Ngân hàng Tân Hải là ngân hàng thần bí nhất trong Viêm Hạ này, quy mô của bọn họ không lớn, nhưng không nhận gửi các khoản dưới 100000 tệ.
Nói cách khác, bọn họ là một ngân hàng chỉ nhắm vào người giàu có!
Bởi vì tính bảo mật của ngân hàng vô cùng tốt nên ngân hàng này cũng trở thành lựa chọn của vô số kẻ có tiền.
Diệp Lân chạy thẳng một mạch tìm đến ngân hàng. Bởi vì trên người hắn chẳng có đồng nào, tiền của hắn, chỉ cần làm được đồng nào ở công trường đều sẽ đưa hết cho hai mẹ con Lâm Vân Nguyệt.
Hắn thở hắt một hơi rồi đi vào trong.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, hắn đã bị bảo vệ cạnh cửa cản lại, bảo vệ nhíu mày nhìn hắn nói: “Ngân hàng Tân Hải, người không có phận sự miễn vào!”
Diệp Lân vội nói: “Tôi đến là có việc cần giải quyết.”
“Giải quyết công việc à?” Bảo vệ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn rồi nói: “Cậu có biết đây là ngân hàng gì không? Người như cậu mà cũng có thể đến xử lý công việc à?”
Là bảo vệ của ngân hàng Tân Hải, hắn đã thấy rất nhiều khách hàng đến đây bàn việc, gửi tiền, hầu hết bọn họ đều ngăn nắp sáng sủa, hoặc là đi xe sang, hoặc là mặc toàn đồ hiệu.
Còn Diệp Lân thì sao!
Người mới chạy từ công trường ra như hắn, cả người nhếch nhác, tóc vì dính bụi xi măng mà rối bù bẩn thỉu, áo ba lỗ trắng trên người cũng biến thành màu đen, chân còn đi một đôi giày lao động rách nát, nhìn qua cả người chẳng khác nào ăn mày!
Người như vậy mà có thể bàn chuyện ở ngân hàng Tân Hải sao?
“Diệp Lân?” Đúng lúc này, bỗng một giọng nữ vang lên ngay sau lưng Diệp Lân.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Diệp Lân không khỏi run lên.
Hắn rất quen thuộc với giọng nói này.
Đấy chính là vợ hắn, à không… là vợ cũ, là giọng nói của Lâm Vân Nguyệt.
Hắn chậm rãi quay đầu, quả nhiên, một chiếc xe BMW mới toanh dừng cách đó không xa, sau đó một nam một nữ bước xuống, người nữ đeo trang sức nền nã, xinh đẹp vô cùng, sau khi xuống xe, cô ta còn hết sức tự nhiên mà khoác tay người đàn ông. Nhìn qua vô cùng thân mật!
Diệp Lân tức giận, thuần thục đến vậy, chỉ sợ hai người đã bên nhau rất lâu rồi.
Mà Diệp Lân kết hôn được ba năm, đến đầu ngón tay cô ta còn chưa từng được chạm vào.
“Đây chính là Diệp Lân à.” Hai người đi tới, người đàn ông kia cười như không cười mà nhìn thoáng qua Diệp Lân, cảm giác như diễu võ dương oai: “Là chồng cũ của em à?”
“Là trên danh nghĩa thôi.” Lâm Vân Nguyệt bĩu môi, chán ghét nhìn lướt qua Diệp Lân, nói: “Đến ngón tay em anh ta còn chưa được động đến lần nào, anh đừng nghĩ nhiều!”
Nói xong, cô ta lại nhìn Diệp Lân, nói: “Diệp Lân, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hàn Thạc, hẳn là anh đã nghe qua rồi.”
Đúng vậy, quả thực Diệp Lân đã từng nghe về người này, là phú nhị đại, nhị thế tổ có tiếng của Giang thành!
Hầu hết người Giang thành đều nghe được thanh danh của anh ta, đương nhiên cũng không phải cái loại chính trực gì.
Diệp Lân không ngờ rằng bạn trai mới của Lâm Vân Nguyệt lại chính là anh ta!
Hàn Thạc tựa tiếu phi tiếu nhìn lướt qua Diệp Lân, anh ta cười mỉm rồi nói: “Cám ơn cậu đã thay tôi chăm sóc Vân Nguyệt trong ba năm nay.”
