Mục lục
Nghịch Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hàn Dư lúc còn trẻ, cùng với Lý Thiên Dương và Thiên Sinh Môn hiện tại tông chủ đều là thiên tài trăm năm hiếm gặp, chưa đầy 16 tuổi đã là cao thủ Vũ Sĩ.



Vương Hạo Thần thiên phú mặc dù rất tốt, nhưng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, không đủ để đuổi kịp Tiêu Hàn Dư thành tích ngày trước, thậm chí trong tông môn, chúng đệ tử ở cùng độ tuổi với hắn 99 % đều có tu vi cao hơn hắn.



Từng lời nói của Tiêu Hàn Dư giống như con dao đâm thẳng vào tim hắn, để cho hắn một chút tự ngạo từ việc luyện thành Viêm Lôi Quyết trực tiếp tan vỡ.



Vương Hạo Thần cúi đầu, đắng chát trong lòng, kỳ thực Tiêu Hàn Dư nói cũng không sai, hắn thời điểm tu luyện tốt nhất đã qua, đồng nghĩa với việc khởi đầu của hắn so với người bình thường phải muộn và khó khăn hơn nhiều lắm, hắn mặc dù thiên phú không tệ, nhưng cũng không có gì đảm bảo có thể đuổi kịp bọn họ.



Ngươi thiên phú tốt thì đã sao ? Người ta có khởi đầu tốt hơn ngươi, thời gian tu luyện dài hơn ngươi, chỉ dựa vào thiên phú rất khó để hoàn toàn khoả lấp chênh lệch của đôi bên.



Sư nương ở một bên sớm đã giận đến tái mặt, nàng thật sự rất hối hận vì đã mang Vương Hạo Thần đến nơi này, bởi vì người gọi là “ trượng phu “ của nàng, căn bản từ lâu đã không có đem tiểu đồ đệ xem là đệ tử của hắn.



-Tốt ! Nếu chàng đã nói thế, vậy sau này mong chàng đừng tại trước mặt người khác nhận hắn là đệ tử của chàng ! Hi vọng chàng sẽ không hối hận !



Sư nương lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Hàn Dư một cái, sau đó quay sang nhìn Vương Hạo Thần nói :



-Lão thất ! Ngươi trước lui đi !



Vương Hạo Thần cười khổ, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đối với mọi người hành lễ một cái, sau đó liền xoay người rời đi.



Vốn dĩ có thể cùng sư phụ hàn gắn một chút, hoá ra từ đầu vẫn là hắn nghĩ nhiều rồi.



Vương Hạo Thần ra khỏi động phủ mà trong lòng cực kỳ mê mang, cũng không quan tâm mình đang đi về hướng nào, chỉ bước đi trong vô định.



Đúng lúc này, trong ánh mắt của hắn, bỗng nhiên hiện ra một đạo màu vàng kiếm ảnh mờ ảo, mà Vương Hạo Thần lúc này lại như mất đi thần trí, trong đầu của hắn lúc này chỉ dâng lên một cái ý niệm, đó là hắn muốn luyện kiếm.



Chỉ có luyện kiếm, mới có thể giúp hắn tạm quên đi những chuyện vừa rồi !



Vương Hạo Thần trước mặt là một khu rừng thưa, hắn cũng không cố kỵ gì lập tức rút ra Tử Lam Kiếm, một bộ Toàn Phong kiếm pháp, giống như nước chảy mây trôi được thi triển đi ra.



Kỳ lạ thay, Vương Hạo Thần lúc này sử kiếm, so với hắn khi thanh tỉnh còn muốn tinh diệu hơn rất nhiều.



Vương Hạo Thần từng kiếm đâm ra, trong mỗi kiếm lại ẩn chứa từng đợt cuồng phong rít gào, mà hắn lại giống như tiến vào nhân kiếm hợp nhất, múa kiếm đến quên cả thời gian.



Tốc độ xuất kiếm của hắn, lại càng lúc càng nhanh, tựa hồ rất khó nhìn thấy bằng mắt thường.



Vũ Phong Thức một chiêu này, một kiếm tiếp nối một kiếm đâm ra.



Bất tri bất giác, Vương Hạo Thần luyện kiếm đã hơn một canh giờ thời gian, mà kiếm trong tay hắn, thì lại càng lúc càng nhanh, tốc độ đã vượt xa Vũ Phong Thức một kiếm nên có được tốc độ tiêu chuẩn.



Bộ pháp của hắn cũng biến hoá khác đi, càng thêm tinh giản gọn gàng, thế nhưng tốc độ lại càng thêm mau lệ, tựa như một tia chớp vụt qua.



Trong mắt màu vàng kiếm ảnh, để cho Vương Hạo Thần trong lòng chỉ có luyện kiếm ý niệm, như mê như say, đối với kiếm pháp lĩnh ngộ cũng vượt xa bình thường.



Vương Hạo Thần có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, mình lại trong tình trạng như vậy, lĩnh ngộ Toàn Phong kiếm pháp thức thứ hai, Xuyên Vân Thức !



Xuyên Vân Thức, bề ngoài nhìn vào có vẻ là Vũ Phong Thức bản đơn giản hoá, kỳ thực uy lực của nó so với Vũ Phong Thức mạnh hơn không chỉ năm lần, một kiếm nhanh đến tột cùng, khi xuất kiếm để cho đối thủ hầu như chỉ có thể nhìn thấy từng luồng kiếm quang, một kiếm phân thắng bại.



Toàn Phong kiếm pháp, lấy mạnh làm yếu chỉ, không yêu cầu hoa mỹ chiêu thức, cũng không cần thắng đẹp, chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh liền đủ.



Không thể không nói, Toàn Phong kiếm pháp một bộ kiếm pháp này có thể nói là thực dụng vô cùng, thế nhưng chính bởi vì như vậy, nó mới lọt vào Vương Hạo Thần pháp nhãn.



Một lần lại một lần, Vương Hạo Thần cứ như vậy luyện kiếm, cho đến khi sức lực cạn kiệt mới dừng tay, ngồi xuống đất điều tức.



Thể lực hồi phục không sai biệt lắm về sau, Vương Hạo Thần khoé miệng liền hơi nhếch lên, trong lòng kinh hỉ vô cùng.



Lĩnh hội Toàn Phong kiếm pháp thức thứ hai, để cho hắn sức chiến đấu tăng lên thật lớn, lúc này coi như đối phương là một vị Lục Tinh Vũ Đồ, hắn cũng có thể sòng phẳng một trận chiến.



Lúc này, tại trong Tiêu Hàn Dư bế quan sơn động, những đệ tử khác đều đã rời đi, trong động chỉ còn lại sư nương cùng với Tiêu Hàn Dư hai người.



Tiêu Hàn Dư sắc mặt lúc này âm trầm vô cùng, ánh mắt nhìn thê tử của mình rất kỳ lạ, thanh âm ẩn chứa giận dữ nói :



-Thi Dao ! Trả lời ta một chuyện, nàng vì sao từ trước đến giờ vẫn cứ che chở cho tên phế vật đó ?



Hắn đối với Vương Hạo Thần căm ghét tận xương tuỷ, không phải chỉ là bởi vì chướng mắt y, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì thê tử của mình đối với tiểu đồ đệ này quan tâm quá mức, Tiêu Hàn Dư hắn có cảm giác, mình thân là trượng phu của nàng, thế nhưng tình cảm của nàng dành cho hắn so với nàng tình cảm dành cho Vương Hạo Thần ngay cả một phần trăm đều không tới.



Thê tử do hắn tốn bao công sức mới cưới về được, tuy rằng hữu danh vô thực, thế nhưng hắn là một kẻ tham lam, thê tử của mình chính là của mình, cho dù chỉ có hư danh, thế nhưng nàng cũng không được phép thân mật cùng nam nhân khác.



Vì thế, Vương Hạo Thần ở trong mắt hắn giống như một con ruồi nhặng đáng ghét, hắn nhiều lần đả muốn đem hắn trục xuất sư môn, thế nhưng sư nương lại cứ xuất hiện ngăn cản, để cho hắn tích đầy một bụng lửa giận.



Hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn mới mở miệng chất vấn sư nương.



Sư nương không cam lòng yếu thế, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi ngược :



-Vậy ta hỏi ngươi, lão thất hắn đến cùng đã làm sai chuyện gì ? Đối với ngươi tất cả hình phạt từ trước đến giờ hắn đều không một lời oán trách mà chấp nhận, ngay cả việc bị đồng môn huynh đệ ức hiếp cũng không để trong lòng ! Lúc trước không nói, nay hắn đã có thể tu luyện, ngươi vì cái gì còn tiếp tục đối xử với hắn như vậy ?



Tiêu Hàn Dư làm sao có thể nói ra rằng hắn bản thân đang ghen với tên tiểu tử kia, chỉ có thể nói thật một nửa :



-16 tuổi mới là Tam Tinh Vũ Đồ ! Hắn không có tư cách làm đồ đệ của ta, nếu không phải nàng ba lần bốn lượt ngăn cản, ta đã sớm đem hắn trục xuất sư môn rồi !



Sư nương giận quá thành cười, thần tình cũng có chút kích động mà nói :



-Phế vật ? Ngươi chẳng lẽ đã quên, Lữ sư tổ chuyện rồi sao ? Năm đó Lữ sư tổ 16 tuổi cũng chỉ là một cái bình thường tạp dịch, đến năm 18 tuổi mới thu được kỳ ngộ, thực lực một đường tiến nhanh như vũ bão, đến trung niên liền đánh khắp tông môn không có địch thủ, trở thành chúng ta Thiên Sinh Môn một nhân vật truyền kỳ ! Lão thất vì cái gì không thể trở thành Lữ sư tổ thứ hai đây ?



-Trở thành Lữ sư tổ thứ hai ?



Tiêu Hàn Dư cười sằng sặc, tựa hồ nghe được thế gian đệ nhất tiếu thoái, lại nói :



-Thi Dao a Thi Dao ! Nàng đúng đối với tên tiểu tử đó tin tưởng đến mù quáng rồi ! Nàng cho rằng giống như Lữ sư tổ loại này nhân vật có thể tuỳ tiện xuất hiện sao ? Vương Hạo Thần thứ này tiểu cặn bã, coi như cho hắn thêm 100 năm cũng không thể nào có được Lữ sư tổ một phần ngàn thực lực !



Kỳ thực hắn trong lòng cũng không hoàn toàn cho là như vậy, bất quá bởi vì để đả kích sư nương đối Vương Hạo Thần lòng tin, hắn không thể không nói tàn nhẫn một chút.



Sư nương khuôn mặt biến thành lạnh lẽo như băng, nhìn Tiêu Hàn Dư hồi lâu, sau đó liền mở miệng nói :



-Mười năm ! Ta nhất định sẽ dùng khoảng thời thời gian mười năm tới toàn lực bồi dưỡng lão thất, để cho hắn vượt qua ! Đến lúc đó, ngươi coi như muốn hối cũng không kịp !



-Vượt qua ta ? Ha ha ha !



Tiêu Hàn Dư lại cười ngặt nghẽo, hung hăng nói :



-Ta Tiêu Hàn Dư từ khi bái nhập Thiên Sinh Môn,trong cùng thế hệ luận thiên phú ngoại trừ trưởng môn sư huynh và tên Lý Thiên Dương kia ra, không người có thể so ! Đừng nói cho hắn mười năm, coi như một trăm năm hay một ngàn năm cũng không có cách nào đuổi kịp ta !



Tiêu Hàn Dư cười lớn một hồi, sau đó sắc mặt dần biến thành vẻ lạnh lùng, nhìn sư nương trầm giọn nói :



-Thi Dao ! Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ý ta là, tên tiểu tử đó trong lòng của nàng, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả ta sao ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK