Ngày nào cô cũng hù dọa đủ loại quái thú to lớn một cách buồn chán, nhàm chán thì đi tắm rửa cái đuôi, chán nữa thì tự mình nướng thịt ăn.
Không còn người tận tâm kiên nhẫn rửa sạch cái đuôi cho cô, không có người bế cô đi dạo loanh quanh, không còn ai sẽ vỗ lưng dỗ cho cô ngủ vào buổi tối, không có ai làm các món ăn ngon, cắt sẵn thịt, trái cây rửa sạch rồi đưa đến tận miệng cho cô…
Ân - xà tinh bá đạo là giả - diễn tinh ngốc bạch ngọt là thật - vừa lười biếng lại vừa vô dụng - Thần (nước mắt lưng tròng): “Ngày thứ chín Diêm La không ở đây, ta nhớ anh ấy!”
Quy Tắc: “ …”
Quy Tắc: “Thật sự các hung thú bị ngươi làm cho mất hết mặt mũi, ngươi cứ như vậy thì chả trách ngươi chỉ có thể ngủ ở nơi hoang sơ hẻo lánh nhất trên Cửu Trọng Thiên, còn việc xưng bá Cửu Trọng Thiên… Haha, vẫn là đi nằm mơ đi, nằm mơ thì cái gì cũng có.”
“Ngay cả ngươi cũng cười nhạo ta.” Ân Thần vẻ mặt buồn rầu: “Ta là một hung thú thất bại, sẽ không bao giờ vui vẻ nữa.”
Mắt Quy Tắc trợn trắng: “Thôi bỏ qua đi, ta cầu xin ngươi làm ơn buông tha cho lỗ tai ta đi, như vậy thì ta sẽ cho ngươi biết tình hình hiện tại của Diêm La để giết thời gian, anh ấy còn chưa trở về, mà ta sắp bị ngươi hành cho phát điên rồi.”
Ân Thần lập tức tràn đầy sức sống nói: “Ngươi biết tình hình hiện tại của anh ấy sao? Còn có loại công năng này nữa hả? Tại sao ngươi không nói sớm với ta?!”
“Thấy biểu hiện của ngươi không tệ, ta đặc biệt khai thông quyền hạn cho ngươi.” Quy Tắc thông thoáng cổ họng nói: “Nghe đây, hiện tại Diêm La đang ở trụ sở chính của tập đoàn Wright ở nước A, chức vị của anh ta là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn… A, không đúng, bây giờ đã là giám đốc điều hành rồi.”
“Cái quái gì!” Đôi mắt Ân Thần trừng lớn: “Anh ấy không phải là lính đánh thuê sao, sao có thể tùy ý vượt quyền như vậy?! Các thành viên cấp cao của dòng họ Wright có thể đồng ý sao? Đùa à?!”
“Ngươi đừng nóng vội, từ từ nghe ta nói.” Quy Tắc nói từ tốn: “Anh ta giả vờ hợp tác cùng với Lera là một giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Wright, nhằm giết chết Wyan Wright và tay sai thân cận của hắn ta, phá huỷ kế hoạch Thiên đường cổ đại, đẩy Lera lên thượng vị để đổi lấy thân phận đại cổ đông của tập đoàn và quyền sở hữu hòn đảo này, sau khi gia nhập tập đoàn, lập tức nắm thóp và vạch trần bê bối của Lera, thậm chí còn đưa ra tuyên bố chuyển nhượng cổ phần của Wyan Wright, cùng hợp tác với các cổ đông khác đẩy Lera xuống, các đại cổ đông còn lại thì cân bằng lẫn nhau và cho rằng anh ấy yếu không có thế lực chống lưng, có thể dễ dàng khống chế, nên đẩy Diêm La lên cao làm con rối, nhưng mà sau khi anh ta nắm quyền, lập tức liên hợp với thế lực lính đánh thuê Địa Trung Hải bắt đầu ám sát uy hiếp các đại cổ đông… Dù sao là một đống các hành động có nói ngươi cũng không hiểu được, cuối cùng kết quả chính là, bây giờ Diêm La là người lãnh đạo của Wright.”
“Ồ quao!” Ân Thần tặc lưỡi hai lần: “Quả nhiên là làm sát thủ, dứt khoát lưu loát, tàn nhẫn độc ác!”
“Bọn họ đều không phải người tốt, nhân từ nương tay người chết sẽ là anh ta” Quy Tắc nói, lại “này” một tiếng: “Ngươi người phụ nữ thật là vô lương tâm, người ta tàn nhẫn độc ác là vì ai hả! Còn không phải là vì bảo vệ ngươi sao! Nếu không anh ta đã phơi bày cái đảo này của ngươi rồi bán ngươi đi rồi, lập tức có thể trở thành người giàu nhất thế giới trong vài phút, chứ còn đâu mà làm công việc khó khăn cực khổ như vậy!”
“Không phải ta vô lương tâm, ta đây cực kì cảm động.” Ân Thần vui vẻ ôm chặt mình: “Ta biết ngay mà, một hung thú quyến rũ như ta, hắn không có khả năng nhẫn tâm vứt bỏ ta đâu!”
Quy Tắc: “ … ” Tại sao Diêm La còn chưa thay lòng đổi dạ! Tại sao chứ?!
Những ngày sau đó, việc giải trí và thư giãn của Ân Thần trở thành nghe các câu chuyện mà Quy Tắc kể.
Qua góc nhìn của Thượng đế, một lần nữa cô nhận ra một cách rõ ràng Tập đoàn Wright bị hố cỡ nào thảm và một Diêm La thâm sâu khó lường không đoán trước được!
Quả nhiên nha, ngay cả khi bị mất trí nhớ, ba của bạn vẫn là ba của bạn, đại lão vẫn cứ là đại lão!
…
Bên kia đại dương xa xôi, trong một trang viên cổ kính ở nước Y.
Nhóm thiết kế đang cẩn thận khảo sát dữ liệu để xây dựng lại trang viên, Diêm La ngồi ở trên sô pha, trước mặt được đặt một bản đồ của trang viên có kích thước bằng một chiếc bàn trà, anh vừa nhìn vừa dùng bút viết những yêu cầu của mình bên cạnh, trợ lí trưởng đứng một bên xem, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Người lãnh đạo mới của tập đoàn Wright thật sự rất kỳ quặc, lần đầu tiên anh ta thấy một vị lãnh đạo trực tiếp sửa đổi và giám sát việc xây dựng trang viên, không chỉ vậy, ngài ấy còn đích thân xem việc sửa đổi bất động sản mà ngài đã mua. Cũng không biết đối với nơi ở có bao nhiêu chấp niệm gì nữa.
Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, trên vẻ mặt anh ta luôn là kính cẩn, dù gì thì ông chủ mới này cũng không dễ đối phó, những thương giới cấp cao coi thường ngài ấy xuất thân là lính đánh thuê, hiện giờ họ hoặc là mất tích hoặc là không có tin tức, hoặc là đã rời khỏi nước A trong tuyệt vọng, tập đoàn Wright thực sự đã thay đổi hoàn toàn họ của mình trong vòng chưa đầy nửa năm!
Đột nhiên có nhạc chuông vang lên, Diêm La đặt bút xuống, lấy điện thoại ra, đi tới cửa sổ kính trong suốt sát sàn.
“ Ngài Diêm La.” Di động đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông khàn khàn: “Máy bay riêng của Lera đã nổ tung trên không. Năm phút nữa, ngài sẽ có thể thấy tin tức liên quan được phát.”
Lera đã bị anh đánh bại từ rất sớm, nhưng là một trong số ít quan chức cấp cao biết chi tiết về hòn đảo, chỉ khi hắn ta hoàn toàn im miệng thì anh mới thực sự yên tâm.
“Tốt lắm.” Diêm La nhìn hoa thơm chim hót ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Tiền đã vào thẻ của cậu, tay chân xử lý sạch sẽ một chút.”
Người đàn ông cười: “Đương nhiên! Diêm La tiên sinh, chúng tôi làm việc là thoả đáng nhất, ngài biết rõ điều đó mà.”
Diêm La “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại, chậm rãi vuốt ve vỏ điện thoại.
Lera, Hibbert, Jon… các thành viên cấp cao của tập đoàn Wright liên quan đến kế hoạch Thiên đường viễn cổ, các vệ sĩ, nhà khoa học đã bị xử lý sạch sẽ, những bí mật về sự tiến hóa và đột biến ở đảo biệt lập sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
“ Diêm La tiên sinh.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười sang sảng, một người đàn ông trung niên đi vào.
Đây là Andrew, thành viên ban giám đốc lớn thứ hai mới được bổ nhiệm, người đã chọn hợp tác với Diêm La sau cuộc thay máu lớn ở Wright, và ông cũng sẽ chịu trách nhiệm về các công việc hành chính hàng ngày của tập đoàn Wright cho anh trong tương lai.
Andrew gia tộc có bối cảnh thâm hậu và nhân mạch phức tạp ở nước A. Ông có danh tiếng tốt và là một người thích hợp để liên minh.
Thấy Diêm La, Andrew lập tức nở nụ cười: “Này anh bạn, cậu thật sự chọn một chỗ tốt đấy, tòa lâu đài cổ kính này có đường nét tao nhã mà thần bí, một khi bước vào sẽ quên đi sự hỗn loạn bên ngoài.”
Diêm La lộ ra ý cười: “Đúng vậy, tôi chọn là vì điểm này đấy.”
Anh nói với nhà thiết kế: “Trong gian nhà chính, kê thêm một cây lê vàng, loại cây này phải hơn một trăm năm tuổi, toàn bộ phần thân được bao kín bằng lông tơ, phải mềm mại.”
Vẻ mặt nhà thiết kế chết lặng.
Mặc dù đã phụ trách sửa chữa gần trăm lâu đài cổ, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy yêu cầu kỳ quái như thế!
Lâu đài cổ sửa chữa như vậy, còn có thể để cho người ở sao?!
Andrew đi tới, ông không nghe được những gì Diêm La phân phó, nhưng anh sửa chữa tỉ mỉ như vậy rất làm ông hoài niệm: “Giới trẻ ngày nay chỉ dùng nhà làm nơi ngủ nghỉ, tiệc tùng và chỉ muốn trông thật xa hoa, lộng lẫy, ít có người tinh tế và trầm ổn như Diêm La tiên sinh, điều này không khỏi khiến tôi nhớ mãi khi tôi tự mua căn biệt thự đầu tiên của mình, cũng giống như thế này, ngay cả hoa văn của lò sưởi cũng phải được lựa chọn cẩn thận.”
Ông càng nhìn Diêm La càng cảm thấy vừa lòng, ý định làm mai cho anh và con gái ông ngày càng mạnh mẽ, vừa định nói, ông đã nghe Diêm La khẽ mỉm cười: "Vợ của tôi sống hướng nội và thích yên tĩnh, nên địa phương này rất thích hợp cho chúng tôi sống cùng nhau.”
Andrew bị nghẹn lại, kinh ngạc hỏi: “Cậu đã kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, chỉ vì bên cạnh tôi luôn có những rắc rối, vì để bảo vệ cô ấy nên rất ít người biết tôi đã kết hôn.” Diêm La cười nhẹ: “Sau này nhàn rỗi, tôi sẽ đi khắp nơi cùng cô ấy.”
“Thì ra là thế…” Trong lòng Andrew không khỏi tiếc nuối, hơn hết trông anh có vẻ như là người tình sâu nghĩa nặng với vợ của mình, ông nói ra có chút ngại ngùng xấu hổ, vì thế ông tự nhiên tiếp lời: “Đây chỉ là chuyện trong tầm tay, cậu thực mau liền có thể ở bên cạnh phu nhân mình thôi.”
“Đúng vậy.” Đáy mắt Diêm La toàn là ý cười dịu dàng, mang theo nhung nhớ: “Nhanh thôi.”
…
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, đảo biệt lập đã khôi phục lại vẻ thanh bình.
Ân Thần một mình tung hoành ngang dọc ở trên đảo biệt lập, cũng dần quen.
Cho đến hôm nay, trên bầu trời lại vang lên một tiếng ồn ào vang dội, Ân Thần vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc phi cơ màu trắng bạc đang từ từ đáp xuống trên đỉnh núi.
Những ngày này, rất nhiều máy bay đã lần lượt đến, tất cả đều là của chính phủ và tập đoàn Wright để chấm dứt việc của Wyan Wright và dòng họ của hắn ta, vì vậy Ân Thần không để ý đến, tiếp tục tự chơi như thường lệ.
Quy Tắc nói, Diêm La đã thông qua hiệp thương với chính phủ, lấy thân phận người lãnh đạo của tập đoàn Wright, lấy danh nghĩa của anh mua đảo biệt lập này với giá cao cùng với vài hòn đảo nhỏ xung quanh, không có sự cho phép của anh, bất kể ai cũng không được phép nghiên cứu, giết các sinh vật hoặc cải tạo hòn đảo biệt lập này, cho nên cô cũng không cần sợ có người tới đây gây chuyện!
Cô cho rằng là tập đoàn Wright cho người đến lấy chút mẫu thử như mọi khi, nhưng một lát sau, đột nhiên có hơi thở quen thuộc bước vào lãnh địa của cô!
Ân Thần lập tức đứng dậy đi qua, một đôi ngươi thẳng đứng màu vàng kim sáng quắc nhìn chằm chằm bên kia.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đẩy bụi gai rậm rạp ra, gương mặt tuấn tú và nghiêm nghị của anh vẫn như trước, anh đi từng bước lại, nhìn cô, đáy mắt dần dần dâng lên ý cười dịu dàng.
Anh vươn tay, giọng nói thấp trầm thấp dễ nghe: “ Tôi về rồi đây.”
Ân Thần ngơ ngẩn nhìn anh một lúc, đột nhiên xông tới, hai tay ôm lấy cổ anh, đuôi rắn quấn chặt lấy anh, lực đạo quá thô bạo làm Diêm La ho khan hai tiếng.
Động tác Ân Thần nhanh chóng nới lỏng ra.
Diêm La một tay ôm eo cô, một bàn tay đi sờ mặt cô, bị cô hung hăng cắn lên cổ một cái, dấu răng thật sâu gần như rỉ máu.
Nóng nảy thật đó!
Diêm La không để ý chút nào, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng nói: “ Tôi xin lỗi, để em đợi lâu như vậy.”
Ân Thần chỉ lạnh lùng nhìn anh với đôi mắt đầy lệ khí, giống như có thể xé nát người trước mặt trong nháy mắt.
Nhưng cái đuôi cô lại quấn chặt lấy chân anh từng vòng rồi từng vòng như sợ anh sẽ chạy đi mất.
Đột nhiên Diêm La nở nụ cười.
Anh vuốt ve mái tóc thật dài màu bạc của Ân Thần, khi Ân Thần nhe răng muốn cắn, thì anh cúi đầu thì thầm nói ở bên tai cô: “Vì sao lại gọi tôi là Quân Hình?”
Ân Thần chợt cứng đờ.
Anh anh anh nói cái gì?!
Cô chưa từng nói đến việc này ở trước mặt anh, huống chi là nhắc tới tên thật của anh!
Cửu trọng thiên kiếp mức độ khó dữ dội, sao có thể thức tỉnh tại giấc mộng đầu tiên? Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Tình thế phát triển ngoài sức tưởng tượng, Ân Thần không dám thừa nhận, càng không dám phá hủy nhân thiết của mình làm cho vị diện sụp đổ, chỉ có thể giả ngu giả ngơ.
“Cho dù em không mở miệng nói chuyện, nhưng tôi biết là em, quấn lấy tôi nhiều năm như vậy ở trong mộng.” Anh lặng lẽ nhìn dáng vẻ đờ đẫn của cô một lúc và ánh mắt chột dạ không khỏi lộ ra vẻ thất thường dù cô đã cố hết sức giữ bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy: “Nếu em không muốn nói tôi sẽ không ép em, nhưng em phải biết rằng, Quân Hình cũng được, Diêm La cũng được, kiếp này em đã chọn tôi thì không được đổi ý.”
Ân Thần còn chưa hiểu rõ ý trong lời của anh, đột nhiên bị anh bế ngang lên, người đàn ông hôn lên chóp mũi cô: “Đi thôi, tôi đưa em đi dạo bên ngoài, đến khi em nhớ nơi này, chúng ta sẽ quay trở về.”
Người đàn ông ôm Ân Thần trong lồng ngực, cô ngơ ngác nhìn hồ nước dần xa, trong tiềm thức muốn giãy giụa, nhưng nghĩ tới gì đó cô chậm rãi bỏ xuống cái đuôi đang giơ lên.
Nhập mộng giả, nên ưu tiên ý chí chủ nhân của giấc mơ.
(*) Nhập mộng giả: người đi vào giấc mộng
Cô đến là vì Quân Hình, còn anh lại một hai phải đưa cô ra khỏi đây, cô cũng nên tôn trọng ý của anh một chút đúng không.
“Ta là một hung thú cực tốt vừa có trách nhiệm vừa có tâm.” Lời lẽ Ân Thần đầy chính nghĩa nói với Quy Tắc: “Vì chính nghĩa, ta chịu thiệt hy sinh bản thân một chút cũng không sao, ta không tủi thân, ta cảm thấy ta có thể làm được.”
“…” Quy Tắc: “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.”
Ân Thần trực tiếp cho là Quy Tắc tán thành, tự thuyết phục thành công, đầu vùi vào cổ người đàn ông một cách yên tâm và thoải mái, cái đuôi nhỏ thì cứ vểnh lên rồi rũ xuống.
Diêm La ôm bé xà yêu ngoan ngoãn trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh không cần biết cũng không thèm để ý đến kiếp trước kiếp, thần linh hay quái vật, anh chỉ biết, hiện tại cô ở trong ngực anh, tương lai cũng sẽ ở bên cạnh anh, một kiếp này, bọn họ sẽ ở bên nhau vĩnh viễn.
Vĩnh viễn, ở bên nhau!
—— Thủ lĩnh lính đánh thuê (Kết thúc)