Lâm Vân Nguyệt bĩu môi: “Anh ta chăm sóc á? Anh ta thì chăm sóc được cái gì, cả tháng làm bán sống bán chết mới kiếm được hơn một vạn, để em mua cái túi còn chẳng đủ, anh tốt hơn anh ta nhiều!”
Đây là trắng trợn sỉ nhục thẳng mặt Diệp Lân!
Diệp Lân cúi đầu, cắn răng, cơn tức trong lòng bốc lên.
“Anh tới đây làm gì?” Lúc này, Lâm Vân Nguyệt lại nhíu mày hỏi.
“Tôi đến bàn chuyện.” Diệp Lân bình tĩnh trả lời.
“Phì!”
Ngay sau đó, Hàn Thạc cười phá lên: “Đến bàn công việc á? Cậu có thể bước được qua cánh cửa này sao?”
Nói xong, anh ta đi về cửa lớn, bảo vệ từng ngăn Diệp Lân cũng không cản anh ta lại mà còn cười tít mắt nói: “Hàn thiếu gia, mời cậu đi bên này!”
Lâm Vân Nguyệt cũng chán ghét mà liếc qua Diệp Lân, sau đó khoác tay Hàn Thạc đi vào ngân hàng, vừa đi, giọng Hàn Thạc cũng truyền đến: “Vân Nguyệt, anh tặng em một chiếc BMW, lại cho em một khoản 50 vạn, thành ý của anh cũng đủ rồi nhỉ, vậy tối nay đừng về nhà nữa!”
“Ai nha!” Lâm Vân Nguyệt nũng nịu một tiếng….
Nhìn thấy cảnh này, tay Diệp Lân siết thật chặt!
Hắn nhìn bảo vệ một cái rồi lại đi đến cửa!
“Đứng lại!” Bảo vệ thấy Diệp Lân lập tức chìa côn điện trong tay ra, chỉ vào Diệp Lân rồi uy hiếp: “Rời khỏi ngân hàng ngay, cậu không có tư cách vào nơi này!”
“Tôi thực sự đến để bàn công việc.” Diệp Lân nhắc lại.
“Sao vậy?” Đúng lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói thanh lãnh.
Diệp Lân vừa quay đầu thì thấy, không biết từ bao giờ sau lưng đã có thêm một người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, mặc đồng phục đeo kính, cô nhìn Diệp Lân rồi lại nhìn bảo vệ, mày hơi nhíu lại.
Trước ngực cô còn đeo một chiếc thẻ công tác, bên trên viết ba chữ Trâu Thiến Thiến.
“Người này nói cậu ta đến đây bàn công chuyện….” Bảo vệ chỉ vào Diệp Lân rồi nói: “Tôi nghi cậu ta có mưu đồ gây rối nên không cho cậu ta vào!”
Trâu Thiến Thiến nhìn thoáng qua Diệp Lân, trên mặt cũng lộ rõ vẻ đề phòng nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Anh nói anh đến đây bàn công chuyện sao? Là đến gửi tiền hay rút tiền, hay là dịch vụ khác.”
“Kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.” Diệp Lân ăn nói thành thật.
Bảo vệ lại nói: “Quản lý Trâu, cô phí lời với cậu ta làm gì, ăn mặc thế này căn bản không thể làm việc với ngân hàng chúng ta được.”
Trâu Thiến Thiến lại nhìn Diệp Lân rồi hỏi: “Nếu muốn kiểm tra hẳn là anh có mang thẻ ngân hàng nhỉ, có thể cho tôi xem chút được không?”
Diệp Lân gật đầu, hắn lấy từ trong túi ra chiếc thẻ màu xanh, bởi vì bám bụi nên hắn cẩn thận lau qua trên người, vô tình lại khiến tấm thẻ dính nhiều bụi bẩn hơn, hắn có hơi ngại ngùng mà gãi đầu!
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Trâu Thiến Thiến chợt thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng kia, giọng nói hơi run rẩy: “Thẻ… thẻ kim cương!”
Diệp Lân ngẩn ra, trong lòng có hơi nghi hoặc, nói: “Thật à? Chẳng lẽ người phụ nữ kia không lừa tôi? Trước kia tôi là một người vô cùng giàu có sao?”
Trâu Thiến Thiến thở hắt một hơi, ngực cô phập phồng liên tục, một lúc sau cô mới thản nhiên cười nói với Diệp Lân: “Khách hàng cấp kim cương thân mến, sự mạo phạm của bảo vệ là thiếu sót trong công tác phục vụ của chúng tôi, tôi sẽ xử lý chuyện này, sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”
Mà gương mặt của tên bảo vệ bên cạnh đã trắng toát.
Lạch cạch!
Côn điện trong tay hắn ta rớt xuống nền đất, cả người run rẩy lắp bắp nhìn Diệp Lân rồi nói: “Khách… khách hàng…. Khách hàng cấp kim cương tôn kính, tôi… tôi….”
Tuy chỉ là bảo vệ nhưng hắn ta cũng hiểu khách hàng kim cương đại biểu cho điều gì, ban nãy hắn lại ngăn một vị khách như vậy, chỉ e hắn sẽ mất việc, thậm chí dựa theo hợp đồng bảo vệ, hắn còn phải bồi thường một khoản tiền lớn!
Trâu Thiến Thiến không để ý đến hắn ta nữa, cô cười nói: “Mời đi theo tôi! Tôi sẽ đích thân tiếp đãi anh!”
Diệp Lân mờ mịt đi theo cô, hắn đi vào ngân hàng, đi xuyên qua đại sảnh ngân hàng, đi đến chỗ cho khách VIP ở đằng sau!
Khách hàng của ngân hàng Tân Hải không nhiều, chỉ có hai người Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc mà thôi, trông thấy Diệp Lân thực sự vào được, hơn nữa còn đi đến chỗ khách VIP, gương mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hai phút sau, toàn bộ nhân viên của ngân hàng đều xôn xao, một người đang gọi điện thoại: “Alo, chủ tịch, chi nhánh ngân hàng chúng tôi tiếp một vị khách cấp kim cương, mời ngài lập tức đến đây một chuyến!”
Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc nhíu mày, Lâm Vân Nguyệt hỏi nhân viên tại quầy: “À, cô này, cho hỏi cấp bậc kim cương cao lắm sao?”
Cô nhân viên tại quầy tươi cười nói: “1'''''''Thẻ của ngân hàng chúng tôi có chế độ phân cấp, ví dụ như tấm thẻ này của Hàn tiên sinh là thẻ cấp bạc, gửi ngân hàng 100 vạn là được, gửi ngân hàng 1000 vạn sẽ được thẻ vàng, trên một triệu là thẻ kim cương, mà rất ít phát hành thẻ kim cương, từ khi ngân hàng thành lập đến nay, hình như chỉ phát hành 9 tấm thẻ kim cương!”
“Cái gì!” Lâm Vân Nguyệt ngẩn ra, sau đó cô ta thảng thốt nhìn qua ghế khách quý!
Diệp Lân, ngoại trừ một thân thể khỏe mạnh bên ngoài, cái gì cũng không tốt mà lại có thẻ kim cương?
“Không thể nào!” Lâm Vân Nguyệt nói với nhân viên tại quầy: “Người đó là chồng cũ của tôi, tôi hiểu rõ anh ta là dạng người gì, anh ta chỉ là một công nhân, chả có bản lĩnh quái gì, mấy người đừng để bị anh ta lừa!”
Nhân viên tại quầy cười nói: “Đây không phải chuyện chúng tôi có thể nhúng tay vào, chủ tịch ngân hàng chúng tôi đang trên đường đến đây rồi, ngài ấy sẽ tự mình tiếp đón.”
“Được rồi Vân Nguyệt, em biết cậu ta là hạng người nào là được rồi.” Hàn Thạc khinh thường nhìn Diệp Lân ở chỗ VIP rồi nói: “Chúng ta cũng chẳng cần quan tâm cậu ta, cũng đừng vì cậu ta mà làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của chúng ta!”
Lâm Vân Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, trước khi rời đi cô ta còn quay lại nói với nhân viên tại quầy: “Các cô phải kiểm tra cẩn thận một chút, Diệp Lân này có thể là kẻ lừa đảo, các cô cũng đừng để bị hắn lừa!”
……
Mà ở bên kia, Diệp Lân đang ngồi trên chiếc sofa không gì thoải mái hơn, Trâu Thiến Thiến còn đưa một màn hình máy tính ra trước mặt hắn: “Nhập mật mã vào đây là có thể kiểm tra số dư tài khoản của anh!”
Diệp Lân thở hắt một hơi, hắn dựa vào ngày sinh trên chứng minh thư mà nhập vào!
Ngay sau đó, màn hình trước mặt hắn hơi thay đổi, sau đó, một dãy số dài hiện lên trong tầm mắt hắn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK