Cuối cùng, Vương Hạo Thần vẫn là ở lại với Bạch Nhược Trần một đêm, hai người đơn giản chỉ là thảo luận võ học, không có làm ra cái gì khác thường sự tình.
Sáng hôm sau, hai người đồng thời trở về, cùng đám người hội hợp.
Mọi người sớm đã chuẩn bị xong, lúc này lập tức lên đường, chỉ có một việc ngoài dự liệu là Bạch Nhược Trần không muốn đi cùng bọn hắn, cái này để cho Bạch Linh buồn bã rất lâu, nàng thế nhưng là không muốn xa mẫu thân của nàng.
Bạch Nhược Trần đối với Vương Hạo Thần giao phó mấy câu, sau đó liền từ biệt bọn hắn.
Vương Hạo Thần không trì hoãn nữa, lập tức dẫn theo đám người đi tới Thiên Sinh Môn.
Thiên Sinh Môn không cấm đệ tử dẫn theo người ngoài đi vào, chỉ cần không ở lại quá một tuần, vậy liền không có vấn đề gì lớn.
Nếu như là muốn ở lại lâu hơn, cũng không phải không có khả năng, chỉ cần thông qua khảo hạch, liền có thể trở thành Thiên Sinh Môn đệ tử, có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này.
Khoảng cách giữ Thiên Sinh Môn và Hoàng Thạch Trấn không tính rất xa, chỉ cần mấy canh giờ là có thể đi tới.
Dần dần, có từng toà hùng vĩ sơn phong đâm thẳng mây xanh hiện ra trước mắt họ, ở trên những ngọn núi đó, còn có những toà cung điện nguy nga tráng lệ, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh.
Thiên Sinh Môn thân là ngũ đại tông môn một trong, tuy rằng đã xuống dốc, thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn có được phong thái của một cái cỗ lão tông môn.
Hình Thiên, Hình Địa, Hình Nhân, Hình Giới, Trương Liêu, Bạch Linh đều là lần đầu tiên thấy được khung cảnh hoành tráng như vậy, không khỏi có chút nhìn đến thất thần.
Vương Hạo Thần nhìn biểu cảm rung động của bọn hắn, trong lòng cũng chỉ khẽ cười một tiếng, năm đó hắn khi lần được bước vào Thiên Sinh Môn, cũng có biểu cảm tương tự như vậy.
Vương Hạo Thần dẫn đám người đi vào, bất quá bọn hắn còn không đi được bao lâu, đã có hai vị canh gác đệ tử đi tới, ngăn lại đường đi của bọn hắn.
- Mời xuất ra đệ tử lệnh bài !
Một vị canh gác đệ tử tu vi đạt tới Nhị Tinh Vũ Sĩ thanh âm không lạnh không nhạt nói.
Vương Hạo Thần lấy ra một khối lệnh bài, đưa cho đối phương.
Ở trên lệnh bài, có khắc tên hắn, và ba chữ Minh Thiên Phong.
Vị canh giác đệ tử kia xác định lệnh bài không có vấn đề về sau, liền đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần một chút, sau đó chuyển sang đám người phía sau lưng hắn, hỏi :
- Bọn họ là ai ?
- Khách nhân của ta !
Vương Hạo Thần đáp.
- Người ngoài không thể ở lại Thiên Sinh Môn quá 7 ngày, các ngươi tốt nhất là nhớ kỹ một chút !
Vị canh gác đệ tử kia đem lệnh bài trả lại cho Vương Hạo Thần, nhắc nhở một chút, sau đó liền nhường ra một con đường để cho bọn họ đi vào.
Đợi đến khi bọn họ đi rồi, một vị canh gác đệ tử mới mở miệng nói :
- Người kia thật sự là Minh Thiên Phong đệ tử ? Ta làm sao lại chưa từng gặp qua hắn ? Lâm Khắc ngươi không phải là nhầm lẫn rồi đi ?
Vị đệ tử tên Lâm Khắc, chính là người vừa rồi kiểm tra lệnh bài của Vương Hạo Thần, nghe người kia nói vậy liền khẽ cười một tiếng, nói :
- Cái này chỉ có thể nói ngươi không rõ tin tức ! Hắn xác thực là Thiên Sinh Môn người, là Minh Thiên Phong đệ tử nhỏ tuổi nhất, Vương Hạo Thần !
Vị đệ tử kia nhíu mày suy tư hồi lâu, mới đem Vương Hạo Thần nhớ ra, có chút kinh ngạc nói :
- Thì ra hắn chính là cái kia phế vật không thể tu luyện, cái này làm sao có thể a ? Ta nhìn hắn rõ ràng tu vi so với chúng ta còn cao hơn, ít nhất cũng đạt tới Vũ Sĩ trung kỳ, thậm chí là Vũ Sĩ hậu kỳ a !
Lâm Khắc cười nhạt nói :
- Vậy mới nói, lời đồn phần lớn đều không thể tin ! Lúc trước ta có nghe nói người này suýt nữa đánh chết vài cái đệ tử của Hồng Thạch Phong, bị Tần Liêm Sương tức giận đả thương, sau đó không còn tin tức gì nữa, không nghĩ tới hắn sớm đã ra ngoài tông môn tu luyện, lần này trở về tu vi đã tăng tiến mạnh mẽ như vậy !
- Chỉ trong vòng nửa năm liền từ Vũ Đồ tăng lên đến Vũ Sĩ hậu kỳ, tốc độ này so với mấy vị thiên tài của Lục Phong khác cũng không kém đi đâu a !
Vị đệ tử kia khẽ tặc lưỡi.
………….
Đám người Vương Hạo Thần đi đến quảng trường của Thiên Sinh Môn, ở chỗ này có không ít đệ tử đang đi lại, nhưng cũng không có người chú ý đến bọn hắn.
Vương Hạo Thần ánh mắt có chút phức tạp, từ khi gia nhập Thiên Sinh Môn, kỳ thực đây cũng mới là lần thứ ba hắn đứng ở nơi này.
- Ca ca ! Đó là cái gì ?
Bỗng nhiên, Bạch Linh khẽ giật giật Vương Hạo Thần tay áo, một tay chỉ về phía trước tò mò hỏi.
Vương Hạo Thần nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một cái bia đá khổng lồ như một toà tiểu sơn, toàn thân bóng loáng như gương, trên thân toát ra từng tia kim quang nhàn nhạt cỗ lão mà uy nghiêm.
- Đây là Võ Bảng !
Vương Hạo Thần ánh mắt nhìn bia đá cũng có một tia hướng tới, nói.
- Võ Bảng là cái gì ?
Bạch Linh hiếu kỳ hỏi.
- Thiên Sinh Môn mỗi cái thời đại, đều sẽ tuyển chọn ra mười vị đệ tử thực lực mạnh nhất làm tông môn thế hệ trẻ biểu tượng, bọn hắn chính là tông môn tương lai trụ cột, được gọi là Võ Bảng Thập Tú !
- Ở trên Võ Bảng này, chính là có khắc tên của mười người bọn hắn !
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn tấm bia đá bóng loáng kia, ở nơi đó, đúng là lần lượt có khắc mười cái danh tự to lớn mà tráng lệ ở trên đó.
8 năm trước, hắn đã từng thấy qua Võ Bảng, bất quá thời gian trôi qua, có một số cái tên đã không còn ở trên Võ Bảng, người mới thay người cũ, trở thành một đời mới Võ Bảng Thập Tú.
Võ Bảng đệ thập, Ngọc Tiêu Phong - Thẩm Yên.
Võ Bảng đệ cửu, Tử Dương Phong – Lục Thừa Ngân.
Võ Bảng đệ bát, Thanh Nguyên Phong – Đằng Phong.
Võ Bảng đệ thất, Hồng Thạch Phong – Thiệu Lân.
Võ Bảng đệ lục, Thanh Nguyên Phong – Ân Vân Sam.
Võ Bảng đệ ngũ, Tử Dương Phong – Lữ Tiêu.
Võ Bảng đệ tứ, Hồng Thạch Phong – Lý Vân Nhai.
Võ Bảng đệ tam, Lôi Ngục Phong – Thương Vạn Trấn.
Võ Bảng đệ nhị, Ngọc Tiêu Phong – Tần Bằng Liên.
Võ Bảng đệ nhất, Thanh Nguyên Phong – Trương Lăng.
Mười người bọn hắn, chính là Thiên Sinh Môn mười vị thiên tài mạnh nhất, có thể nói là Vương giả bên trong chúng đệ tử.
Đối thủ mạnh nhất mà Vương Hạo Thần từng gặp đến nay là Hoàng Thiếu Phong, thế nhưng người này nếu là đối mặt với bất kỳ một người nào trong Võ Bảng Thập Tú đều không có cách nào kiên trì được một hiệp.
Vậy mới nói, Vương Hạo Thần muốn trở thành người nổi bật trong Thiên Sinh Môn thế hệ này là sẽ cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng.
Mặc dù độ khó rất lớn, thế nhưng Vương Hạo Thần hoàn toàn không nhụt chí, hắn lúc này ở trước mặt Võ Bảng Thập Tú có lẽ chỉ là con kiến hôi, thế nhưng phải biết hắn thời gian tu luyện căn bản không bằng bọn họ 1 phần 10, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, hắn tự tin bản thân mình có thể bắt kịp thậm chí vượt qua bọn họ.
Lại nói, bất kể là Tử Dương Phong, Hồng Thạch Phong hay Ngọc Tiêu Phong đều có hai vị đệ tử ghi danh Võ Bảng, Thanh Nguyên Phong thậm chí còn kinh khủng hơn, không chỉ có được Thiên Sinh Môn thế hệ này đệ nhất thiên tài Trương Lăng, mà còn có hai vị đệ tử khác cũng là Võ Bảng Thập Tú một trong, không hổ là Lục Phong bên trong cường đại một sơn phong.
Trong Lục Phong, cũng chỉ có Minh Thiên Phong là không có một ai đi vào Võ Bảng, đây chính là một trong những lý do Tiêu Hàn Dư luôn ngứa mắt với đám đệ tử của mình.
- Võ Bảng Thập Tú tuy rằng lợi hại, thế nhưng tại Thiên Sinh Môn cũng không phải không có nhân vật có thể cùng bọn hắn chống lại ! Đại sư huynh có lẽ có năng lực này, đáng tiếc hắn thiên phú của hắn hơi kém một chút, nếu không chưa hẳn đã không thể chen vào Võ Bảng !
Vương Hạo Thần nghĩ thầm.
Đại sư huynh của hắn Tống Nhất Phàm là đệ tử lớn tuổi nhất, cũng là mạnh nhất của Minh Thiên Phong, thiên phú không phải rất cao, nhưng tu luyện rất chuyên cần, Nhạc Thi Dao đã từng nói hắn là có năng lực cùng trên Võ Bảng những người kia tranh phong, nếu như thiên phú của hắn lại tốt hơn một chút, nói không chừng đã có thể đi tranh một chuyến Võ Bảng Thập Tú.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK