• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tina...”

Chiếc Maybach chạy với tốc độ cao, Bạc Chi Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng suy ngẫm về cái tên này.

Đó là một cái tên rất đẹp, khiến cho người ta nhớ đến một khu vườn đầy hoa đang nở rộ rực rỡ, hoặc là thiếu nữ thuần khiết mặc một chiếc váy dài nở nụ cười rạng rỡ đang xoay tròn giữa những đoá hoa dưới ánh nắng.

Nhưng đặt cái tên này lên người vị nữ vương ung dung mà kiêu kỳ kia, lại không hề mâu thuẫn, ngược lại còn hiện lên một vẻ đẹp tuyệt vời hơn khiến người ta phải mỉm cười khi nghĩ đến.

"Tiên sinh, tiên sinh."

Lưu Các gọi anh mấy câu, khi nhìn thấy bộ dạng mất tập trung của anh trong gương chiếu hậu, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Quả nhiên bạn gái mới là giống loài mạnh mẽ nhất trên thế giới, ngay cả một nhân vật tàn nhẫn, vô tâm vô tình đạt đến đỉnh cao như ông chủ cũng có lúc mất tập trung.

Đợi đến khi Bạc Chi Chu hoàn hồn, Lưu Các cười nói: "Ngài đang nghĩ đến vị tiểu thư kia sao? Cô ấy thực sự rất xứng đôi với ngài."


“Thật sao.” Anh nở cười nhẹ, đưa tay lên đỡ trán, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: “Lần trước cậu đến nước D bàn chuyện dự án, có phải là ông Luân đã xây dựng một trang viên nước trái cây cho con gái út của ông ta đúng không, cậu gửi một cái thông báo, nhờ ông ta giúp đỡ tổng hợp lại một ít rượu vang đỏ có vị trái cây mang đến đây, phải là loại đậm mùi quả còn rượu thì nhạt."

Lưu Các cảm thấy bản thân mình nghe nhầm: " Rượu vang đỏ đậm vị trái cây?"

Trên đời này còn có thứ đó sao?

“Thử một lần đi.” Bạc Chi Chu không muốn nói nhiều.

Nhưng trong lòng Lưu Các cũng hiểu, ông chủ ở nhà chỉ uống nước trắng, chắc chắn cái này là chuẩn bị cho vị trái cây kia.

Bạc Chi Chu: "Tôi bảo cậu điều tra tin tức về Huyết tộc, cậu điều tra thế nào rồi?"

“Dựa theo ý của ngài, tôi đã cử người liên lạc với dark web, tài liệu đã điều tra được đều ở trong này.” Lưu Các đưa tài liệu cho anh từ ghế phó lái, có chút lo lắng nói: “ Tiên sinh, tôi đã cử người đi thăm dò Cơ quan An ninh Quốc gia, ý của họ là… 80% Huyết tộc có thể có thật.”

Không phải là có thể, mà là chắc chắn.

Bạc Chi Chu chậm rãi mở trang bìa, trang đầu tiên giới thiệu sơ yếu lý lịch của Huyết tộc, nhưng thông tin ở đây chi tiết và chân thật hơn nhiều so với thông tin lan truyền trên mạng và trong phim.

Trước đây anh chưa bao giờ hứng thú với những thứ yêu ma quỷ quái gì đó, cho đến khi tự mình trải nghiệm.

Anh lật sang trang thứ hai, trên mặt giấy viết Huyết tộc chia làm ba phe Mật đảng, Ma đảng và Trung Lập, từ đời thứ ba của Huyết tộc sinh ra mười ba chi gia tộc khác nhau.

Ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống dưới, sau đó dừng lại.

Ở bên dưới Mật Đảng dòng đầu tiên có viết: "Thị tộc Ventrue."

"Ventrue thị tộc là hoàng tộc của Huyết tộc, đồng thời là thủ lĩnh xứng đáng của Mật đảng, tộc nhân Ventrue cả đời bước từ chiến trường này sang chiến trường khác, từ ngai vàng này đến vương toạ khác. Ventrue là chinh phục, là vinh quang, là ngạo mạn, là máu và kiếm đan chéo thành vương tước và vương miện, là vĩnh sinh thắng lợi cùng thất bại tử vong!”

Bạc Chi Chi khe khẽ nhắc lại hai chữ “Chinh phục”, cúi đầu cười một lúc lâu.

Bởi vì bách chiến bách thắng, cho nên ngạo mạn sao?

Nếu đạt được quá nhiều, liệu cô có mất đi hứng thú với những gì đã có được, mà ngược lại sẽ đi tìm những cảnh vật tươi sáng mới, đi tìm người thú vị hơn sao?

Cho nên, nên làm như thế nào, mới có thể giữ được sự yêu thích của một vị Nữ Vương, mới khiến bản thân không trở thành một vật phẩm thất bại đã sử dụng chán rồi bị vứt bỏ?

Xe ô tô từ từ chạy đến trước cổng biệt thự, Bạc Chi Chu khép tài liệu lại, gương mặt vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, đúng như thói quen thường thấy của một nhà tư bản đang chăm chú suy tính và bày mưu lập kế.

_____Đương nhiên là, vĩnh viễn có thể cho cô cảm thấy mới lạ và kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mãi mãi có thể duy trì được hứng thú và tò mò của cô, khiến cô quen với việc theo đuổi, đi thực nghiệm và quan sát, đi theo bảo vệ, từng chút từng chút, ma sát thành công khiến trong lòng cô cảm thấy không nỡ bỏ, trở thành nốt chu sa trong lòng đối phương!

...

Bạc Chi Chu đi vào trong biệt thự.

Biệt thự này được xây dựng dựa núi gần sông, hoàn cảnh rất thanh tĩnh và u nhã, trong bán kính mười km không có người ở, có thể nói là một nơi vô cùng tốt để nghỉ ngơi - nhưng nếu sống ở đây quanh năm, sẽ không như vậy.

Lúc này trong biệt thự có rất nhiều những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hùng hổ đang đứng, dễ thấy đây không phải là những người bình thường, lúc này bọn họ đều im lặng đứng ở trong đại sảnh, nhìn thấy Bạc Chi Chu đều kính cẩn chào hỏi: “Ngài Bạc.”

Bạc Chi Chu vuốt cằm, nhìn người đàn ông bị trói chặt trên ghế ở chính giữa đại sảnh.

Người này rất trẻ, vẻ ngoài khôi ngô, khuôn mặt có vài phần giống với Bạc Chi Chu, chỉ là so với Bạc Chi Chu bình tĩnh và lạnh lùng, thì cả người cậu ta toát ra vẻ ăn chơi trác táng, kiêu ngạo, bướng bỉnh, độc ác và ấu trĩ, nhất là bây giờ đang bị trói lại còn bị bịt miệng, tức giận đến cực điểm, nhìn thấy Bạc Chi Chu đến ánh mắt lộ ra thù hận và oán độc.

Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng rèm cửa trong đại sảnh đều bị kéo lại, trên trần nhà chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang lóe sáng, cảnh vật xung quanh có vẻ cực kỳ u ám đúng như nghĩa đen.

“Tôi biết, những người đó là do cậu phái đến.” Bạc Chi Chu khoanh tay đứng cách cậu ta năm mét, bình tĩnh nói: “Suy cho cùng chúng ta cũng có cùng chung một dòng máu, tôi đã cho cậu vô số cơ hội, cho dù cậu đã làm rất nhiều chuyện đến súc sinh không bằng, nhưng ít nhất tôi còn cho nhị thiếu gia là cậu vinh hoa phú quý, nhưng rõ ràng cậu không hề biết ơn.”

Bạc Lai nghe thấy vậy thì điên cuồng vặn vẹo giãy giụa, ánh mắt của cậu ta nhìn anh lộ ra sự thù hận tột cùng!

“Cậu hận tôi lớn tuổi hơn cậu, hận tôi trở thành người tiếp quản nhà họ Bạc, hận bản thân mình không có chí tiến thủ, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu rõ chính mình, không hiểu rõ rằng nếu tập đoàn Bạc thị này giao vào trong tay cậu, thì không đến hai năm sẽ sụp đổ.” Bạc Chi Chu nói: “Tôi quan tâm đến máu mủ, đáng tiếc là cậu lại không hề kiêng nể gì, không phải có nghĩa là tôi cũng có thể không cần để ý đến đúng không?”

Anh hơi hơi nâng tay, một người đàn ông bên cạnh cầm theo một cái ống tiêm đi đến chỗ Bạc Lai.

Bạc Lai nhìn thấy vậy, hai mắt trợn to lên, bắt đầu điên cuồng lắc đầu, bởi vì miệng bị bịt lại, nên chỉ có thể phát ra tiếng “Ư! Ư!”

Bạc Chi Chu: “Chắc cậu thấy rất quen có đúng không, đây không phải là món quà lớn mà cậu tặng cho tôi sao? Sao nào, lúc đưa cho người khác thì trong lòng vô cùng hả hê, đến khi bản thân được hưởng thụ lại không hưởng thụ nổi hay sao?”

Bạch Lai dùng quá nhiều sức để giãy giụa, thậm chí còn làm cho ghế dựa bị đổ, cậu ta giống như một con côn trùng đang khó khăn vặn vẹo trên mặt đất, ra sức muốn chạy trốn.

“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không gϊếŧ cậu nhanh như vậy đâu, cái này đã được pha loãng ra, sẽ không gây chết người, chỉ có biến thành nghiện thôi, dù sao thì cậu cũng đã dính vào, dính thêm chút nữa cũng không cần để ý đâu.” Bạc Chi Chu nói: “Tôi sẽ cho người mỗi ngày tiêm cho cậu một chút, không khiến cậu thỏa mãn, nhưng cũng không cho cậu phải chết, để rồi xem, cậu còn có thể cố gắng được bao lâu.”

Nói xong, anh đi đến chỗ mọi người: “Để ý cậu ta, đảm bảo cơm nước cho cậu ta, cũng không cho cậu ta cơ hội để tự sát.”

“Rõ.”

Bạc Lai điên cuồng giãy dụa, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng, kim tiêm vẫn bị đâm vào người, kim tiêm trống không bị ném xuống đất, Bạc Lai đã hiểu mình không thể xoay chuyển trời đất nên không còn chút sức lực nào, sa sút tinh thần không giãy giụa nữa.

Bạc Chi Chu sai người cởi khăn bịt miệng cho cậu ta, nói: "Cuối cùng cậu còn điều gì muốn nói với tôi không?"

Bạc Lai nghe vậy thì độc ác cười lạnh: "Bạc Chi Chu, sao anh không đi chết đi?"

“Chắc là ông trời nhìn thấy được, cho nên để lại cho tôi một mạng.” Bạc Chi Chu vẫn lạnh nhạt không thèm để ý, như nghĩ ra điều gì đó, thậm chí còn cười nhẹ: “Thật ra thì tôi cũng nên cảm ơn cậu, nếu không phải vì chuyện ngu ngốc mà cậu đã làm, tôi cũng sẽ không gặt hái được niềm vui lớn như vậy. "

"Anh còn sống thì làm được gì? Cùng lắm anh chỉ là một tên khốn đáng thương bố không đau mẹ không thương mà thôi! Cho dù đến bây giờ thì anh cũng không dám gϊếŧ tôi, không những không dám gϊếŧ tôi, anh lại càng không dám gϊếŧ mẹ nữa! Nếu anh đã điều tra được tôi, tại sao lại không điều tra hết đi, ở trên đường tôi có thể qua mặt được đám vệ sĩ của anh để đưa anh đi, chính là do mẹ đồng ý! Bà ấy cũng chán ghét anh, chán ghét kẻ lạnh khốc tàn nhẫn là anh, đáng đời kẻ vô dụng anh bị bạn bè xa lánh! Anh nên đi chết...”

Giọng nói của cậu ta đột nhiên dừng lại, cả người ngã trên mặt đất bắt đầu run rẩy.

Đây là lúc thuốc bắt đầu phát tác!

Cái gì gọi là sống không bằng chết, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu rõ được. Vừa rồi Bạc Lai vẫn còn liều lĩnh như vậy mà nháy mắt đã phát ra từng tiếng kêu rên, mồ hôi lạnh túa ra, cậu ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất: “A! Đau quá! Cứu tôi, cứu tôi! Tôi không muốn chết! Cứu tôi...”


Sau đó ngay cả tiếng kêu rên của cậu ta cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp và đau đớn, hình ảnh vô cùng kinh khủng.


Trong phòng không ai dám nói lời nào, Bạc Chi Chu bình tĩnh bước qua cậu ta, đi đến phía cửa, chỉ để lại một câu: “Coi chừng cậu ta.”


Những người còn lại đáp lại, hai bên đối mặt nhìn nhau đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.


Bạc Chi Chu ngồi trên xe bình tĩnh nói: “Quay về nhà chính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK