• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách của nhà Hạ Việt An...

- Hai đứa như vậy bao lâu rồi?

Việt Tư Hoa nhíu mày nhìn dấu vết đỏ hồng trên vùng cổ trắng nõn của Hạ Việt An, vô cùng nghiêm túc hỏi.

Hạ Việt An nắm lấy tay Cố Tiêu Ngữ, trả lời mẹ của mình:

- Cũng...lâu rồi ạ...

Hạ Nghiên ngồi ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng hào hứng. Đứa nhỏ Cố Tiêu Ngữ này thoạt nhìn cũng không phải kẻ không biết điều. Hơn nữa hai đứa đã biết nhau từ nhỏ, một alpha một omega chẳng lẽ lại không phát sinh điều gì sao?

Còn một điều nữa, đó chính là Hạ Nghiên biết đứa con gái cưng của mình rất thích đứa nhỏ họ Cố kia.

Nhưng Việt Tư Hoa lại không nghĩ như Hạ Nghiên, từ bao giờ mà đứa con gái luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như Hạ Việt An lại hôn nhau trong phòng riêng với một alpha khác chứ?

- Tiểu An, con năm nay mới lên lớp 11 thôi, con hiểu ý của mẹ mà phải không? - Việt Tư Hoa nhẹ nhàng nói nhưng ý tứ lại rất đanh thép.

- Con biết...

- Lứa trẻ bọn con hiện nay không thể kiềm chế được phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn. Tiểu An, mẹ không muốn nghe chuyện con mang thai ngoài ý muốn trước khi kết hôn.

Cố Tiêu Ngữ lúc này lên tiếng:

- Thưa bác, bọn cháu là tình cảm trong sáng...

- Bác biết, Tiểu Ngữ. Nếu đối tượng yêu đương của Tiểu An là người khác, e rằng bác đã không đồng ý rồi.



Hạ Việt An nhướng mày, trong giọng nói có phần không tin được:

- Mẹ, ý của mẹ là...mẹ chấp nhận tụi con yêu nhau ạ?

- Chỉ cần con không mang thai ngoài ý muốn thì được.

Hai người thở phào một cái nhẹ nhõm.

Việt Tư Hoa vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng mà Tiểu Ngữ, bác mong cháu không qua phòng của con gái bác như vậy nữa. Ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

- Vâng ạ. - Cố Tiêu Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.

***

Một năm học mới lại bắt đầu...

Trình Du Nhiên vừa gặp lại Cố Tiêu Ngữ đã vô cùng thích thú:

- Trong suốt cả mùa hè tớ đã rất nhớ cậu đó.

Cố Tiêu Ngữ nhìn lên bàn trên, chỉ thấy Hạ Việt An đang vẫn đang ngồi giải đề, cô quay qua trả lời bạn cùng bàn:

- Nhớ tôi vậy sao không nhắn tin?

- Tớ có nhắn, cậu đọc rồi nhưng cậu không có trả lời lại. - Giọng của Trình Du Nhiên vô cùng tủi thân.

Đọc rồi?

Cô đọc lúc nào mà sao chính cô cũng không biết vậy?

Vừa lúc ấy, Hạ Việt An quay xuống nhìn hai người:

- Là tớ đọc đó.

- Cậu...? Sao cậu đọc tin nhắn của cậu ấy? - Trình Du Nhiên vô cùng không hài lòng.

Dựa vào đâu chứ?

Hạ Việt An mím môi:



- Bởi vì tôi là bạn gái của Tiêu Ngữ, cậu ấy đưa điện thoại cho tôi nghịch, đúng lúc cậu nhắn tin đến mà chẳng may tôi lại ấn vào. Nhưng mà...tôi không muốn alpha của tôi đi xem phim cùng với omega khác...

- Hả??? Hai người...??

Trình Du Nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên.

Sao có thể như vậy?

Các alpha trong lớp cũng đã hóng được tin Hạ Việt An đang hẹn hò cùng Cố Tiêu Ngữ, vô cùng không cam tâm.

Lúc nào họ cũng nhìn Cố Tiêu Ngữ với ánh mắt ghét bỏ, trong lòng thì thầm cầu nguyện cho hai người sớm "đường ai nấy đi".

Nhưng điều khiến bọn họ càng cảm thấy tức giận hơn nữa đó chính là, không những Hạ Việt An và Cố Tiêu Ngữ không "đường ai nấy đi" mà còn rải cẩu lương càng ngày càng nhiều.

Lâu dần, mọi người cũng quen, và không ai trù hai người đang vô cùng hạnh phúc này chia tay nữa.

Lễ hội đầu năm mới là một truyền thống ở trường cao trung B.

Năm nay cũng vậy, trời bắt đầu tối là ở khuôn viên trường đã đông nghịt học sinh.

Các câu lạc bộ bày bán những đồ handmade, gấu bông. Có những câu lạc bộ còn bày bán đồ ăn nhanh và đồ uống.

Hạ Việt An khoác tay Cố Tiêu Ngữ đi dọc gian hàng bày bán đồ ăn:

- Tớ muốn ăn cái kia.

- Được, đứng đây đợi một chút tớ mua cho cậu. - Cố Tiêu Ngữ xoa nhẹ đầu nàng sau đó đi tới gian hàng.

Ở phía bên câu lạc bộ hoá trang, Tô Thư Nhiễm đang ngồi chống cằm vì từ nãy tới giờ vẫn chưa có ai tới "thăm" căn nhà ma tự dựng của câu lạc bộ.

Mà bộ dáng chán nản này lại lọt vào mắt của Kỷ Giang.

Từ sau khi đi du lịch ở biển, hảo cảm của Kỷ Giang đối với Tô Thư Nhiễm đã tăng lên rất nhiều.

Mỗi khi bắt gặp cô bé này đỏ mặt, Kỷ Giang lại cảm thấy rất dễ thương.

Bạn bè của Kỷ Giang rủ cô ấy:

- Ê qua hàng bên kia có mấy trò chơi vui lắm nè, đi thôi!

Kỷ Giang lắc đầu:

- Mấy cậu qua đó đi, tôi qua phía bên câu lạc bộ hoá trang.

- Nơi đó chán òm à, có gì đâu mà chơi. - Bạn của Kỷ Giang nói.

- Nhưng tôi thấy nơi đó (em ấy) cũng thú vị mà.

Thế là trong khi bạn bè của cô ấy đi tới những gian hàng khác thì một mình Kỷ Giang đi về khu vực của câu lạc bộ hoá trang.

- Đây là gì vậy?

Tô Thư Nhiễm đang nằm bò ra bàn, nghe thấy tiếng người hỏi liền vội vàng bật dậy.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy Kỷ Giang, trái tim lại một lần nữa loạn nhịp:


- Học...học tỷ...


- Gọi chị là Kỷ Giang đi. - Kỷ Giang mỉm cười. - Chị có thể vào đây không?


- Dạ được.


Kỷ Giang gật đầu, bắt đầu vén cái màn màu đỏ ra để đi vào bên trong. Nhưng chỉ vài giây sau, Tô Thư Nhiễm lại thấy Kỷ Giang thò đầu ra bên ngoài:


- Nhưng mà...chị sợ nữa, nên...em có thể cùng chị đi vào đó có được không?


Tô Thư Nhiễm mím môi, cuối cùng cũng khẽ đáp:


- Dạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK