CHƯƠNG 231: QUỐC VƯƠNG MỜI LÀ AI
“Ồ, người này đúng là không có tố chất. Siêu xe của người khác mà anh ta cũng dám động vào à?”
“Đến chúng tôi còn chưa từng được sờ tới chiếc Ferrari đỉnh cấp kia, anh ta cũng xứng động tới à?”
…
Tần Hằng nhìn Tôn Kiện mỉm cười nói: “Cậu Tôn, có phải ngày đó tôi lái chiếc Ferrari không dùng ống xả đã nướng chín cậu, giờ da cậu lại ngứa không?”
Tôn Kiện nhớ tới ngày đó tóc mình bị lửa thiêu trụi, sau đó Phùng Dung – đại ca khu Dư Hàng bị Tần Hằng đánh gãy chân, trong lòng không khỏi sợ hãi, lùi lại một bước và căm hận nói: “Thằng nhóc, mày đừng kiêu căng! Tao chắc chắn sẽ tính sổ từng món nợ với này!”
“Tôi đến muộn, mọi người đều đến rồi! Ồ, các người đang làm gì vậy?” Ngoài cửa có một giọng nói vọng vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người tới để đầu đinh, cao lớn đẹp trai, mặc một bộ vest màu đen giống như diễn viên thần tượng. Đi cùng với anh ta là một người đẹp tóc dài mặc chiếc váy lễ phục màu đen, gương mặt đầy quyến rũ.
Đó chẳng phải là Mã Dương và Điền Tinh sao?
Bởi vì Mã Dương giúp Du Minh theo đuổi Long Linh, nhà bọn họ mới ược nhà họ Du giúp đỡ, trong thời gian qua nhận được mấy dự án lớn, địa vị của anh ta trong đám con nhà giàu cũng nước lên thì thuyền lên.
Thấy Mã Dương đi qua, mọi người đều chào hỏi.
Mã Dương và Điền Tinh thấy Tần Hằng thì tức giận. Lần trước, bọn họ ở phòng chờ của Trung tâm thể thao Olympic đã phải quỳ trước mặt anh, bị rất nhiều người chế giễu. Nếu không phải anh ta cố ép chuyện này xuống, vậy hình tượng cậu chủ nhanh nhẹn và địa vị trong đám ăn chơi trác táng đều sẽ bị phá hỏng hết.
Sau đó, Mã Dương hỏi tổng đạo diễn nghi thức khai mạc, được biết lúc lãnh đạo bắt tay Tần Hằng căn bản chưa từng nói các loại câu “Có khó khăn gì cứ nói”. Tất cả đều là do Tần Hằng, Phó Ưu và con nhóc xấu xí kia tự mình bịa ra.
Nghĩ đến mình đã quỳ trước mặt Tần Hằng, Mã Dương lại xấu hổ muốn chết, hận không thể giết chết anh.
“Mày cũng ở đây?” Mã Dương lạnh lùng nói.
“Tần Hằng, con chó thối này, tao phải đánh chết mày!” Điền Tinh cầm cái nĩa trên bàn ăn ném về phía Tần Hằng!
Tần Hằng búng ngón tay, cái nĩa bay sang một bên.
Những người khác đứng ngoài xem thấy vậy đều rất kinh ngạc. Đám con nhà giàu hỏi: “Cậu Mã, thằng nhóc này cũng chọc cậu à?”
Điền Tinh tức giận nóng nảy nói: “Lúc khai mạc Đại hội thể thao Châu Á, vì tên nghèo mạt rệp này…”
“Ai cần cô lắm miệng hả?” Mã Dương lạnh giọng nói. Anh ta khó khăn lắm mới ép được chuyện mình quỳ xuống, Điền Tinh lại tính vạch ra à?
“Vâng cậu Mã, tại em lắm lời, cậu đừng giận.” Điền Tinh giật mình và khẽ nói.
