• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiến lớn lên rất xinh đẹp, ngày thường vì mặt mày xinh đẹp nên cô ta khá tự cao với người khác.

Nhưng cho dù thế nào, xuất thân của cô ta khá bình thường, tuy muốn dụ dỗ một phú nhị đại nhưng trong thâm tâm vẫn có chút dè dặt bảo thủ!

Cô ta chướng mắt với mấy tên đàn ông tầm thường nhưng lại không gặp được phú nhị đại.

Cô ta chỉ là một dân văn phòng bình thường như bao người khác.

Ở Giang thành, quy mô của công ty Thịnh Thế cũng chưa thể xem là đỉnh cao nhất, nhưng cũng là một công ty có quy mô khá lớn, dù sao thì ở đất này cũng không có nhiều công ty có tài sản trên triệu tệ.

Đãi ngộ ở Thịnh Thế cũng rất tốt.

Từ sau khi Diệp Lân lên làm ông chủ, cô ta vẫn luôn lo lắng sẽ bị sa thải, nhưng mấy ngày nay Diệp Lân cũng không đề cập đến.

Đúng vậy, ngay từ đầu Diệp Lân đã không muốn so đo với cô ta, chỉ cần cô ta làm việc thật tốt thì hắn cũng không để ý, dù sao mình cũng ít đến công ty.

Nhưng điều hắn biết rõ sao Bạch Liên Hương với Bạch Ba lại vào được công ty, chắc chắn là do Lâm Thiến đưa vào.

Hơn nữa, rất có thể lần này Bạch Liên Hương đến đây làm ầm lên là do hôm qua bọn họ đã bàn bạc kỹ rồi.

Diệp Lân đã thấy người không biết liêm sỉ nhưng chưa từng gặp loại người không biết xấu hổ thế này.

Cho nên hắn thực sự muốn phủi sạch quan hệ với nhà này, cho nên Lâm Thiến cũng không cần làm ở công ty nữa.

Nghe thấy lời của Diệp Lân, gương mặt đang tươi cười của Lâm Thiến lập tức tái đi, mất công việc này, cô ta có muốn tìm một việc tương tự cũng vô cùng khó.

Lâm Thiến cắn chặt răng sau đó cười lạnh, nói: “Diệp Lân, đừng tưởng anh có chút tiền là ngon, ai mà thèm công việc chỗ anh chứ, đến lúc đó Hàn Thạc chắc chắn sẽ giới thiệu cho tôi một công việc tốt gấp mười lần chỗ anh!”

Diệp Lân không thèm đáp lại, hắn xoay người rời khỏi phòng làm việc, Bạch Liên Hương vẫn kêu gào trong hành lang như cũ.

“Diệp Lân, cái thằng ăn cháo đá bát này, mọi người đều thấy rồi đấy, ông chủ của công ty các người là một kẻ ăn cháo đá bát!”

“Cậu ta ly hôn với con gái tôi, không cho chúng tôi đồng nào trong khi chúng tôi là người cứu mạng cậu ta!”

“Cậu ta vừa có tiền liền trở nên xấu xa….”

Bà ta bị bảo vệ lôi đi nhưng vẫn kêu gào.

Hai người Bạch Liên Hương và Bạch Ba lập tức bị lôi xuống tầng, bên dưới có không ít người đi qua đứng lại xem.

Dương Cường đứng trong đám đông không nghe nổi tiếng la hét nữa bèn đứng ra mắng: “Bà còn không ngượng mà mắng Diệp Lân là ăn cháo đá bát à? Diệp Lân được chồng bà cứu thì không sai, chồng bà để cậu ấy cưới con gái bà, trước kia Diệp Lân bị thương nên mất trí, đến cả mã thẻ ngân hàng còn không nhớ, nhưng vì nuôi sống hai mẹ con các người mà cậu ấy làm quần quật suốt cả năm 356 ngày gần như không ngơi nghỉ, làm việc ở công trường để nuôi mấy người. Làm trâu làm ngựa cho mấy người ba năm liền!”

“Thế còn mấy người thì sao? Con gái bà ngoại tình, quyến rũ một tên nhà giàu, sau đó bà lập tức đạp Diệp Lân, căn nhà Diệp Lân vất vả kiếm tiền mới mua được cũng viết tên mấy người, mấy người cũng nhanh chóng đuổi cậu ấy ra ngoài.” Dương Cường chửi ầm lên: “Trên người cậu ấy còn chẳng có đồng nào!”

“Bây giờ cậu ấy khôi phục trí nhớ, nhớ tới bản thân có tiền, mua lại công ty này, sau đó mấy người bèn tới cửa đòi tiền, mấy người có biết xấu hổ không!” Dương Cường trừng mắt nhìn bà ta.

Bảo vệ lập tức dừng lại.

Đám người đang vây xem cũng nhíu mày.

“Cả nhà này là loại người gì vậy!”

“Hình như bà ta là thím của Lâm Thiến, lúc trước tôi thấy Lâm Thiến đưa bọn họ vào.”

“Lâm Thiến á? Là cái cô ở bộ phận nhân sự à? Cô ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhờ có tý nhan sắc mà mập mờ với nhiều người trong công ty, chắc là cả cái nhà này chẳng có ai tốt đẹp cả.”

Vừa đúng lúc Diệp Lân đi xuống, Lâm Thiến nghiến răng nghiến lợi đi theo sau hắn, nghe bị nói vậy mặt cô ta cũng hơi đổi.

Bạch Liên Hương nghe Dương Cường nói vậy thì sắc mặt cũng không còn tốt nữa, bà ta trợn mắt nhìn Dương Cường rồi mắng chửi: “Cậu là ai, cậu thì biết gì chuyện nhà chúng tôi! Cần cậu đến đây phán chắc!”

“Tôi chỉ thấy không vừa mắt thôi! Đúng là không biết dơ!” Dương Cường cũng lườm Bạch Liên Hương.

Sắc mặt Bạch Liên Hương càng xấu đi, sau đó bà ta lại gào lên.

“Kéo ra ngoài đi!” Diệp Lân đi xuống, bình tĩnh nói.

Bảo vệ kéo hai người ra ngoài, còn về việc Bạch Lan Hương gào thét cái gì thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao hắn cũng không đến công ty, mấy người này có bàn tán về hắn thế nào hắn cũng chẳng để ý.

Hắn nhìn xung quanh, nhíu mày nói: “Tản đi, đừng xem nữa!”

Nói xong hắn nhìn Lâm Thiến rồi nói: “Tôi cho cô nửa tiếng để thu dọn đồ đạc rồi rời đi, đúng rồi, về thì nhớ nhắn lại cho người nhà cô!”

Nói đến đây, giọng điệu Diệp Lân chợt lạnh như băng: “Nhẫn nại của tôi đã đến giới hạn rồi, về sau đừng chọc đến tôi, nếu không…. căn nhà kia tôi cũng sẽ thu lại!”

Lâm Thiến nghiến răng, cô tay xoay người về lại bộ phận của mình.

Sau đó Dương Cường mới chạy đến nói: “Cậu gặp người nhà này đúng là đen 8 đời!”

Diệp Lân cười cười với anh ta: “Sao cậu lại đến công ty, không phải An An mới làm phẫu thuật à?”

“Tôi gọi chị ở quê lên rồi, lấy nhiều tiền như thế mà không đến làm việc thì lòng tôi không yên.” Dương Cường nói.

Diệp Lân trầm ngâm một lát.

Thực ra thì hắn có chút muốn đưa Dương Cường về Người Gác Đêm, phẩm chất lẫn tính cách của Dương Cường đều rất tốt.

Nhưng vấn đề duy nhất đó là Dương Cường hơi lớn tuổi.

“Reng reng reng….”

Đúng lúc này điện thoại Diệp Lân vang lên, hắn nhìn Dương Cường, nói: “Được rồi, vậy cậu đi làm trước đi, tôi đi nghe điện thoại đã.”

“Được, đợi An An được xuất viện tôi phải mời cậu một bữa, Diệp Lân, tôi nợ cậu một mối nhân tình, có phục vụ hết lòng cũng không đủ.” Dương Cường nghiêm túc nói.

“Thôi cút mau đi, đạo đức giả!”

Dương Cường cười ha hả, anh ta quay người chạy đến bộ phận nhân sự.

Đợi anh ta đi rồi Diệp Lân mới lấy điện thoại, phát hiện là Giang Uyển Uyển gọi đến.

Ngày hôm qua đám người Chu Thuỵ ồn ào rời, đi Giang Uyển Uyển không nói một lời, hiển nhiên cô khá kiêng kị quanh quẩn ba chữ ‘tội cưỡng hiếp’ này.

Nhưng hắn không ngờ là Giang Uyển Uyển lại chủ động gọi điện cho hắn, Diệp Lân nhíu mày nhận điện: “Alo!”

“Xin lỗi chuyện hôm qua nhé! Vứt anh tại trận một mình.” Giang Uyển Uyển chủ động gọi điện giải thích với Diệp Lân.

“Không sao.” Diệp Lân cũng không quá để tâm.

“Anh đến gặp tôi đi, tôi với chị Bạch Dao đang ở tháp Bạch Tượng!” Giang Uyển Uyển nói: “Chị Bạch Dao muốn gặp anh một chút.”

Diệp Lân cau mày.

Hắn không ngờ là đột nhiên Bạch Dao lại muốn gặp hắn, hắn gật đầu đáp: “Được rồi, tôi đến tìm mấy người!”

Ra cửa, hắn lái xe đến tháp Bạch Tượng.

Tháp Bạch Tượng là một thắng cảnh du lịch của Giang thành, nó nằm ở nơi cao nhất Giang thành, gần bờ sông, phong cảnh đẹp vô cùng, nhiều khách du lịch đến đây đều sẽ chọn ở bên đó!

Đương nhiên giá cả cũng khá đắt đỏ.

Cả một khu thương mại được phát triển vô cùng thịnh vượng, rất nhanh Diệp Lân đã đến trước một quán trà ngay gần tháp Bạch Tượng, sau đó hắn gọi điện cho Giang Uyển Uyển để hỏi phòng. Tiếp sau đó hắn tiến vào quán trà.

Diệp Lân từ từ mở cửa một phòng bao trong quán trà.

Hương trà toả khắp phòng, Giang Uyển Uyển cùng Bạch Dao đang ngồi đối nhau, thấy Diệp Lân đến Giang Uyển Uyển cười nói: “Mau tới đây, anh có lộc ăn đấy, có thể đích thân thưởng thức trà nghệ của chị Bạch Dao!”

Bạch Doa ngồi trước trà cụ, giống như một mỹ nữ thời xưa, mỗi động tác của cô ta đều vô cùng tao nhã!

Diệp Lân vào trong phòng, Bạch Dao không ngẩng đầu nhìn hắn chỉ nói với Giang Uyển Uyển: “Uyển Uyển có thể để chị với Diệp Lân nói chuyện riêng một chút được không?”

Giang Uyển Uyển gật đầu, đáp: “Vậy em ra ngoài đợi hai người nhé.”

Nói xong cô có hơi tò mò nhìn Diệp Lân một cái rồi rời khỏi phòng.

Đợi cô ấy rời đi, Bạch Dao nhìn vào chỗ đối diện mình rồi nói: “Ngồi đi!”

Diệp Lân gật đầu ngồi xuống chỗ đối diện cô ta, Bạch Dao đẩy sang cho hắn một chén trà, Diệp Lân cũng không chào hỏi cầm chén trà lên, một hớp uống cạn, uống xong còn chép miệng một cái.

Thấy hành động này của hắn, Bạch Dao hơi nhíu mày sau đó lắc đầu nói: “Quả nhiên cậu đã thay đổi rất nhiều, trước kia cậu rất thích uống trà cũng am hiểu trà nghệ!”

Diệp Lân thầm bĩu môi.

Trước kia hắn thích trà đạo, bởi vì Bạch Dao thích nên hắn mới âm thầm tìm hiểu.

Nhưng trong thế giới của Người Gác Đêm đâu có thời gian để hắn chầm chậm phẩm trà.

“Cũng 9 năm rồi, thay đổi cũng là chuyện bình thường.” Diệp Lân cười nói.

Bạch Dao vuốt vuốt dải tóc bên tai, sau đó ngẩng lên, lần đầu nhìn thẳng vào Diệp Lân rồi nói: “Tôi phải kết hôn rồi, là với Chu Thuỵ!”

“Tôi biết.” Diệp Lân gật đầu nói: “Hôm qua Chu Thuỵ đã đến khoe khoang với tôi rồi.”

“Tôi không hề thích anh ta.” Bạch Dạo lại lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK