• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới giờ vào lớp, Cố Tiêu Ngữ bình thản trở lại chỗ ngồi. Cô cũng không để ý tới ánh mắt của Hạ Việt An đang nhìn bản thân một cách khó hiểu.

"Bước 1: Thăm dò."

Ngồi cùng bàn với Cố Tiêu Ngữ là Trình Du Nhiên, từ sau hôm bị cô phũ phàng cũng đã không còn bắt chuyện nhiều với cô nữa. Thế nhưng hôm nay, khi vừa trở lại lớp, Cố Tiêu Ngữ đã quay qua bắt chuyện với Trình Du Nhiên:

- Du Nhiên, tiết văn học hôm nay tôi không có mang sách, có thể cho tôi xem chung sách được không?

Đôi mắt Trình Du Nhiên sáng lên. Đây là lần đầu tiên Cố Tiêu Ngữ bắt chuyện với cô ấy.

Ngay khi định đồng ý thì một quyển sách văn được đặt ra trước mặt Cố Tiêu Ngữ.

Chủ nhân của quyển sách đó là Hạ Việt An, nàng hắng giọng:

- Xem của tôi đi, tôi sẽ xem chung với Trịnh Gia Ngôn.

- Không cần đâu, tôi...

Cố Tiêu Ngữ chưa kịp nói gì thì Hạ Việt An đã quay lên.

Nhìn quyển sách văn trên bàn, Cố Tiêu Ngữ mím môi, cầm nó lên, đưa trả lên bàn trên. Hạ Việt An thấy vậy cũng không nhận lấy, chỉ đẩy xuống bàn dưới.

Một cuộc giằng co ngắn ngủi đã xảy ra trong phút chốc, nhưng cũng không qua nổi ánh mắt tinh như cú vọ của giáo viên.

Giáo viên chỉnh gọng kính, bước xuống chỗ Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An, lúc này quyển sách văn đang nằm trên bàn của Cố Tiêu Ngữ.

Thấy cô giáo xuống, Hạ Việt An vội quay lên, Cố Tiêu Ngữ cũng chột dạ ngồi thẳng lưng.

Giáo viên nghiêm giọng quát:

- Hai cô đang làm cái gì trong giờ của tôi vậy hả? Tranh nhau quyển sách văn sao?!



- Không có, em... - Cố Tiêu Ngữ gãi gãi vành tai đã đỏ bừng.

Giáo viên cầm quyển sách lên, nhìn một chút, sau đó nhíu mày:

- Hạ Việt An, tại sao sách của em lại ở trên bàn của Cố Tiêu Ngữ?

- Em...em... - Hạ Việt An nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

- Sách em đâu, Cố Tiêu Ngữ? - Giáo viên lại quay sang Cố Tiêu Ngữ dò hỏi.

Lúc này, Cố Tiêu Ngữ không thể lấy quyển sách văn của cô từ trong balo ra được, bởi vì hồi nãy đã lỡ nói với Trình Du Nhiên là quên không mang sách. Nếu như bây giờ lấy sách ra, chắc chắn sẽ gây hiểu lầm.

- Em...quên mang ạ...

Khuôn mặt giáo viên ngay lập tức đen lại:

- Quên mang? Giỏi lắm, em coi thường môn của tôi đúng không Cố Tiêu Ngữ? Còn em nữa, Hạ Việt An, em còn tính bao che cho bạn đúng không hả? Hai em ra ngoài đứng hết tiết này cho tôi!

Và thế là theo yêu cầu của giáo viên, cả hai phải đi ra ngoài đứng trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả lớp.

Hành lang dãy phòng học vô cùng yên tĩnh vì đang trong giờ học, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng giáo viên đang giảng bài mà thôi.

Hai người đứng tại chỗ một lúc mà không một ai chịu nói chuyện với đối phương. Cuối cùng vẫn là Hạ Việt An lên tiếng trước:

- Bình thường cậu không phải là một học sinh hay quên sách ở nhà.

- Thì...thì hôm qua quên để vào cặp thôi... - Cố Tiêu Ngữ chột dạ.

- Sao không lấy sách của tôi?

- Tôi có thể xem chung với Trình Du Nhiên.

Nghe câu nói đó, tim Hạ Việt An hơi nhói một chút. Nàng nhìn về phía sân trường, cố không để tâm tới cái người bên cạnh nữa.

Cố Tiêu Ngữ lại hiểu lầm rằng nàng không hề để ý tới cô.

"Bước 1: Thất bại."

Cô tiếp tục nói:

- Có muốn đi chơi không?

- Đi chơi?

- Đi theo tôi.

Cố Tiêu Ngữ nắm lấy cổ tay Hạ Việt An kéo đi. Hai người theo dọc dãy hành lang, thành công đi tới chỗ tường thấp đằng sau trường.

- Chỗ này tôi cùng Tần Dung đã từng nghiên cứu, có thể trèo qua. - Cố Tiêu Ngữ gật gù.



- Cậu...muốn ra ngoài á?

Hạ Việt An hơi ngạc nhiên.

Cố Tiêu Ngữ không nói gì, cô lấy đà bật một cái qua tường trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hạ Việt An.

Sau đó, Cố Tiêu Ngữ lấy ngón tay ngoắc một cái:

- Cậu nhảy qua đi.

- Tôi...

Hạ Việt An hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhảy ra ngoài.

Hai người thành công ra khỏi trường.

Hạ Việt An vẫn còn chút hồi hộp, nàng bám lấy tay Cố Tiêu Ngữ trong vô thức:

- Lỡ như...hai mẹ tôi biết được...

- Cùng lắm bị mắng một trận thôi, sẽ không sao đâu.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An, hai học sinh cũng được gọi là gương mẫu của lớp 10-1, lại có thể trốn học đi chơi.

- Đi thôi, dẫn cậu tới một nơi.

Cố Tiêu Ngữ kéo tay Hạ Việt An ra gần đường lớn, vẫy một chiếc taxi. Cố Tiêu Ngữ chủ động mở cửa xe cho nàng, sau đó bản thân cô cũng ngồi vào trong xe.

Tài xế taxi chở hai người tới trước một bờ sông. Nơi này là bờ sông N, cuối tuần thường có rất đông cặp đôi tới chỗ này hẹn hò. Nhưng hiện tại đang là giữa tuần nên rất thưa thớt người qua lại.

Sau khi trả tiền taxi, hai người cùng đi xuống chỗ bãi cỏ xanh mướt bên cạnh bờ sông.

Khuôn mặt Hạ Việt An đầy dấu hỏi chấm, nàng thắc mắc:

- Ra đây làm gì vậy?

- Cậu không cảm thấy đây là một nơi rất lí tưởng để giết thời gian sao? - Cố Tiêu Ngữ từ từ nằm xuống bãi cỏ, hai tay gối lên sau đầu.

- Vô vị, cậu không thấy nơi này thật sự rất nhàm chán hả?

- Chắc bởi vì...chúng ta không giống nhau...

Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An đối lập nhau về mọi điểm. Ví dụ như Cố Tiêu Ngữ là một người hướng nội điển hình, cô ít nói và thường hay né những cuộc tụ tập đi chơi với bạn bè. Nhưng Hạ Việt An thì khác, nàng có thể hoà nhập với đám đông một cách nhanh chóng, nàng luôn là trung tâm của bữa tiệc hay những buổi cà phê xã giao.

Cố Tiêu Ngữ thích những nơi yên tĩnh, nhưng Hạ Việt An lại thích những nơi sôi động, náo nhiệt.

- Nhưng...chúng ta có thể bù trừ cho nhau mà.



Nàng buột miệng nói.

Cố Tiêu Ngữ hơi nhướng mày:

- Cái gì?

- Tôi nói...chúng ta có thể bù trừ cho nhau, thích hợp trở thành cặp đôi hoàn hảo đó~

Hạ Việt An chột dạ, đầu lập tức nảy số, câu nói tiếp theo mang theo nồng đậm ý cười.

- Ừm, ví dụ như cậu không biết hôn, còn tôi thì có thể. - Cố Tiêu Ngữ nửa đùa nửa thật, nhỏm người ngồi dậy.

- Gì cơ? Dựa vào đâu mà cậu cho rằng tôi không biết hôn, tôi có thể...ưm...

Chưa nói hết câu, Cố Tiêu Ngữ đã ngậm lấy môi của Hạ Việt An khiến nàng chỉ có thể phát ra tiếng "ưm" khẽ trong cổ họng.

Bị hôn bất ngờ khiến nàng mở to mắt, có chút...không kịp thở.


Một giọt nước mắt sinh lý tràn ra khỏi hốc mắt.


- Cậu khóc cái gì? - Cố Tiêu Ngữ dừng lại.


- Tôi không có khóc!


Hạ Việt An bất mãn, nàng hừ nhẹ một tiếng:


- Cậu hôn không có kỹ thuật, hoàn toàn dựa theo cảm tính. Vậy mà dám nói tôi không biết...


- Cậu nói ít lại một chút không được sao?


Vừa được thả tự do vài giây, môi của Hạ Việt An lại bị môi của Cố Tiêu Ngữ chặn lại, toàn bộ lời định nói đều không thoát ra được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK