• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài còn chưa nghỉ ngơi à.” Anh cởi áσ khoác ra, kéo cà vạt xuống, cuối cùng trên mặt cũng thể hiện một tia mệt mỏi uể oải.

“Không phải ngươi cũng thế sao, bây giờ mới về.” Ân Thần loát mèo từ đầu đến đuôi, không để ý nhìn anh: “Đừng nghĩ rằng ngươi có thể sống sót thì không có việc gì, ngươi bị tiêm heroin, còn mất hơn một nửa máu trong người, lại uống máu của ta, nhìn bên ngoài không có việc gì nhưng trong cơ thể ngươi đang bắt đầu tiến hành biến dị làm cho người ta sợ hãi, ngươi không cảm thấy trong khoảng thời gian này luôn có cảm giác không có sức lực, thậm chí còn đau đớn co rút, choáng váng hay sao?”

“Thì ra nguyên nhân là như thế.” Bạc Chi Chu xoa thái dương mình, lại cười nhạt: “Có thể sống sót đã là phúc đức lắm rồi, còn chuyện khác tôi không dám cầu xin xa vời.”

Ân Thần nghe vậy híp mắt, bình tĩnh đánh giá anh trong chốc lát.

"Ta nhìn ngươi không được khỏe lắm.” Cô bỏ Philip ra, nháy mắt Philip lại té ngã nhào xuống mặt đất trốn mất dạng, Ân Thần cũng không thèm quan tâm đến nó, đi đến trước mặt Bạc Chi Chu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, dường như dịu dàng vô cùng: “Có chuyện gì phiền lòng nói cho ta biết, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.”

Cô dùng đầu ngón tay phác họa mặt mày hơi ủ dột của anh, nhẹ giọng mềm mại thủ thỉ: "Ta không thích dáng vẻ nhíu mày này của ngươi, cho nên, ngoan nào, ai khiến cho ngươi không vui, nói cho ta biết đi, ta sẽ làm cho kẻ đó biến mất khỏi trước mắt ngươi vĩnh viễn.”

Bộ dáng cô hạ giọng âu yếm, đủ để cho bất cứ kẻ nào đều hoa mắt si mê.

Bạc Chi Chu nắm lấy tay cô, bốn mắt nhìn nhau, im lặng nửa ngày anh mới trầm giọng nói: "Ngài đối xử với tôi tốt như thế là vì máu của tôi thôi, phải không?”

“ Ngươi thật đáng yêu đấy cục cưng à.” Ân Thần cười: “Không những thế, mà còn vì ta thích ngươi.”

"Ngài gạt tôi.” Tay anh căng thẳng, giọng nói cũng mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: “Mẹ của tôi, em trai tôi đều hận đến mức muốn gϊếŧ chết tôi, từng người họ đều chán ghét tôi đến phát điên, một người chỉ vì muốn ngồi ổn định trên chiếc ghế chính thất mà mới sinh ra tôi, ở trong lòng bọn họ, tôi là một con quái vật. Ngài cũng thế, ngài cũng chỉ vì thích máu của tôi cho nên mới lời ngon tiếng ngọt với tôi, đến khi ngài chán ngấy rồi thì sẽ không chút do dự mà quay đầu rời đi.”

Hô hấp của Ân Thần hơi dừng lại.


“Cái gì!” Trong lòng của Ân Thần giận run: “Bạn trai của ta thế này mà bị mắng là quái vật! Đây là người thân ruột thịt cái quỷ gì thế! Ta muốn đi gϊếŧ hết bọn họ!”

Quy Tắc thật sự muốn điên lên: “Thiết lập nhân vật, thiết lập nhân vật! Em gái à, cô phải ổn định lại!”

“Nếu ngài muốn máu của tôi thì tới đây đi.” Đột nhiên Bạc Chi Chu kéo cổ áo của mình ra, nút áo căng chặt ở cổ áo bị kéo đứt lìa rơi trên mặt đất, anh ngửa đầu lên để lộ cần cổ thon dài trắng nõn của mình: "Mạng của tôi là do ngài ban cho, trừ chuyện này ra tôi cũng không biết trả lại như thế nào. Thay vì chết trên tay người khác, không bằng bị ngài hút khô máu, kiếp sau tôi không nợ ai nữa!"

Ân Thần vừa nhìn thấy đã không kiềm được, Bạc Chi Chu đây là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến điên rồi, trực tiếp từ bỏ ý niệm cầu sinh!

Ôi trời ơi, bạn trai của mình ở vị diện này khổ quá mà, làm mình cũng đau lòng chết mất!

" Ngươi đang nói chuyện ngu ngốc gì đấy." Ân Thần đè phần gáy của anh lại, chống trán mình lên trán anh: " Ngươi là con mồi được nữ vương Ventrue xem trọng, ta còn ở đây một ngày thì không ai có thể làm tổn thương ngươi cả!"

Cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, đồng tử Bạc Chi Chu hơi co lại, một tay nắm chặt ở hông cô giống như phát tiết, hung hăng mà làm cho nụ hôn này sâu hơn! Hàm răng cắn lên cánh môi, vị rỉ sắt của máu lập tức ngập đầy giữa răng môi, Ân Thần bất chợt rùng mình, tròng mắt nháy mắt nhiễm một tầng máu đỏ, cô theo bản năng muốn lui ra, nhưng Bạc Chu Chi lại gắt gao quấn lấy cô thật chặt giống như dây leo siết chặt lấy con mồi, đến chết mới thôi!

Bản năng Huyết tộc nổi lên, móng tay của cô bắt đầu duỗi dài ra, độ cong sắc bén như mũi dao nhọn dễ dàng cắt nát vải áo sơ mi, làm bị thương tay của anh, cô bóp chặt cổ anh, ấn lên bàn làm việc, lòng bàn tay lưu loát tìm động mạch máu hấp dẫn toàn bộ cảm quan của cô, cầm lòng không đậu mà cúi đầu, hơi thở lạnh lẽo phất qua cổ của anh, ngay khi Bạc Chi Chu tưởng cô muốn cắn xuống thì cô lại dừng ở nơi đó.

Vì cái gì, vì cái gì hiện tại cô còn do dự?

Bạc Chi Chu nhìn ánh đèn tối tăm trên đỉnh đầu, đáy mắt đều là sự say mê sâu thẳm cùng điên cuồng, anh đỡ lấy gáy của cô, chậm rãi áp xuống cổ của mình, thở gấp: "Uống đi, xin em, tôi muốn em uống...”

Nửa đời trước của anh nhàm chán đơn điệu, con đường phía trước u ám lạnh lẽo như băng vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua, cho đến khi gặp được cô, ma xui quỷ khiến làm sao, lại như thiêu thân lao vào lửa, dù tan xương nát thịt lại sợ cháy không đủ phát sáng cho cô.

—— Anh cam tâm tình nguyện chết trong tay cô!

Ân Thần cũng không nhịn nữa, cô cúi anh cắn một ngụm, máu tươi ấm áp chảy vào khoang miệng, cô cắn răng hung dữ nói: " Đều là do ngươi tự tìm!"

Bạc Chi Chu bị sức lực của cô kiềm chặt, lưng đụng đến tài liệu trên bàn, bên hông cũng đau đớn co rút một trận, anh cúi đầu kêu lên một tiếng khó chịu, lại không hề chú ý, chỉ si mê triền miên hôn lên gương mặt của cô!

Ân Thần ấn bờ vai của anh, gần như tham lam hút máu anh, tiếng hít thở đè nén của người đàn ông nhanh chóng chiếm trọn tâm trí cô, ngay lúc lý trí của cô đứng bên bờ vực sụp đổ thì Quy Tắc quát chói tai ở trong đầu: "Mau dừng lại! Ngươi định hút cạn máu anh ta sao!"

Giống như một chậu nước lạnh giội xuống, Ân Thần chợt tỉnh táo lại!

Cô khó khăn rút răng nanh của mình từ miệng vết thương của anh ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua vết thương, nơi đang không ngừng chảy máu ngay lập tức khép lại, cô ngửa đầu lên chống lại con ngươi đen bóng ướŧ áŧ của Bạc Chi Chu, sắc mặt của anh tái nhợt đi, sắc môi cũng nhạt nhẽo, nhưng tinh thần lại vừa mệt mỏi vừa say mê, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng mang theo hàm xúc câu dẫn người.

—— Anh không biết, anh vừa rồi mới tìm được đường sống trong chỗ chết sao?!

Ân Thần kéo đầu của anh xuống, cắn đầu lưỡi hôn lên môi anh rồi đút máu của mình cho anh, anh hừ nhẹ một tiếng vừa định sờ lên hông của cô lại bị cô hung dữ đẩy ra!

" Ngươi không biết ngươi đang làm gì à!" Răng nanh sắc bén nơi khóe môi của cô còn vương chút máu, trong mắt hiện một tầng tanh hồng: " Ngươi có biết trêu chọc một Huyết tộc có ý nghĩa gì không! Ngươi sẽ bị hút khô máu! Sẽ chết khi chỉ còn một lớp da! Ngươi cho rằng đây là chuyện có thể vui đùa sao! Du͙ƈ vọиɠ của Huyết tộc trước nay chỉ dây dưa cùng với tử vong! Chuyện lớn như vậy cơ bản ngươi không thể gánh vác được!”

