Muốn mở ra linh tuyền phong ấn trên Đệ Thất Phong, cần có ít nhất sáu vị Hoàng giả liên thủ mới làm được.
Trên không trung lúc này, có bốn đạo thân ảnh tựa như thiên thần đang đạp không mà đứng.
Bốn người này, tại Thiên Sinh Môn có được danh khí cực lớn, đều là tông môn trên đỉnh kim tự tháp nhân vật, được vô số người sùng bái kính phục.
Nhị trưởng lão Lâm Nhược Lan.
Hồng Thạch Phong phong chủ Lý Thiên Dương.
Tứ trưởng lão Giang Sở Hà.
Tử Dương Phong phong chủ Hạc Minh Tùng.
Thiên Sinh Môn thân là một trong ngũ đại tông môn của Đông Hoa hoàng triều, tuy nói những năm qua suy yếu không ít, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nội tình vẫn rất hùng hậu, ngoại trừ lục đại phong chủ, còn có trưởng lão đoàn năm vị trưởng lão, tu vi toàn bộ đạt đến Vũ Hoàng, địa vị trong tông môn cực cao.
Trưởng lão đoàn trên lý thuyết là không thuộc về bất cứ một phong nào, chỉ chuyên xử lý tông môn nội vụ, quyền lực chỉ kém hơn lục đại phong chủ, nếu là năm vị trưởng lão liên hợp, thế lực có lẽ còn hơn cả một vị phong chủ, có thể bức phong chủ thoái vị, thậm chí ảnh hưởng đến tông chủ quyết định.
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn lấy bốn đạo thân ảnh vĩ ngạn kia, bốn người bọn họ bất cứ một người nào khí tức đều xa xa mạnh hơn hắn từng gặp qua Phi Vũ Kiếm Vương Lý Mộ Tinh.
Trong đó mạnh nhất, hẳn là Hồng Thạch Phong phong chủ Lý Thiên Dương.
Lý Thiên Dương bộ dáng là một cái thân thể cường tráng tóc đỏ trung niên nam tử, dung mạo nghiêm nghị bá đạo, khí tức tựa như hồng hoang mãnh thú, lại mang theo một cỗ nóng bỏng hương vị, cường hoành không gì sánh kịp.
Theo Vương Hạo Thần cảm nhận, Lý Thiên Dương người này thực lực vậy mà ẩn ẩn có thể so sánh với Tiêu Hàn Dư.
Năm xưa, Lý Thiên Dương, Tiêu Hàn Dư, Tống Mặc Tuyên chính là ba người có thiên phú cao nhất một thế hệ của Thiên Sinh Môn, người đời nói trong ba người thì Lý Thiên Dương là yếu nhất, Tống Mặc Tuyên xem như mạnh nhất, bất quá xem ra chênh lệch cũng không phải rất lớn.
Ở nơi này ngoại trừ Lý Thiên Dương, còn có một vị phong chủ khác, đó là Tử Dương Phong phong chủ Hạc Minh Tùng.
Hạc Minh Tùng là một trung niên nam tử bộ dáng vô cùng bình thường, thân vận y phục đơn giản, nhìn như một cái người phàm tục, trên miệng luôn có nụ cười ẩn hiện.
Tử Dương Phong tại Thiên Sinh Môn xưa nay nói mạnh không mạnh, nói yếu thì cũng không yếu, Hạc Minh Tùng trong lục đại phong chủ vô cùng điệu thấp, tính cách cũng rất hòa nhã dễ gần, vì vậy không rõ thực lực sâu cạn, bởi vì hắn gần như chưa bao giờ động thủ, nhiều người cho rằng hắn thực lực ở trong lục đại phong chủ chính là yếu nhất một người.
Tứ trưởng lão Giang Sở Hà là một cái ngũ tuần lão giả, đầu tóc điểm bạc, khuôn mặt tang thương có sầu mi khổ kiểm hương vị.
Trong bốn người, người Vương Hạo Thần chú ý nhất lại là Nhị trưởng lão Lâm Nhược Lan.
Lâm Nhược Lan dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, nhìn qua chỉ mới 30 tuổi tả hữu, da thịt bảo dưỡng cực tốt, tựa như mỹ ngọc, thân vận cung trang y phục, thân thể chỗ lồi chỗ lõm vô cùng quyến rũ, mái tóc đen dài vén lên, càng tôn lên vẻ đẹp thành thục phong tình của nàng.
Đây là vẻ đẹp theo tuế nguyệt lắng đọng mà có được.
Lâm Nhược Lan năm xưa là một nữ đệ tử không chỉ có thiên phú tu luyện cực cao, mà còn có được dung mạo xinh đẹp hiếm có, sau lưng có vô số người theo đuổi, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có nam nhân nào chiếm được cảm tình của nàng.
Vương Hạo Thần cũng không bởi vì mỹ mạo của Lâm Nhược Lan nên mới chú ý đến nàng, chỉ là hắn biết Nhạc Thi Dao là hảo hữu của vị Nhị trưởng lão này, vì thế mới nhìn nhiều hơn một chút.
………
Cũng không lâu lắm, ở trên không trung lại có một đạo thân ảnh xuất hiện, lần này người đến, là Lôi Ngục Phong phong chủ Vạn Thiên Minh.
Vạn Thiên Minh là một một vị thân mặc chiến giáp nam tử, trên mặt râu ria bao phủ một mảnh, thân thể tựa như thiết tháp đồng dạng, làn da màu cổ đồng cứng rắn như huyền thiết, khí huyết thập phần cường thịnh.
Chỉ nhìn khí huyết hùng hậu của hắn, sẽ khiến người khác liên tưởng đến một đầu viễn cổ cự thú đang ngủ say.
- Chư vị ! Vạn mỗ không có đến trễ a ?
Vạn Thiên Minh rất hào sảng, vừa đến liền lập tức chào hỏi bốn vị cường giả trước mặt.
Thanh âm của hắn, tựa như lôi minh, may mắn chính hắn đã kiềm chế, nếu không chỉ sợ tất cả đệ tử bên dưới sẽ bị thanh âm của hắn chấn thủng màng nhĩ ngay lập tức.
- Cũng không tính là trễ, dù sao Ngũ trưởng lão còn chưa có đến !
Hạc Minh Tùng cười đáp.
- Nha ? Ngũ trưởng lão thông thường đều đến trước chúng ta, hôm nay làm sao lại đến cuối cùng như vậy ?
Vạn Thiên Minh trố mắt nhìn, bỗng nhiên lại liếc sang Lý Thiên Dương ở một bên, âm dương quái khí nói :
- Nàng sẽ không phải không muốn thấy ai đó đi nên mới cố tình đến trễ a ?
Lý Thiên Dương nghe vậy, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Thiên Minh nói :
- Họ Vạn, ngươi ngứa da ?
Vạn Thiên Minh căn bản không sợ, vẫn không tim không phổi nói tiếp :
- Ta cũng chỉ là suy đoán một chút mà thôi, ngươi lại phản ứng mạnh như vậy làm gì ? Chẳng lẽ muốn đánh nhau hay sao ?
Lý Thiên Dương biết rõ gia hỏa này lại đang kiếm chuyện với mình, bản tính hiếu chiến của người sau cả Thiên Sinh Môn không ai không biết, thế là dứt khoát không thèm đếm xỉa đến hắn, tránh rước họa vào thân.
Lý Thiên Dương hắn không sợ Vạn Thiên Minh, thật đánh nhau ai thắng ai thua còn chưa biết, bất quá một khi giao chiến tên kia nhất định sẽ cắn chết hắn không chịu buông tha, nhất định phải đánh đến khi kiệt sức mới chịu dừng lại, hắn còn không có rảnh rỗi đến mức đi tìm phiền toái cho mình.
- Họ Lý ngươi làm sao lại im rồi ? Ngươi không phải muốn đánh ta hay sao ? Tới a, tới a ! Lâu ngày không gặp, ngươi làm sao lại biến thành con rùa rụt đầu rồi đâu ?
Vạn Thiên Minh sắn lên tay áo, không có chút nào một phong chi chủ phong phạm, ngược lại càng giống như một cái thổ phỉ lưu manh đồng dạng.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, mấy vị phong chủ, trưởng lão ở đây đều phi thường im lặng, cảm giác đứng chung một chỗ với hắn đều có chút mất phẩm giá của bản thân.
Tính ngươi hiếu chiến ai cũng biết rồi, nhưng có thể hay không đừng biểu hiện giống như lưu manh trước mặt chúng đệ tử như vậy ?
Ngươi không ngại mất mặt, nhưng chúng ta ngại a !
Lý Thiên Dương tức muốn nổ phổi, rất muốn ra tay giáo huấn Vạn Thiên Minh một trận, thế nhưng chung quy là không có xuất thủ, đành phải ngửa mặt lên trời nhìn mây bay, quyết tâm không nhận tên kia khiêu khích.
Được rồi, nhịn xuống ! Nếu không mấy ngày tới hắn đừng mong có thể trở về Hồng Thạch Phong.
Lâm Nhược Lan, Giang Sở Hà đều rất là bất đắc dĩ, rốt cuộc không nhịn được muốn lên tiếng.
Dù sao không thể để gia hỏa này tiếp tục náo xuống, nếu không mặt mũi bọn hắn thật muốn mất hết.
Thế nhưng là, bọn hắn còn chưa kịp nói gì, đã có một đạo thanh âm trong trẻo vang lên :
- Vạn sư huynh, ngươi ngứa tay sao ? Vậy không bằng để sư muội lãnh giáo cao chiêu của ngươi ?
Nghe được thanh âm này, Vạn Thiên Minh lập tức giống như quả bóng xì hơi ỉu xìu xuống.
Trên không trung không biết từ khi nào đã xuất hiện một đạo nữ tử này, nàng tựa như cửu thiên huyền nữ, đẹp không chút tì vết, dung nhan tuyệt mỹ khiến hoa hờn nguyệt thẹn, bạch y như tuyết, thu hút mọi ánh mắt.
Nàng quá đẹp, bất kỳ nữ tử ở bên cạnh nàng đều muốn ảm đạm phai mờ, cho dù là Lâm Nhược Lan loại này nhất đẳng mỹ nữ so sánh đều phải kém hơn một bậc.
Mặc dù có thể đã nhìn thấy Nhạc Thi Dao rất nhiều, thế nhưng khi gặp lại nàng, bất kỳ ai đều sẽ không nhịn được mà phải nhìn thêm mấy lần, cho dù là Vũ Hoàng cũng không ngoại lệ.
Lý Thiên Dương nhìn Nhạc Thi Dao, trong mắt không dấu nổi vẻ say mê, giai nhân hoàn mỹ như vậy, vốn không thuộc về hắn, thế nhưng hắn lại chưa bao giờ chết tâm đối với nàng.
Dù sao, Lý Thiên Dương cũng hiểu rõ, Nhạc Thi Dao lấy Tiêu Hàn Dư căn bản không phải vì tình cảm.
- Ha ha ! Nhạc sư muội nói đùa, ta dạo này thân thể có chút kém, sợ là không tiện chiến đấu !
Vạn Thiên Minh đối với Nhạc Thi Dao dường như có chút kiêng kỵ, cười khan mà nói, lại không tự chủ được đối với nàng kéo ra một chút khoảng cách.
Chỉ vài tháng trước, Thiên Sinh Môn trưởng lão đoàn vốn dĩ chỉ có bốn vị trưởng lão, Nhạc Thi Dao lại bỗng nhiên hoành không xuất thế, tu vi bước vào Vũ Hoàng cảnh, trở thành vị trưởng lão thứ năm của trưởng lão đoàn.
Nàng được thái thượng trưởng lão trực tiếp chỉ dạy, ở tại Thanh Thiên Điện tu luyện mấy tháng thời gian, cả tông môn đều cho rằng, nàng ít nhất đã coi như là nửa cái đệ tử của Lữ Thuần Quân.
Vạn Thiên Minh từng được Lữ Thuần Quân gọi đến Thanh Thiên Điện cùng Nhạc Thi Dao đối chiến, kết quả cũng chỉ có ba người biết được.
Trận chiến đó, vị Lôi Ngục Phong phong chủ này không ngờ lại bại !
Không sai, Vạn Thiên Minh tu vi Ngũ Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong, lại bại dưới tay Nhạc Thi Dao chỉ vừa đột phá đến Nhị Tinh Vũ Hoàng.
Tại Vũ Hoàng cảnh, lại vượt qua ba cái tiểu cảnh giới khiêu chiến thành công, cái này quá mức đáng sợ, may mắn Lữ Thuần Quân không cho phép ai được tiết lộ, nếu không nhất định có thể oanh động cả tông môn.
Vạn Thiên Minh xác thực là bại, bại tâm phục khẩu phục, bị Nhạc Thi Dao đánh cho không có sức hoàn thủ.
Vì thế từ sau trận chiến đó, Vạn Thiên Minh tính cách vốn dĩ không sợ trời không sợ đất trở nên phi thường kiêng kị Nhạc Thi Dao, lúc này hắn làm sao lại dám đánh với nàng một trận ?
Đây không phải là tự tìm nhục nhã hay sao ?
Vạn Thiên Minh hắn tình nguyện trêu chọc Lý Thiên Dương, cũng không muốn chọc tới tuyệt đại mỹ nhân trước mặt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK