• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trở lại nhà tổ.”

Lưu Các lo lắng nhìn anh, anh ta chỉ có thể bóp mạnh phanh, quay đầu xe chạy đến nhà chính Bạc gia.

Nhà họ Bạc là dòng họ giàu sang quyền thế suốt hàng trăm năm tại thành phố B. Ở trung tâm thành phố B tấc đất tấc vàng mà vẫn xây dựng một khu tứ hợp viện rộng lớn làm nhà tổ, nhìn từ khoảng cách xa vẫn có thể thấy được khuôn viên rộng lớn, nguy nga và trang nghiêm của nơi này.

Bạc thị đã từng một thời con cháu đông đảo, nhưng rồi cũng chậm rãi suy tàn. Người đứng đầu thế hệ trước, cũng chính là bố của Bạc Chi Chu là con trưởng trong nhà, em trai mất sớm, chính bản thân ông ta cũng ra đi ở tuổi tráng niên để lại hai đứa con đang tuổi trưởng thành. Khi đó Bạc Chi Chu vừa đến tuổi thành niên, anh đã phải mạnh mẽ gánh vác nhà họ Bạc trước một bầy lang sói, giữ vững được nhà họ Bạc đồng thời phát triển nó lớn mạnh đến như hiện tại.

Không lâu sau khi anh tiếp quản công việc kinh doanh của dòng họ liền chuyển ra ngoài, hiện tại nhà tổ chỉ có mẹ và em trai anh ở.

Anh đã từng nghĩ rằng nếu như họ ở đó ít nhất có thể sống bình an, yên ổn, không lo nghĩ gì, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp tham vọng và sự tàn nhẫn của họ.

—— Hóa ra anh làm người tốt uổng công rồi.


Lưu Các bấm chuông, người làm nhanh chóng ra mở cửa, nhìn thấy Bạc Chi Chu thì có hơi sửng sốt, sau đó vội vàng lên tiếng chào hỏi: “ Đại thiếu gia, ngài đã trở về.”

Bạc Chi Chu không để ý, bước nhanh đi đến nơi ở của Bạc phu nhân.

Quản gia thấy anh đến, vội lên tiếng chào hỏi.

“Lại đi chơi đùa chỗ nào rồi, sao bây giờ mới chịu về ——” Giọng nói tức giận, Bạc phu nhân từ trên cầu thang đi xuống, nhưng ngay khi nhìn thấy Bạc Chi Chu, nụ cười của bà bất chợt tắt lịm, sắc mặt đổi sang vẻ lạnh lùng: “Sao anh lại tới đây?”

“Nhà tổ của họ Bạc, vốn dĩ là nơi dành cho mỗi một thế hệ gia chủ ở, tất nhiên tôi nên trở về.” Bạc Chi Chu đi vào trong nhà chính, khẽ cười nói: “Tôi cũng đã rất lâu không có đến hỏi thăm mẹ rồi, nên hôm nay thuận đường qua đây.”

Bạc phu nhân hừ lạnh một tiếng, quay lưng về phía anh: “Anh thăm xong rồi có thể rời đi, tôi ở đây sống rất tốt.”

Bạc Chi Chu bật cười: “Vậy chỉ sợ rằng không được, dù sao sau này bên cạnh mẹ cũng chỉ còn lại có tôi là người duy nhất bên cạnh phụng dưỡng mẹ mà thôi.”

Bạc phu nhân xoay người, trừng mắt nhìn về phía anh với vẻ mặt khó tin, đột nhiên nhận ra điều gì đó, hoảng sợ nói: “Ý của anh là gì! Anh đã làm gì A Lai rồi?!”

Bạc Chi Chu: "Tôi chỉ trả lại tất cả những gì nó đã làm với tôi, hoặc thậm chí còn tử tế hơn, ít nhất thì nó vẫn còn sống.”

Bạc phu nhân trong nháy mắt liền hiểu ra mọi chuyện, bà đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng lao về phía anh: “Anh dám! Sao anh dám động vào nó! Anh thả nó ra ngay lập tức! Nó là em trai của anh! Lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi à!”

Lưu Các trực tiếp ngăn cản Bạc phu nhân đang phát điên trước mặt Bạc Chi Chu, anh đứng nguyên tại chỗ, nhẹ giọng nói: “Lúc nó muốn gϊếŧ tôi, nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến tôi là anh trai của nó.”

“Mẹ đừng có kích động, mẹ càng kích động nó càng phải chịu nhiều đau khổ.” Bạc Chi Chu chậm rãi nói: “Nếu như mẹ muốn nó đỡ phải chịu tội thì trả lời câu hỏi của tôi một cách thành thật, nếu tôi hài lòng, nó mới có hy vọng sống sót, nếu không... mẹ cũng biết tôi rồi đấy, làm cho một người chết đi một cách nhanh chóng không phải là điều khó đối với tôi.”

Cả người Bạc phu nhân đều cứng đờ.

Bà biết, tất nhiên là bà biết!

Bà hiểu rõ hơn ai hết, người thanh niên trước mặt bà nhìn có vẻ nhã nhặn, dịu dàng thực chất có bao nhiêu thủ đoạn độc ác, nhẫn tâm!

Bà vô lực ngã ngồi ở trên ghế sô pha: “Anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Bạc Chi Chu ngồi xuống đối diện với bà, hai tay đan chéo, bình tĩnh nói: “Tôi đã đi kiểm tra quan hệ huyết thống, tôi xác định là tôi có cùng huyết thống với mẹ, Bạc Lai và bố, nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao mẹ lại hận tôi đến vậy, thậm chí không từ mọi thủ đoạn để làm tôi chết?”

Bạc phu nhân vừa định mở miệng, Bạc Chi Chu lại thản nhiên thêm một câu: “ Tôi đã nói rồi, tôi muốn nghe sự thật, mẹ sẽ không muốn biết cái giá phải trả cho việc lừa dối tôi đâu.”

Quả thực Bạc phu nhân không dám đánh cuộc.

“Bởi vì anh không phải là con trai của tôi, thậm chí anh còn không phải là con người, anh là một con quái vật!”

Chuyện đã đến nước này, Bạc phu nhân cũng bất chấp tất cả, bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi Bạc Tiêu kết hôn cùng tôi, ông ta vẫn ở bên ngoài ăn chơi trác táng, những ả tiện nhân kia, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi không rời mắt, nhưng bụng tôi mãi không có động tĩnh, tôi đã thử qua vô số bài thuốc, thờ thần bái Phật nhưng vẫn không có kết quả, sau đó tôi nghe nói ở bên nước ngoài có loại thần dược chữa bệnh rất hiệu quả nên liền đi thử một lần, kết quả trở về liền thực sự có thai, nhưng mà... thứ tôi mang không phải là người, nó là quái vật, thời điểm hoài thai anh, tôi thường bị bừng tỉnh lúc nửa đêm do ác mộng, liền sẽ nhìn thấy những bóng ma đáng sợ ghé vào trên cửa sổ nhìn chằm chằm tôi, ở đâu cũng có, chúng ở khắp mọi nơi, chính là vì anh nên chúng mới đi theo tôi! Chúng muốn gϊếŧ tôi! Tất cả là do anh, vì anh là quái vật! Anh là quái vật! Anh không nên sống! Đáng lẽ anh nên đi chết đi----”

Nhớ lại những chuyện kinh hoàng đã trải qua trong quá khứ khiến Bạc phu nhân càng thêm kích động, đến cuối cùng bà dường như đã phát điên, lời nói trở nên hỗn loạn, tinh thần điên dại!

Bạc Chi Chu lặng lẽ nhìn bà, những điều khúc mắc cất giấu trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc cũng được giải đáp.

Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!

“Bà nghĩ rằng tôi là một con quái vật.” Anh chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi là quái vật mà bà tự mình cầu xin, tự nguyện mang thai và sinh ra, chính nhờ tôi bà mới có thể ngồi vững ở vị trí Bạc phu nhân này, hiện tại mới có thể ngồi ở đây hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người người mơ ước.”

Nói xong, anh không nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạc phu nhân mà trực tiếp cất bước rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng khóc kêu bi thương: “A Lai đâu rồi! Anh đưa A Lai về đây! Anh đã hứa rồi, mau trả lại A Lai cho tôi!”

“Tôi chỉ nói sẽ đảm bảo nó không chết, nếu như bà chịu im lặng.” Bạc Chi Chu nhìn quản gia nói: “Bắt đầu từ hôm nay nhà chính đóng cửa, nói với bên ngoài rằng phu nhân bị bệnh, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không có sự đồng ý của tôi, bất cứ ai cũng không được phép đi vào.”

“Không —— Anh không thể làm thế với tôi —— Bạc Chi Chu! Anh quay lại cho tôi!”

Âm thanh trong nhà tổ nhỏ dần, Bạc Chi Chu ngồi vào xe, “rầm” cửa xe đóng lại, bên trong xe chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Lưu Các thận trọng nói: “ Tiên sinh, ngài có về không?”

Bạc Chi Chu xoa xoa ấn đường: “Đến công ty.”

……

Bạc Chi Chu làm việc cả một ngày, Ân Thần chơi với mèo cả một ngày.

Philip thể hiện câu 'khi nhược sợ ác' đến tận cùng, khi Bạc Chi Chu ở đó, nó diễu võ dương oai hung thần ác sát đối với Ân Thần, chân trước Bạc Chi Chu vừa đi, chân sau nó liền vui sướng chạy đến bên Ân Thần lật cái bụng trắng, chớp chớp mắt yếu thế bán manh.

Ân Thần cười lạnh một tiếng, một tay ôm nó lên giễu cợt nói: “Mi thật đúng là diễn sâu quá đi!”

Philip nhẹ nhàng meo meo ~ một tiếng.

Quy Tắc bất lực: “Đừng chơi với mèo nữa, đi hoàn thành trách nhiệm của ngươi với tư cách nữ hoàng Ventrue đi, suy nghĩ xem việc ngươi thức dậy từ giấc ngủ cả trăm năm, không thông báo cho thuộc hạ mà đã trực tiếp chạy đến nước H sẽ gây ra bao nhiêu chấn động cho Huyết tộc! Ngươi cần thể hiện sự tồn tại của ngươi trước những thế lực đối địch, ngươi cần răn đe và ngăn chặn các tộc nhân ở thành phố B và cả nước H nữa, ngươi phải liên hệ với thuộc hạ cũ của ngươi và nói chuyện với thủ lĩnh Ma đảng, Thánh giáo, Giáo hoàng... Một đống công việc như thế! Còn chơi mèo gì nữa! Ngươi còn có tư cách để chơi với mèo sao!”

Ân Thần gục mặt xuống: “Tại sao ngươi không thể để cho ta vui vẻ một lát.”


“Bởi vì ngươi là kẻ được chọn!” Quy Tắc cười lạnh một tiếng: “Gét gô Pikachu! Nể tình những nhiệm vụ trước kia của ngươi hoàn thành không tồi, ta cố ý mở bản đồ nhiệm vụ Huyết tộc, ngươi cứ dựa theo tọa độ trên đó mà đi thanh lý sạch sẽ những tộc nhân vi phạm giới luật kia là được.”


Ân Thần đảo mắt, đi thẳng đến cửa sổ kính sát đất, Philip nhận thấy có gì đó không đúng, giãy giụa muốn nhảy xuống, Ân Thần nắm lấy da cổ nó, u ám nói: “Tiểu yêu này, lên thuyền trộm còn muốn xuống! Đi! Tao mang t mày đi trải nghiệm chút kinh nghiệm tốt nhé!”


Trong tiếng kêu kinh hãi của mèo béo, cô xuyên thẳng qua cửa kính bay lên không trung, ngay sau đó hóa thành sương mù đen kịt rồi biến mất!


Nửa đêm, Bạc Chi Chu đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ân Thần đang uể oải ngồi trên ghế sô pha, còn Philip đang nằm trên đùi cô trông cực kỳ ngoan ngoãn và đặc biệt nghe lời ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK