Nhìn người đàn ông quyết đoán, tự tin thường ngày giờ đây vì cô mà luống cuống chân tay, trong lòng Trương Tú Anh dâng lên cảm xúc xót xa. Chắc hẳn từ khi biết sự thật anh cũng tự dằn vặt, khổ SỞ không ít. Đối với Trường Tú Anh, khi biết kẻ đó là anh nói cô không sốc thì không đúng, nhưng một phần trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm. Trước đây, khi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh, rào cản lớn nhất đối với cô chính là việc cô đã không nguyên vẹn. Nhưng tới cuối cùng người đàn ông đầu tiên của cô lại chính là anh.Anh với cô giống như định mệnh an bài, có điều không theo cách lãng mạn như những người khác mà thôi. Dù sao, với chuyện này cô vẫn cần có chút thời gian của riêng mình để sắp xếp lại cảm xúc, vì thế cô vẫn muốn khi được ra viện sẽ ở với ông nội một thời gian. Có rất nhiều chuyện trong cuộc đời này giống như một căn bệnh mà chỉ có vị thuốc thời gian mới có thể chữa lành.
Bác sỹ John ký tờ giấy cuối cùng, hoàn thành thủ tục xuất viện cho Trương Tú Anh. Ông nhìn cô dặn dò.
“Cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, đi bộ nhẹ nhàng một chút, về cơ bản thì cô vẫn đang là một người ốm, cần phải giữ gìn cẩn thận. Hai tuần
sau lại tới khám lại. Thuốc tôi đã kê đầy đủ, cô cứ dùng theo đơn là được.”
“Cảm ơn bác sỹ rất nhiều.” Trương Tú ANh nói lời từ tận đáy lòng. Nếu không có sự tận tâm của bác sỹ John e rằng cô không thể bình phục nhanh như bây giờ được.
“Không cần khách sáo. Người thân của Lăng thiếu gia cũng là người thân của tôi. Còn cậu nhớ chăm sóc vỢ chu đáo nhé.Tôi còn có ca mổ tôi đi trước.” Bác sỹ John nhanh chóng rời đi.
Nhận được tin Tú Anh ra viện, từ sáng ông nội đã chuẩn bị xe tới đón cô.Tiểu Mỹ và vú Từ cũng có mặt, cả hai người cũng đã xách theo hành lý để tới chỗ ông nội cùng Trương Tú Anh. Mặc dù vú Từ không biết nội tình nhưng dù sao được chăm sóc Trương Tú Anh và Trưởng lão gia vú cũng cảm thấy rất vui.
Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú cũng đã nghe được mọi chuyện từ chỗ Lăng Quốc Thiên. Hai người mặc dù không đành lòng nhưng vẫn phải tôn trọng quyết định của Trương Tú ANh. Có điều mới mấy ngày sống cùng Tiểu Mỹ cả hai ông bà đã bị cô bé mê hoặc. Nghĩ tới việc phải rời xa cháu nội khiến cả hai không khỏi buồn ra mặt.
“Tiểu Mỹ ngoan, lên núi chơi với cố nội mấy ngày rồi về với ông bà nhé” Trịnh Dục Tú cúi xuống vuốt tóc Tiểu Mỹ bịn rịn. .
“Con chào bà xinh đẹp, Con chào ông. Con đi chơi với cụ cố nội, ông bà đừng buồn, nếu nhớ con ông bà có thể tới chỗ cụ cố nội thăm con được mà.” Tiểu Mỹ tuy mới quen biết ông bà nhưng cô bé vô cùng thân thiết và quyến luyến ông bà. Cô bé cũng không hiểu sao lại rời đi, nhưng bà xinh đẹp nói ở trên núi không khí trong lành sẽ tốt cho sức khỏe của mami.Vì thế cô bé cũng không thắc mắc gì.
“Vẫn là Tiểu Mỹ ngoan. Nhất định ông bà sẽ lên thăm Tiểu Mỹ” Trịnh Dục Tú ôm cô bé vào lòng không nỡ rời.
“Tú Anh, con nhớ ăn uống đầy đủ, tĩnh dưỡng thật tốt. Cần gì cứ gọi cho mẹ nhé.” Trịnh Dục Tú buông Tiểu Mỹ nắm lấy tay Trương Tú Anh dặn dò. Bà đã sắp không cầm được nước mắt rồi.
“Bà xem kìa, con nó đi dưỡng bệnh, bà làm như con nó đi luôn không bằng Lăng Duệ đỡ Trịnh Dục Tú. Ông vốn là người ít nói không giỏi thể hiện tình cảm.
“Ba, mẹ, con xin phép lên núi tĩnh dưỡng một thời gian. Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.” Trương Tú Anh chào ông bà Lăng, quay người rời đi.
Lăng Quốc Thiên từ nãy tới giờ vẫn đứng bên cạnh đỡ cô. Cả hai người đều không nói với nhau câu nào. bàn tay anh đặt ở eo cổ truyền cho cô hơi ấm. Trời vào động, gió lạnh từng cơn. Lăng
Quốc Thiên cởi chiếc áo khoác của mình choàng lên vai Trương Tú ANh.
R
“Trời hơi lạnh, em cẩn thận một chút.” Anh chỉnh lại cổ áo cho cô nhẹ nhàng đỡ cô bước từng bước ra xe. Quãng đường ngắn nhưng anh đi thật chậm, anh chỉ muốn đường cứ dài mãi. Anh sợ rằng khi cửa xe đóng lại cô cũng sẽ vĩnh viễn rời xa anh. Bàn tay anh vô thức khẽ siết eo cô.
Cảm nhận được tâm trạng của anh, Trương Tú Anh ngước lên nhìn Lăng Quốc Thiên.
“Cho em thời gian. Nhé” Cô nói một câu không đầu không cuối, nhưng cô tin anh hiểu.
“Chỉ cần là em, cả đời này anh chờ cũng không uổng.” Lăng Quốc Thiên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.Thì thầm, đôi mắt anh nhìn cô sâu thẳm như chứa cả ngàn vạn lời yêu thương muốn nói.
Đường có dài mấy thì cánh cửa xe cũng đã mở ra.
“Chú Lăng, con đi đây. Chú đừng khóc nha, nếu nhớ mami con chú có thể tới thăm mami và Con nha chú”
Tiếng nói trong trẻo của Tiểu Mỹ đưa Lăng Quốc Thiên về thực tại. Đúng vậy, nếu cô không muốn gặp anh đi nữa, thì anh vẫn có thể tới thăm Tiểu Mỹ mà. Lòng Lăng Quốc Thiên như nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
“Được chú Lăng nhất định sẽ tới thăm Tiểu Mỹ” ANh cười móc nghéo tay với cô bé.
Chiếc xe đã mất hút trên đường, bỏ lại ba người nhà Lăng gia đứng ngơ ngẩn.
“Xem ra, con trai mẹ phải cua lại vợ từ đầu rồi” Trịnh Dục Tú nhìn con trai khẽ cười.
“Mẹ nhìn Tú Anh như vậy là con còn hi vọng đó, có điều con thể hiện thế nào thôi. Con có đồng minh là ông nội và Tiểu Mỹ rồi, không cua lại được Tú Anh thì không phải con trai mẹ” Trịnh Dục Tú cười với con trai.