Dịch: Ethereal
Lý Vận ngáp dài nhìn đồng hồ một cái.
Kim đồng hồ mới nhích đến bảy giờ sáng, nhưng mà chủ nghĩa tư bản thì đã tỉnh giấc từ lâu, đã bắt đầu áp bực bóc lột tầng lớp vô sản phải lao động.
Trên điện thoại hiển thị tin nhắn sếp gửi bảo mua bữa sáng, lại còn hẳn hai suất.
Lý Vận rất muốn châm chọc lại, cậu là nghệ sĩ đấy, kính nhờ cậu chú ý quản lí vóc dáng mình, ăn nhiều thế coi chừng biến dạng!
Nhưng sau đó đã suy nghĩ lại.
Ồ, người ta có cơ bụng tám múi còn bonus đường nhân ngư, người ta thật sự không thèm sợ đâu.
Lý Vận sờ sờ cái bụng bia mới có được gần hai năm của mình, bi phẫn dâng trào.
Anh ta cầm lấy cặp lồng giữ ấm, bước vào khách sạn, nhấn nút thang máy, đợi thang máy, quẹt thẻ phòng, một loạt hành động lưu loát liền mạch.
Bước vào phòng, điều hòa trong đó đã tắt rồi, chỉ còn dư lại chút hơi ấm.
Trong nhà tắm vang lên tiếng nước róc rách, Lý Vận đi tới gõ cửa: "Mang bữa sáng tới cho cậu rồi, qua mấy giờ cậu ngủ mà nay dậy sớm thế?"
Chào hỏi với người bên trong xong, anh ta trực tiếp đến đặt bữa sáng lên mặt bàn.
"Ở bên ngoài không ngủ được, mới tỉnh được một lúc." Giọng sếp Giang vang lên từ đằng sau lưng, Lý Vận bày biện bát đũa ra, thấy hình như có gì sai sai, anh ta quay đầu.
Người đàn ông anh tuấn kia đang đứng sau anh ta, đã sửa soạn chỉnh tề.
Mà tiếng nước róc rách trong phòng tắm vẫn đang tiếp tục.
Radar hóng hớt trong đầu bật lên, nháy mắt khởi động.
Người quản lí từ từ trợn trừng đôi mắt nhỏ của anh ta, không dám tin lắm hỏi: "Tối qua cậu "gọi" người à?"
"Gọi" người gì, đàn ông nào cũng biết rõ.
Giang Thiết Ly sắp xếp nốt chỗ bát đũa trên bàn, "Không có."
Mắt Lý Vận hướng về phía nhà tắm, trong ánh mắt chỉ có một câu----- Cậu lừa chó à?
Giang Thiết Ly cử động một chút cái tay đang bị treo lên, biểu thị rằng bản thân đang là thương binh bất lực chẳng làm gì được, mặt không biểu tình: "Không có thật."
Lúc này tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, cửa mở ra, Lý Vận tí tởn quay qua nhìn.
Tóc Chúc Hoài bị dính chút nước, cậu lấy tay phẩy phẩy hai cái, mấy giọt nước thuận theo đó rơi trên mặt sàn, cậu cười với Lý Vận: "Anh Lý, chào buổi sáng."
Lý Vận làm quản lý được mười mấy năm có lẻ, năng lực xã giao và năng lực phản ứng không cần phải bàn cãi, nhưng qua mấy giây rồi mà anh ta vẫn chưa phản xạ lại, mắt trừng trừng không chớp nhìn người cách đó không xa, quên mất cả lên tiếng đáp lại.
Bộ quần áo ngủ màu xanh đậm trên người Chúc Hoài vẫn chưa thay, lúc cậu cúi đầu cổ áo cũng mở rộng ra theo, một vết màu đỏ đặc biệt rõ ràng đằng sau gáy cậu.
Lý Vận bị vết đỏ đó kích thích đến nỗi cả thân đều thấy không khỏe nổi, linh hồn đang lơ lửng trên cây nháy mắt quay về, máu xông lên não, cả đầu chỉ có bốn chữ:
Khủng hoảng xã giao!
Khủng hoảng xã giao!!
Khủng hoảng xã giao!!!
Giang Thiết Ly bên này đã bày biện bữa sáng ổn thỏa, vẫy tay với Chúc Hoài: "Lại đây, ăn sáng trước đã."
Chúc Hoài cầm quần áo của mình: "Quên mất không cầm theo quần áo, em đi thay đã, hai người cứ ăn trước đi ạ."
Lý Vân nhân lúc then chốt này bước một bước dài đến trước mặt Giang Thiết Ly, mặt mày dữ tợn.
"Hai người rốt cuộc là thế nào đấy? Sao cậu ấy lại ở với cậu thế hả?"
"Em ấy tới thành phố C thăm tôi."
Lý Vận cười lạnh một tiếng: "Cậu bị thương cái là cậu ta tích cực chạy đến đây luôn?"
Giang Thiết Ly cau mày: "Không phải cái kiểu anh đang nghĩ đâu."
Lý Vận nói một cách quái gở: "Tôi biết mà, hai cậu là bạn bè, bạn bè BÌNH THƯỜNG, hỏi thăm lo lắng cho sức khỏe cậu RẤT BÌNH THƯỜNG ha."
Giang Thiết Ly chần chừ một lúc, đoạn nói: "Sửa lại một chút, chúng tôi không còn là bạn bè bình thường nữa."
Tim Lý Vận nhảy vọt lên cổ, cảm giác nhận biết nguy hiểm đặc biệt của người quản lý lập tức bao phủ toàn thân, trong não "bùm" phát lập tức xuất hiện: "108 loại phương án ứng đối khẩn cấp khi Giang Thiết Ly công khai tình cảm."
Giang Thiết Ly: "Hiện giờ chúng tôi là bạn tốt."
Lý Vận: "..."
Bây giờ mà anh ta ném thẳng đống đồ ăn sáng đang để trên bàn vào cái gương mặt đẹp trai kia xong bảo không cố ý đâu thì liệu có bị thất nghiệp không?
"Thế vết đỏ trên cổ cậu ấy từ đâu mà có?"
"Bị dị ứng xoài, tự gãi mới vậy." Giang Thiết Ly giải thích xong nheo mắt nhìn anh ta: "Nghĩ gì không biết."
Lý Vận thở phào, chốc rớt xuống địa ngục chốc lại thăng lên thiên đường.
Ôi cái con tim của anh ta.
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Chúc Hoài ăn mặc chỉnh tề đi tới rồi ngồi xuống phía đối diện với Giang Thiết Ly, còn không quên hỏi Lý Vận: "Anh Lý không ăn sao ạ?"
"Tôi vừa ăn rồi." Biết được hai người không có gì, thái độ của Lý Vận tốt hơn nhiều: "Đặc biệt chạy một chuyến đến đây, vất vả cho cậu rồi."
Chúc Hoài ho nhẹ một tiếng, nói: "Khoảng thời gian đóng phim anh Giang săn sóc cho em như vậy, là điều em nên làm ạ."
Bữa sáng mua từ tiệm cháo Quảng Đông ở gần đó, hương vị chính tông, Chúc Hoài ăn hết một bát rồi vẫn còn có hơi chưa đã thèm.
Trong cặp lồng giữ ấm còn thừa không ít đồ, Giang Thiết Ly buông thìa múc cháo trong tay xuống, cầm cái muôi to dùng để múc cháo lên, hơi giương cằm với Chúc Hoài: "Đưa bát qua đây."
Chúc Hoài lắc đầu: "Không ăn nữa đâu, chốc nữa ngồi máy bay sợ sẽ không thoải mái ạ."
Giang Thiết Ly nói: "Nay không về nữa, chuyển thành ngày mai rồi."
Lý Vận ngồi bên cạnh ngạc nhiên: "Cậu chuyển từ lúc nào đấy? Sao tôi không biết vậy?"
"Không phải lúc đó anh bận à, không phải chuyện gì to tát nên không bảo anh đổi vé."
Lý Vận không chọc vào nổi bố lớn này, ông nói gì thì thế đó đi.
"Thế cậu ở lại đây làm cái gì?"
Giọng điệu Giang Thiết Ly vẫn như thường: "Ngắm xong hội đèn rồi thì về."
Chúc Hoài sửng sốt.
Lý Vận cũng sững người.
Chúc Hoài: "Anh ơi?"
Lý Vận: "Cậu muốn thấy anh đây tuổi còn trẻ mà đã hói đầu phải không?"
Giang Thiết Ly liếc anh ta một cái: "Cách đây không xa có tiệm cắt tóc đang giảm giá đấy, muốn để đầu trọc thì cứ đi thẳng."
Ngay trước lúc Lý Vận nổi khùng, lại chêm thêm một câu: "Tôi có chừng mực."
Thấy quản lý ngồi cạnh mình vẫn đang nổi đóa như cũ, Giang Thiết Ly nói với anh ta: "Anh nghĩ nay tôi về thì có thể bước chân ra khỏi sân bay được?"
Lý Vận không nói gì nữa.
Quả thực, bản thân Giang Thiết Ly vốn là chủ đề nóng hổi, hơn nữa bởi vì bị tập kích mà bị thương, mấy phóng viên giải trí kia dù cho không lấy được thông tin chuyến bay của anh thì cũng đã sớm đợi sẵn ở đó rồi, đừng nói là sân bay thành phố C, ngay cả sân bay thành phố A có khi cũng ngập trong biển người từ lâu rồi.
Lý Vận thỏa hiệp: "Được rồi, đến lúc đó tôi sắp xếp mấy nhân viên đến đóng giả hai người lên máy bay trước, tôi cũng đi theo, thu hút mấy bên truyền thông đi đã rồi nói tiếp, hai người phải chú ý chút, đừng có lại gây ra chuyện nào đó."
Giang Thiết Ly không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt là biết anh đồng ý rồi.
Lý Vận không yên tâm, tiếp tục dặn dò: "Tôi để hai trợ lí ở đây vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn biết đường phối hợp."
Giang Thiết Ly "ừ" một tiếng.
Lý Vận mang một bụng phỉ nhổ ông sếp nhà mình mà đến, rồi lại vác cái đầu rớt gần hết tóc và một bụng đầy kinh ngạc mà đi.
Ăn xong bữa sáng, Giang Thiết Ly thay băng, sau đó hai người làm tổ trong phòng ai làm việc người nấy.
Chúc Hoài rúc vào một góc trên ghế sô pha, đăng nhập vào tài khoản Trư Trư Hoài, trực tiếp mở khung chat với Hòe Lí thái thái lên, cậu vẫn chưa trả lời rõ ràng lại yêu cầu để cậu cân nhắc vẽ doujinshi của người ta.
Cậu lễ phép từ chối.
Trư Trư Hoài: [Xin lỗi thái thái nha, vì lí do cá nhân nên mình không vẽ được, chúc thái thái sớm ngày tìm được họa sĩ yêu thích.]
Giang Thiết Ly đang ngồi trước bàn xử lí công việc đột nhiên lên tiếng: "Lễ hội ánh sáng ngày mai có ba lượt hoạt động, muốn đi xem lượt nào?"
Chúc Hoài cảm tưởng mình như học sinh hư bị thầy giáo bắt quả tang đang dùng trộm điện thoại trong giờ học, phản xạ theo điều kiện mà úp sấp điện thoại trên sô pha.
Cậu thấy Giang Thiết Ly không chú ý đến bên mình, nhẹ nhõm cả con tim, hòi câu mà mình thắc mắc từ lâu: "Anh ơi, sao đột nhiên anh lại muốn đi xem lễ hội ánh sáng thế ạ?"
Giang Thiết Ly chỉ chỉ hai tấm vé đang bị chèn dưới đĩa hoa quả: "Không phải em muốn xem sao?"
Chúc Hoài:......Biểu hiện của cậu rõ ràng như vậy hả?
"Anh đang bị thương mà, hay là đừng đi nữa, lỡ như bị nhận ra thì phiền phức lắm đó."
"Không sao, xem một lượt chiếu xong rồi chúng ta đi." Giang Thiết Ly không ngẩng đầu, tùy ý nói: "Dù sao cũng đến rồi, em muốn xem thì tôi đi cùng em."
Cái cảm giác trái tim căng đầy của tối qua lại tới rồi.
Chúc Hoài lặng lẽ quan sát người đang ngồi cách đó không xa, qua một hổi lâu mới nói: "Vậy bảy giờ đi ạ."
Giang Thiết Ly nâng mắt lên cười với cậu: "Được."
Anh cười một cái, Chúc Hoài cảm thấy còn phê pha hơn cả khi xem mấy fanfic kia.
Cậu lại mở khung chat lên lần nữa.
【Bạn đã thu hồi một tin nhắn】
Trư Trư Hoài: [Vẽ!]
Trư Trư Hoài: [Không cần tiền!]
Đến lúc ra ngoài thì trời đã tối đi, cửa hàng bên đường đã lên đèn từ lâu, hắt ra bóng sáng rõ rệt.
Lễ hội ánh sáng của thành phố C được tổ chức ở bờ bên kia hồ Trầm, hàng năm ở đó đều tổ chức các loại hoạt động vui chơi, cũng có thể coi như địa điểm du lịch nhỏ khá có tiếng của thành phố C, khách sạn mà Giang Thiết Ly và Chúc Hoài ở cách chỗ đó không xa, hai người đeo khẩu trang ổn thỏa, Giang Thiết Ly mặc áo khoác bên ngoài che khuất cánh tay đang bị treo lên, hai người cứ như vậy mà nghênh ngang đi dọc đường.
Hoặc có lẽ là do trời đã trở về đêm, cũng có thể do tư thái của bọn họ quá tự nhiên, dù sao cũng không hấp dẫn đến sự chú ý của ai hết.
Hai người đi một vòng ở khu Vip trước, góc nhìn bên đó quả thực rất tuyệt, vị trí cao, có thể ngắm nhìn toàn cảnh hồ Trầm. nhưng người thì ít mà đứng thì cao, ngược lại quá lộ liễu, hai người liền dứt khoát không ở đó nữa mà đến khu phổ thông.
Người ở khu phổ thông không hề ít, vị trí đẹp cũng không còn nữa, phải chậm chạp hồi lâu mới có thể chen chúc được tới hàng đầu.
Chúc Hoài vẫn luôn đứng phía bên trái Giang Thiết Ly, âm thầm bảo vệ cánh tay bị thương kia, nói nhỏ: "Nhiều người ghê á."
Xung quanh là tiếng người ồn ào, Giang Thiết Ly không nghe rõ cậu nói, đầu hơi nghiêng nghiêng về phía cậu: "Hửm?"
Đầu hai người lập tức kề sát nhau, thậm chí Chúc Hoài có thể cảm giác được chỉ cần cậu nghiêng đầu một chút thôi là có thể hôn phải mặt của người bên cạnh.
Nhịp tim cậu không kiềm được mà đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô, nhất thời không nói ra được gì.
May mà lúc này tiếng nhạc du dương cất lên, lễ hội ánh sáng bắt đầu rồi.
Chúc Hoài vội vàng nói: "Bắt đầu rồi."
Giang Thiết Ly "ừ" một tiếng, đứng thẳng người.
Không khí nương theo động tác tách ra của hai người mà ùa vào, Chúc Hoài ngẩn ngơ.
Sau khi âm nhạc kết thúc lễ hội ánh sáng liền khai mạc, không ít người lấy điện thoại quay video, mọi người hô hào kinh ngạc từng đợt theo những lần biến ảo hình dạng của ánh đèn.
Chúc Hoài không nhịn được, quay sang nhìn người đứng bên.
Ánh sáng rực rỡ ánh vào trong nơi mắt màu nâu trà trầm tĩnh, gương mặt kia dù có đeo khẩu trang che mất hơn nửa thì vẫn có thể khiến người ta tim đập rộn ràng, đôi mắt tựa ánh sao trời dưới hàng mày ngài kia còn đẹp hơn vạn phần so với ánh đèn đằng trước.
Đẹp.
Cực kì đẹp.
Chúc Hoài cảm thấy bản thân mình như đang sa chân vào một giấc mộng đẹp đẽ.
Flycam bay qua đỉnh đầu, bay lên phía trước một đoạn rồi bỗng quay về, ống kính chiếu thẳng về đám đông.
Vị trí của Giang Thiết Ly và Chúc Hoài vừa vặn lại đối diện với camera.
Chúc Hoài kéo nhẹ tay áo của Giang Thiết Ly, Giang Thiết Ly cũng nhìn vọng theo, nhìn vào ống kính trong chốc lát, đột nhiên giơ tay phải bắn tim.
"Em cũng bắn tim đi."
Bên tai có luồng nhiệt nóng khẽ sượt qua, trước khi Chúc Hoài tỉnh lại thì cậu đã giơ tay bắn tim rồi.
Đợi flycam bay đi rồi cậu mới phản ứng trở lại, lập tức quay ra phía bảo về đang đứng cách đó không xa: "Flycam kia dùng để làm gì vậy?"
Bảo vệ là người làm part-time, hình như cũng không rõ lắm, nghi hoặc nói: "Có lẽ là quay phim? Nghe nói là sẽ ghi hình làm một đoạn video kỉ niệm."
Chúc Hoài lúc này mới yên tâm.
Nhưng mà cậu không biết, đấy chính là livestream.
Trong một web livestream nào đó, sau mấy giây ngắn ngủi kia, khu bình luận bùng nổ.
Cả đống bình luận dấu chấm hỏi trôi kín màn hình, suýt chút nữa là lag luôn cả trang web.