Bạc Chi Chu bị cô hung dữ đẩy ra, va vào trên cửa, toàn bộ căn phòng đều nhiễm mùi vị máu thơm ngon của anh, Ân Thần ngửi được mà máu sục sôi! Cô không dám lại ở căn phòng này lâu thêm nữa, lập tức xoay anh định rời đi, lại bị Bạc Chi Chu giữ chặt lại: “Đừng đi.”

“Hôm nay chúng ta đều không đủ bình tĩnh.” Ân Thần hất tay anh ra, lạnh lùng nói, cơ thể hóa thành một làn sương đen biến mất: “Đợi khi ta trở về, ta mong ngươi đã tỉnh táo lại.”

Đột nhiên căn phòng yên tĩnh lại.

Philip vẫn luôn trốn ở ban công rình trộm, ngửi được mùi của nữ ma vương đã biến mất, mới nhẹ nhàng chạy tới với đôi chân ngắn tủn đi vòng quanh chân Bạc Chi Chu kêu meo meo.

Bạc Chi Chu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nếu Ân Thần ở chỗ này, cô chắc chắn sẽ khϊếp sợ.

—— Bởi vì trên mặt của Bạc Chi Chu không có sự sợ hãi hay điên cuồng như cô nghĩ mà ngược lại dị thường bình tĩnh, thậm chí tỉ mỉ có thể nhìn thấy ý cười trên khóe mắt của anh.

Cảm xúc này không phải là xúc động bất chấp tất cả, mà là dốc lòng tính toán, từ lúc bắt đầu, kết cục đã được định sẵn.

Bạc Chi Chu lười nhác duỗi eo, áo sơ mi trắng thẳng tắp đã có vài nếp nhăn nhiễm vệt máu, anh nhẹ nhàng sờ lên cổ của mình, chỉ còn lại một miệng vết thương nhỏ, sau đó khom lưng bế Philip lên.

“Trên đời này thứ ám ảnh con người ta nhất, không phải là ngay từ đầu chưa từng có được, mà là chỉ cho người đó hưởng qua một chút, lại không cho người ấy thỏa mãn, để người nhớ nhung cả đời, luyến tiếc không thể nào quên.” Bạc Chi Chu lẩm bẩm, nhéo bàn chân của Philip: “Mày nói có đúng không?”

Philip nhếch mặt mèo ra, vô cùng uất ức kêu một tiếng!

“Mày có nói với tao cũng vô dụng, tao không có cách nào làm gì được cô ấy, ta cũng phải tìm mọi cách để cho cô ấy vui đấy.” Bạc Chi Chu xoa đầu mèo, cười nhẹ nói: “Sau này cô ấy cũng sẽ đạp lên đầu hai chúng ta, mày cũng nên thích ứng sớm một chút, mau chóng chỉnh lại thái độ của mình, nếu không mày lỡ chọc cô ấy giận rồi, tao cũng không thể cứu mày được…”

Ngay cả cái quan xúc phân cũng phản chiến, hoàn toàn không thể trông cậy vào được, Philip meo meo vài tiếng giống như sắp chết, rũ đuôi và tứ chi xuống, bị Bạc Chi Chu nắm da sau gáy xách lên đi ra khỏi phòng bếp.

Bạc Chi Chu nói: "Cô ấy nói mày nặng, tao cũng cảm thấy mày nên giảm cân, tối hôm nay mày đừng có ăn cơm, đi ngủ sớm chút.”

Philip: "... Meo meo meo meo!"

Thật mở rộng tầm mắt, không ngờ anh lại là kẻ thấy sắc quên mèo! Cái nhà này không thể ở lại được nữa! Nó muốn rời nhà trốn đi meo!

...

Xảy ra chuyện như vậy, Ân Thần cũng không biết làm sao đối mặt với Bạc Chi Chu.

Hơn nửa đêm cô đứng ở đường cái gặm ngón tay, trong lòng hận bản thân không biết kiềm chế.

—— Mày bị ngốc à, còn không phải là anh ta chủ động một chút thôi sao, không phải máu thơm ngọt chút thôi sao, mày sao lại mất khống chế như vậy!

Mặc dù đây chỉ là lỗi lầm mỗi người đàn bà đều phạm phải, nhưng mày không được! Mày là một con thú có đạo đức! Không thể vì sắc mà quên... Hả?

Nhớ tới lời nói tàn nhẫn của mình khi ở trong phòng, lòng Ân Thần quyết định, trước không nên quay về! Nhân dịp này có cơ hội thu dọn thành phố B cho xong một lần luôn!

Ban đầu Huyết tộc khởi nguyên ở phương Tây, cho đến nửa thế kỷ trước mới di chuyển thẩm thấu vào phương Đông, nước H đất rộng của nhiều, dân cư đông đúc ở khắp nơi, có thể nói là khu vực săn mồi Huyết tộc thích nhất, càng ngày càng nhiều Huyết tộc nhập cư trái phép vào đây, nhưng những Huyết tộc cao đẳng có lực khống chế lại không nghiêng về phương Đông, dù thế khoảng thời gian này vẫn có vô số kẻ bỏ mạng trong tay Ân Thần, H quốc nhìn như phồn hoa thái bình lại có vô số Huyết tộc cấp thấp làm trái với giới luật, tùy ý săn gϊếŧ nhân loại.

Không có nguyên tắc, không có phạm vi, những kẻ đó kiêu ngạo ngông cuồng lâu lắm rồi, chỉ có thể dùng tử vong của chúng để cải tổ lại giới luật của Huyết tộc phương Đông!

Ân Thần chậm rãi đứng lên, sương đen nhẹ nhàng quấn quanh người, trường bào phết đất nhẹ nhàng thay thế sang quần áo đơn giản, tóc dài ngang lưng được búi chéo lên bằng một chiếc vương miện huyết sắc, con ngươi tanh hồng dị thường của cô nhìn về một phương hướng, giây sau lập tức biến mất.



Bạc Chi Chu phát hiện mình tính sai.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ lướt qua như nước, nửa khuôn mặt anh giấu trong bóng đêm, mờ mịt không rõ cảm xúc.

Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi!

Từ nửa đêm hôm đó cô rời đi, đã suốt năm ngày cô không có trở lại.

Cô tức giận như vậy sao? Là cảm thấy bị xúc phạm à? Hay là bởi mất khống chế với mình mà tức giận?

Hay là nói, bên ngoài lại có ai khác, đã khiến cho cô hứng thú hơn rồi?

Nghĩ đến việc cô có thể đang ở cùng với một người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ, đáy mắt của Bạc Chi Chu hiện lên một mảng đen tối hung ác nham hiểm.

“Thật kỳ lạ, vừa rồi trời còn nắng đẹp, bây giờ lại đầy mây rồi.” Lưu Các đột nhiên cảm thán lên tiếng: “Cũng không có nghe nói hôm nay trời sẽ mưa…”

Bạc Chi Chu nhìn sắc trời không biết từ khi nào đã bao phủ đầy mây đen, sắc trời tối tăm u ám, làm cho người ta thấy áp lực vô cùng.

Anh đang muốn thu lại tầm mắt, nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, sau đó, lại có một bóng khác!

Đột nhiên anh quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Đó là một ít sương đen tụ thành quái vật, có tứ chi như con người, nhưng cơ thể như là dã thú, chúng bám trên đầu tường mở miệng rộng lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn của loài dã thú, giống như ma quỷ trong truyền thuyết phương Tây.

Chúng nó lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên đường cao tốc, từng chiếc ô tô không biết mà xuyên qua cơ thể của bọn chúng, nhưng ánh mắt của chúng nó lại tham lam mơ ước nhìn chằm chằm vào anh.

Giữa tầng mây đen chợt hiện lên một đạo sấm sét, kéo thật dài trên bầu trời, chúng hung ác và liều lĩnh nhào đầu về phía anh.

Đồng tử của Bạc Chi Chu co rụt lại: “Cẩn thận!”


Chợt cự lực bùng nổ lên từ bốn phương tám hướng đánh mạnh vào ô tô, chỉ trong nháy mắt kính thủy tinh trên xe vỡ tan nát, ngay lúc chiếc xe sắp sửa bị ép thành một cục thì một nguồn sóng lực mạnh mẽ và uy hϊếp hơn tấn công từ phía ngược lại chạy tới đây!


Chỉ trong nháy mắt ma quỷ sắp tới gần xe lập tức tiêu tán!


Một bóng dáng thon dài quỷ mị xuất hiện ở phía trước xa xa, góc áo dài phết đất không gió mà tự động bay, một cây quyền trượng hoa văn phức tạp hoa lệ đến khó có thể hình dung được lẳng lặng lơ lửng trước mặt cô, vầng sáng màu đỏ tươi lấy cô làm trung tâm phóng ra che trời lấp đất, nơi vầng sáng đi qua tất cả ma quỷ và Huyết tộc cấp thấp đang chạy trốn đều hóa thành hư vô!


Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đỏ tươi giống như đá quý....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK