• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà tôi vừa mới ly hôn, Giang Chấn Nam chỉ thông báo thời gian hai ngày, sau đó tôi liền kết hôn với Giang Uyển Uyển, chuyện này còn nhanh hơn tia chớp.” Diệp Lân cạn lời nói.

“Giang Chấn Nam không chờ được nữa, nếu như tối hôm qua không phải là anh, chỉ sợ Giang Uyển Uyển đã bị hãm hại rồi.” Chiết Thu Vũ nói.

Diệp Lân khẽ thở dài, hắn do dự gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói: “Nhưng mà bác sĩ Chiết, em phải biết rằng, toàn bộ cơ thể tôi, trái tim tôi chỉ thuộc về em thôi…”

“Anh đừng có luyên thuyên nữa, chỉ khi anh ở bên cạnh Giang Uyển Uyển, chúng tôi mới hoàn toàn yên tâm được.” Chiết Thu Vũ hừ lạnh nói.

Diệp Lân bĩu môi nói: “Chuyện này chưa nói tới chuyện tôi còn đồng ý hay không, Giang Uyển Uyển có đồng ý không mới quan trọng, Giang Chấn Nam biết tới sự tồn tại của chúng ta, nhưng Giang Uyển Uyển không biết.”

Chiết Thu Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc này, điện thoại Diệp Lân bỗng dưng reo lên, hắn cầm lên nhìn trông thấy người gọi lại là Lâm Vân Nguyệt.

Diệp Lân nhíu mày, nghe điện thoại nói: “Alo, có chuyện gì?”

Bên kia đầu dây, giọng Lâm Vân Nguyệt vang lên: “Nghe nói bây giờ anh là ông chủ của công ty Thịnh Thế? Ghê gớm quá, không biết ăn được cơm mềm của ai, ai mà tặng anh cả một công ty lớn như vậy!”

Lời này của cô ta có chút châm biếm.

Từ trước tới nay cô ta đều nghĩ Diệp Lân là một tên phế vật, cô ta cho rằng Diệp Lân không thể dựa vào năng lực của bản thân mà mua được công ty lớn như vậy. Nhất định là Diệp Lân bám được người có tiền, bọn họ tặng cho anh ta.

Đương nhiên, cô ta rất ghen tị, đồ mà Hàn Thạc tặng cô ta quá bủn xỉn so với những gì Diệp Lân đang có.

Diệp Lân lười giải thích với cô ta, thực tế, hắn cảm thấy nhờ ly hôn mà có thể vạch rõ ranh giới với mẹ con nhà này cũng là điều may mắn.

“Có chuyện gì thì nói nhanh, không thì tôi cúp máy.” Diệp Lân thản nhiên nói.

“Có tiền có khác, dám nói chuyện với tôi như vậy, Diệp Lân, anh đúng là khá lên rồi.” Lâm Vân Nguyệt tiếp tục giọng điệu ghen tị nói: “Không phải anh sống ở tiểu khu nhà tôi sao? Đến nhà tôi một chuyến, bàn một chút chuyện sau khi ly hôn, tôi muốn nói rõ ràng với anh!”

Dứt lời, Lâm Vân Nguyệt cúp máy.

Diệp Lân nhíu mày, nhưng hắn vẫn quyết định đi một chuyến, vừa vặn cũng giải quyết rõ ràng mọi chuyện.

Hắn nói với Chiết Thu Vũ một tiếng: “Tôi ra ngoài một chuyến đã.”

“Vậy chuyện tôi nói với anh cứ quyết như vậy nhé.” Chiết Thu Vũ nói.

“Quyết định cái gì mà quyết định.” Diệp Lân vội vàng nói: “Tùy tiện kết hôn như vậy cũng không tốt đâu, mặc dù lần này có thể chỉ là kết hôn giả, nhưng chẳng may Giang Uyển Uyển yêu tôi thật thì sao! Có nhiều cách để bảo vệ an toàn cho cô ấy mà, không nhất định phải kết hôn, chuyện này để tôi nghĩ kỹ lại đã!”

“Đây là chiến lược kế hoạch.” Chiết Thu Vũ vội vàng nói.

Diệp Lân cười cười, cũng không trả lời, hắn xỏ giày xong liền chạy mất hút.

Minh Tiểu Nam cười haha nói: “Em nói rồi mà, anh ấy không đồng ý đâu. Dù sao anh ấy cũng vừa mới ly hôn, hơn nữa khoảng thời gian hôn nhân đó cũng không phải đẹp đẽ gì.”

Chiết Thu Vũ trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nói: “Nói cũng đúng, đây là chứng sợ hôn nhân, là bệnh phải trị!”

……

Diệp Lân bước ra khỏi cửa, quen thuộc đi về nơi mình đã từng ở, hắn gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, điều khiến Diệp lân ngạc nhiên là trong nhà có một nhóm người ngồi rất đông, tầm hơn chục người.

Cả nhà Lâm Thiến, cả nhà cậu cô ta, ngoài ra còn có một số họ hàng xa, tất cả đều ngồi trong nhà.

“Vào đi!” Lâm Vân Nguyệt mở cửa nói.

Diệp Lân bước vào thì Lâm Vân Nguyệt liền đóng cửa lại, lúc này Bạch Liên Hương cay độc nói: “Chao ôi, ghê gớm quá, ly hôn xong bám được đại gia liền bắt đầu muốn tính kế chúng tôi rồi đúng không”

Mặc dù trong lòng Bạch Liên Hương vẫn không muốn thừa nhận việc Diệp Lân bỗng chốc trở thành ông chủ của Lâm Thiến, nhưng dưới sự xác nhận của anh trai bà ta, cho dù bà ta không muốn tin thì đây cũng là sự thật.

“Tính kế mấy người? Trông tôi rảnh rỗi như vậy sao.” Diệp Lân bĩu môi.

Đây là lời nói thầm của hắn.

Bạch Liên Hương cười nói: “Bây giờ cậu coi thường chúng tôi rồi đúng không, thế nào, cậu mua công ty liền cắt đứt hợp tác với công ty của anh trai tôi, cậu không phải muốn trả thù thì là gì.”

Diệp Lân sờ sờ mũi, buổi sáng Hà Cương vừa gọi điện cho hắn, anh ta nói đã tiếp nhận mối làm ăn với Giang gia, sau đó cắt đứt hợp tác với một số công ty nhỏ, mà công ty của Bạch Ba cũng nằm trong số đó.

“Sao nào, không có gì để nói đúng không?” Bạch Liên Hương cười nhạo nói.

Nghe lời này của bà ta, cơn giận trong lòng của Diệp Lân cũng tăng lên.

Hắn nể tình ơn cứu mạng lúc trước, cho dù có khôi phục lại trí nhớ hắn cũng trừ lại cho bọn họ một con đường, Bạch Liên Hương vài lần chế nhạo khiêu khích, hắn cũng cười trừ cho cho qua.

Nhưng hiện tại, khi nghe được những lời cay nghiệt này, hắn cảm thấy bản thân không cần thiết phải nhịn nữa, hắn nhướng mày nhìn về phía Bạch Liên Hương nói: “Chưa nói với việc tôi chỉ là ông chủ ăn không ngồi rồi, việc của công ty tôi không hề nhúng tay vào, cho dù chuyện này thật sự là do tôi làm thì có làm sao?”

Giọng điệu của hắn có chút lạnh nhạt làm cho Bạch Liên Hương nhất thời sửng sốt.

Sau một lúc, bà ta mới quát lên: “Cậu không phải cũng chỉ là trai bao thôi sao, ở đây lên mặt làm cái gì!”

Dứt lời bà ta nhìn chằm chằm Diệp Lân nói: “Cậu đừng có quên, cái mạng chó này của cậu là do chồng tôi cứu về, chúng tôi còn cho cậu ở nhờ ba năm, bây giờ ly hôn rồi thì qua cầu rút ván, cậu là cái loại sói mắt trắng vong ân bội nghĩa!”

Lúc này, cha của Lâm Thiến – Lâm Cảnh An cũng vội chen thêm mấy câu: “Đúng thế, Diệp Lân, ba năm trước anh cả tôi đã nhặt cái mạng này về cho cậu, bây giờ cậu lại làm ra loại chuyện thất đức như vậy.”

“Bà ở đây giả làm người tốt cái mẹ gì!” Diệp lân tức điên nhìn về phía ông ta nói: “Ba năm qua, cả nhà các người đã từng đối xử tốt với tôi chưa? Nói tôi làm trai bao, tôi làm sao so được với mẹ con các người? Ba năm qua các người từng ra ngoài đi làm chưa? Ông đây khổ nhọc làm việc ở công trường, tuy là kiếm không được bao nhiêu nhưng dựa vào năng lực mà các người vẫn luôn khinh thường, ba năm qua, đã tháng nào tôi mang về nhà ít hơn hai vạn chưa?”

“Mấy người thì làm được gì rồi? Ông đây vất vả kiếm tiền nuôi hai người trong ba năm trời, chưa từng đổi được một lời khen, mấy người cảm thấy tôi làm việc ở công trường là mất mặt, nghĩ rằng Lâm Vân Nguyệt xinh đẹp, phải tìm một người có nhiều tiền, kết quả lại rơi vào một thằng nông dân như tôi, cả nhà từ trên xuống dưới, ba năm qua mấy người đã từng nói với tôi một câu tử tế nào chưa?” Diệp Lân chửi ầm lên!

Lúc này tất cả mọi người đều dại ra.

Diệp Lân cười lạnh nói: “Con mẹ nó, bà đừng có quên, căn nhà bà đang ở cũng được mua bằng tiền của ông đây, sau đó thì sao? Lâm Vân Nguyệt ngoại tình, tìm được một tên phú nhị đại lắm tiền, sau đó cô ta nhanh chóng đá tôi đi, muốn ly hôn với tôi! Còn đuổi tôi ra khỏi nhà!”

“Nói tới làm trai bao, loại làm kỹ nữ như mấy người không có tư cách nói chuyện ở đây!” Diệp Lân giễu cợt nói.

Yên lặng!

Cả căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng.

Bọn họ không ngờ rằng có một ngày thằng ranh ngoan ngoãn nghe lời của ngày xưa lại dám lớn tiếng với bọn họ như vậy.

Đặc biệt là Bạch Liên Hương và Lâm Vân Nguyệt, vẻ mặt hai người bọn họ cực kỳ khó coi.

Sau khi sửng sốt một lúc, Bạch Liên Hương bỗng nhiên la lên, bà ta nhảy về phía Diệp Lân mà hét: “Cái loại vô ơn nhà mày, hôm nay tao liều mạng với mày!”

Dứt lời, bà ta vung tay lao về phía Diệp Lân.

“Bốp!”

Diệp Lân đột nhiên dơ tay tát cho bà ta một bạt tai.

Bạch Liên Hương ngu cả người.

“Mẹ!” Lâm Vân Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ lấy Bạch Liên Hương, sau đó cô ta nhìn Diệp Lân nói: “Diệp Lân, sao anh dám đánh mẹ tôi!”

“Mày dám đánh tao, sao mày dám đánh tao, mày là cái thằng vô ơn!” Bạch Liên Hương sắp điên rồi.

Diệp Lân cười lạnh nói: “Những gì bà đã làm với tôi trong suốt ba năm, còn cả chuyện lúc ly hôn nữa, tôi đánh bà một bạt tai xem như trả hết.”

“Diệp Lân, mày đừng có quá đáng.” Lúc này, mấy người trẻ tuổi cũng đứng dậy.

Nụ cười của Diệp Lân lộ ra vẻ khinh thường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Sao nào, mấy người muốn động thủ sao?”

Lúc này, không một ai trong số họ dám nhúc nhích.

Ánh mắt của Diệp Lân rất lạnh lẽo, lạnh tới mức khiến mọi người cảm thấy như chưa từng quen biết hắn, ánh mắt rất đáng sợ!

Lâm Cảnh An cũng ngây cả người, ông ta là thầy giáo, ông ta nghĩ mình nhìn người rất chuẩn, nhưng sự thay đổi của Diệp Lân quá lớn.

“Diệp Lân, động thủ thì không cần đâu, mọi người chia tay trong vui vẻ!” Lâm Cảnh An vội vàng nói.

Diệp Lân thản nhiên nhìn ông ta, sau đó hắn nhìn Lâm Vân Nguyệt nói: “Đúng như những gì các người vẫn nói, nếu đã ly hôn rồi, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào cả, kể từ hôm nay, chúng ta sẽ là người dưng, tôi sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của cô, các người cũng đừng tới làm phiền tôi!”

Vẻ mặt của Lâm Thiến và Bạch Ba ở bên cạnh đều thay đổi!

Lâm Thiến lo lắng cô ta sẽ bị mất việc, còn sắc mặt của Bạch Ba…càng trắng bệch hơn!

Công ty của ông ta quy mô không lớn, trước đây hợp tác với Thịnh Thế Logistics, giá cả không quá cao, trong khi giá cả của những công ty logistics khác ở Giang Thành lại cao hơn nhiều, hơn nữa hiệu suất làm việc cũng không nhanh như Thịnh Thế, đối với ông ta mà nói thì đây là một tổn thất cực kỳ lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK