• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Bịch!”  

             Trong một phòng VIP trên tầng hai của quán bar, Đào Đăng Vân đối mặt với Diệp Lân, bịch một tiếng quỳ xuống đất.  

             Hàn Thạc và Trần Nghị mỗi người đều bị tát một cái, hoàn toàn đờ đẫn ngồi một bên.  

             Lâm Vân Nguyệt thì sợ đến ngây người, Hàn Thạc và Trần Nghị trong miệng người đời, trời không sợ đất không sợ, ở Giang Thành sánh ngang với Trần Đăng Vân. Lúc này lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Lân.  

             Sự tương phản kịch liệt làm cho cả người cô ta hoàn toàn ở trong trạng thái bối rối.  

             Đào Đăng Vân quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười xòa, hắn nhìn Diệp Lân nói: "Anh Lân, xin lỗi, xin lỗi anh, em không biết anh là bạn của ông Giang, nếu không cho em một trăm lá gan em cũng không dám trêu chọc anh, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với em."  

             Trong lòng Diệp Lân yên lặng. Hắn đại khái đoán được, sau khi mình biến mất, Giang Uyển Uyển đã liên lạc với Giang Chấn Nam, sau đó Giang Chấn Nam gọi điện giải quyết.  

             Mà Lâm Vân Nguyệt ở bên cạnh, lại sợ đến ngây người.  

             Diệp Lân là bạn của Giang Chấn Nam?  

             Bạn của người giàu nhất Giang Thành?  

             Khóe miệng Hàn Thạc và Trần Nghị cũng giật liên hồi, bọn họ có hơi mơ hồ, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.  

             Không vì lý do gì cả, họ chợt nghĩ về việc quỳ xuống trước mặt Giang Chấn Nam ngày hôm qua. Trong lúc nhất thời, họ đã thông suốt rất nhiều điều.  

             Vì sao Diệp Lân có thể tới tầng cao nhất của khách sạn Marriott ăn cơm, bởi vì khách sạn Marriott đặc biệt, chính là sản nghiệp của Giang Chấn Nam!  

             Nhưng điều bọn họ không hiểu là, lúc ấy không phải đã nói là nhận nhầm người rồi sao? Vậy mà giờ lại đến đây giúp Diệp Lân?  

             Trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ miên man, Trần Đăng Vân lại cười bồi nói: "Anh Tân, anh xem chuyện ngày hôm nay của chúng ta cứ kết thúc ở đây đi được không? Hôm nay tất cả chi tiêu của anh ở quán bar đều tính lên đầu em!"  

             Khóe miệng Diệp Lân mỉm cười, anh vỗ vỗ mông đứng lên nói: "Đừng đến làm phiền tôi!"  

             Dứt lời, hắn trực tiếp xoay người, đi về phía cửa.  

             Nhìn thấy Diệp Lân không có ý muốn so đo với mình, trong lòng cậu ta thở ra một hơi thật dài.  

             Nhìn Diệp Lân đi về phía cửa, cậu ta đứng lên, đột nhiên nhìn về phía hai người Hàn Thạc và Trần Nghị nói: "Đem hai thằng khốn này kéo ra ngoài, đánh tới chết cho tao, mẹ nó, lại muốn hại chết tao!"  

             "Trần Đăng Vân, cậu dám động đến chúng tôi!" Sắc mặt Hàn Thạc biến đổi, âm sắc như lạc đi.  

             "Đánh, đánh tới chết!" Trần Đăng Vân đen mặt.  

             Xung quanh, bảy tám người nhanh chóng vây quanh Trần Nghị và Hàn Thạc!  

             Đúng vậy, Trần Đăng Vân suýt nữa đã tức chết.  

             Diệp Lân ăn mặc thoạt nhìn giống như một người bình thường, nhưng đến cậu của mình cũng không dám trêu chọc, nếu Diệp Lân ở chỗ hắn ta thật sự xảy ra sơ suất gì đó, đừng nói là cút ra khỏi Giang Thành, cút ra khỏi nước cũng không chừng.  

             Nghe tiếng kêu ồn ào và thảm thiết phía sau lưng, Diệp Lân dừng lại ở cửa, bình tĩnh nói một câu: "Đừng động đến phụ nữ!"  

             "Anh Tân, không thành vấn đề!" Đào Đăng Vân vội vàng nói.  

             Diệp Lân sau đó không để ý tới tình huống bên trong nữa, đẩy cửa đi ra.  

             Ngoài cửa, không khí vẫn còn rất ồn ào, âm nhạc xập xình không ngừng khiến người ta đong đưa, hội trường tầng một, rất nhiều người đang nhảy múa điên cuồng ở giữa sàn.  

             Diệp Lân đi qua đám đông, trở về chỗ ngồi.  

             Thấy Diệp Lân trở về, Giang Uyển Uyển vỗ vỗ vùng ngực đại của mình nói: "May mà không có chuyện gì."  

             Sau đó, cô nhìn về phía cô gái bên cạnh mình nói: "Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn thân của em, Tần Hiểu Vi, đây là Diệp Lân...”  

             Sau khi nói xong, cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Tửu lượng của em không được tốt lắm, sợ anh vì thế mà mất hứng uống, cho nên em gọi bạn thân mình tới, không thành vấn đề gì chứ?"  

             Diệp Lân cười cười nói: "Em vui vẻ là được rồi, hơn nữa... Uống rượu mà, tùy tiện uống một chút thôi."  

             "Chậc chậc, anh đẹp trai, có thể anh không biết, Uyển Uyển nhà chúng em chưa bao giờ đến quán bar, thật không ngờ anh lại hẹn được cậu ấy ra ngoài, Uyển Uyển nhà em đối với anh có tình ý?” Tính cách của Tần Hiểu Vi hiển nhiên là phóng khoáng hơn rất nhiều.  

             "Hiểu Vi, cậu đừng nói lung tung." Giang Uyển Uyển trừng mắt một cái, sau đó cô nhoài người, ghé vào bên tai Tần Hiểu Vi nói: "Cậu đừng nói lung tung, mau chuốc say anh ấy cho tớ!"  

             Tần Hiểu Vi từ chối cho ý kiến, chỉ cười một tiếng, sau đó cô rót đầy một ly rượu nói: "Lần đầu gặp mặt, em cạn trước!"  

             Diệp Lân kinh ngạc, ở đây phần lớn đều là rượu có nồng độ tương đối cao, trực tiếp uống cạn một ly, cô em này, rất có tiềm lực!  

             ...  

             Cửa sau quán bar, đám người Trần Đăng Vân, mỗi người một cước, đá Hàn Thạc và Trần Nghị ở dưới đất, lại hướng về phía hai người bọn họ mà nhổ một ngụm nước bọt nói: "Hai tên ngu ngốc, người nào cũng dám chọc, mau cút cho ông!"  

             Ở phía sau mấy người, sắc mặt Lâm Vân Nguyệt và Chu Duyệt trắng bệch, run rẩy đứng yên đó.  

             Trần Đăng Vân liếc mắt nhìn hai cô gái một cái, bĩu môi, dẫn người trở về quán bar!  

             Đợi đến khi hắn rời đi rồi, Lâm Vân Nguyệt mới vội vàng đi qua đỡ hai người Hàn Thạc dậy hỏi: "Không sao chứ?"  

             "Phi!"  

             Hàn Thạc nhổ một ngụm nước bọt, mang theo một chút máu, gương mặt hắn ta đen lại.  

             Trần Đăng Vân tất nhiên không dám ra tay đánh chết người, dù là Hàn Thạc hay là Trần Nghị, cả hai đều có bối cảnh. Nếu thật sự đánh đến nỗi có chuyện gì xảy ra, cậu ta cũng không thể giải thích.  

             Nhưng mặt mũi bầm tím, là chuyện không thể tránh khỏi.  

             "Không phải em nói Diệp Lân chỉ là một phế vật khuân vác gạch trên công trường sao?" Sắc mặt hắn ta không tốt nhìn Lâm Vân Nguyệt.  

             Đúng vậy, trong lòng hắn ta rất tức giận, giận vì không thể đối phó với Trần Đăng Vân, hắn ta vô thức trút giận lên người phụ nữ.  

             Sắc mặt Lâm Vân Nguyệt hơi biến đổi nói: "Đúng vậy, em và hắn kết hôn ba năm, hắn chính là một tên phế vật, bình thường ở nhà em đánh không đánh trả, mắng không mắng trả... Lần đầu tiên chúng ta gặp hắn ở Ngân hàng Tân Hải, cách ăn mặc của hắn anh cũng nhìn thấy rồi đó."  

             "Vậy tại sao Trần Đăng Vân lại sợ hắn ta?" Hàn Thạc đen mặt hỏi.  

             Lâm Vân Nguyệt ngây ngẩn cả người, sau đó thấp giọng nói: "Em... Em cũng không biết."  

             Sắc mặt Hàn Thạc càng lúc càng tối đen, sau đó hắn nhìn Lâm Vân Nguyệt, cắn răng nói: "Anh bị thương, tối nay em phải ở lại cùng anh, nếu không chúng ta sẽ chia tay, xe và tiền anh cho em cũng đều phải trả lại cho anh!”   

             Lâm Vân Nguyệt nhướng mày, cô ta không phải là người ngu ngốc như vậy.  

             Cô ta biết rõ, nếu để cho Hàn Thạc dễ dàng có được, nhất định Hàn Thạc sẽ không trân trọng!  

             "Không được, buổi tối em phải về nhà, em còn có chuyện muốn xử lý." Lâm Vân Nguyệt vội vàng lắc đầu nói.  

             ...  

             Trong khi đó, tiểu khu Hoa Viên, nhà của Lâm Vân Nguyệt, Bạch Liên Hương đang ngồi trên ghế sofa Diệp Lân mua để xem TV, Lâm Thiến ngồi ở bên cạnh bà ta, bộ dáng lo lắng.  

             "Thiến Thiến, con sao vậy, Vân Nguyệt khi nào mới trở về đây." Bạch Liên Hương nhìn Lâm Thiến nói: "Con có tâm sự gì sao?"  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK