nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
“Em... em vẫn còn mệt” Nằm trên giường, trong lòng anh, trong đầu Trương Tú Anh lại tràn ngập hình ảnh ân ái của hai người đêm qua khiến cô nóng bừng mặt, lắp bắp nói.
“Anh chỉ ôm em ngủ thôi, em đang nghĩ đi đầu vậy? Hay là không muốn anh ngủ hửm?” Lăng Quốc Thiên lật người, chống tay qua hai bên người Trương Tú Anh, nhìn đôi má ửng đỏ của cô, cười mờ ám.
Điệu bộ thẹn thùng đỏ mặt của cô khiến anh không kìm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi phớt hồng của cô. Thấy cô né tránh bản năng chinh phục của anh càng trỗi dậy, khắp cơ thể anh đã rục rịch nóng lên.Anh hôn nhanh lên môi cô.