“Thằng này vào bằng cách nào? Bữa tiệc quan trọng như vậy, sao có thể để kẻ rác rưới này có mặt ở hiện trường chứ?” Mã Dương nhìn những người khác xung quanh và nói.
“Cậu Mã, cho dù bình thường tôi thích đối đầu với cậu, nhưng lần này tôi đứng về phía cậu.” Tôn Kiện mỉm cười nói cong lại nhìn về phía Tần Hằng: “Chắc tên rác rưởi này giả làm người hầu của chúng ta để trà trộn vào đây. Chúng ta báo với phía khách sạn đuổi người này ra. Mọi người thấy sao?”
Anh ta vừa nói xong, những người khác đều tỏ ý tán thành.
“Không sai, đuổi thằng nhóc này ra đi!”
“Bảo phía khách sạn cố gắng dạy dỗ người này một trận! Mẹ nó, bữa tiệc nào cũng dám vào vào ăn chực à?”
“Không, tôi thấy cần phải bảo phía khách sạn nhốt anh ta trong phòng tối. Anh ta từng đắc tội với nhiều người chúng ta như vậy, chờ bữa tiệc kết thúc, chúng ta có oan báo oan, có thù oán trả thù!”
…
Tần Hằng khẽ siết nắm tay, lạnh lùng nhìn đám đàn ông đang vây quanh mình, nói: “Tôi được Brunei Vương mời tới! Các người có quyền gì mà đuổi tôi ra ngoài?”
Tần Hằng vừa dứt lời, đám con nhà giàu vây quanh anh chợt ngây người mất một giây rồi cười phá lên.
“Cái gì? Thằng nhóc này được quốc vương Brunei mời tới à? Anh ta tưởng mình là ai chứ, cậu Du à? Cho dù là cậu Du cũng chưa chắc đã được quốc vương Brunei tự mình mời đâu?”
“Chắc thằng nhóc này bị mắc chứng vọng tưởng rồi. Quốc vương Brunei mời mày à? Vậy còn chẳng bằng mời một đống cứt chó.”
“Tôi đã từng gặp lắm kẻ mạnh miệng, nhưng chưa từng gặp ai giỏi mạnh miệng như vậy. Muốn quốc vương Brunei mời mày à? Chờ kiếp sau đi.”
…
Tôn Kiện đột nhiên cao giọng đề nghị: “Quốc vương Brunei sắp đến rồi, chúng ta đuổi anh ta ra ngoài luôn đi, mọi người thấy thế nào?”
“Được!” Đám con cháu nhà giàu cùng đồng ý. Chúng nhìn Tần Hằng cười lạnh và bước chậm tới gần anh.
Cơ bắp trên người Tần Hằng căng ra. Ai dám động vào anh, anh sẽ cho kẻ đó nếm thử sự lợi hại của ‘kỹ năng ngoài tôi còn ai’.
Mấy tên con nhà giàu sắp chộp vào áo của Tần Hằng, lúc này cửa đại sảnh chợt mở ra. Quốc vương Brunei và các lãnh đạo quan trọng của tỉnh Giang Nam bước vào.
Đám con nhà giàu đang vây quanh Tần Hằng giật mình, vội vàng quay về vị trí của mình, để tránh để lại ấn tượng xấu cho quốc vương Brunei.
Mã Dương, Điền Tinh, Tôn Kiện, Tào Ninh đều đứng ở bên cạnh bàn của Tần Hằng, nhìn quốc vương Brunei bước vào.
Tần Hằng thấy Lâm Châu và mấy người Brunei đi theo phía sau quốc vương Brunei. Mấy người lãnh đạo địa phương mặc vest, đi giày da vây quanh bên cạnh ông ta, đi về phía bàn chủ nhà phía trước đại sảnh. Ở đây quá đông người, quốc vương Brunei không chú ý tới anh.
Thấy Lâm Châu, Mã Dương và Điền Tinh thầm nghi ngờ. Điền Tinh hỏi nhỏ giọng Mã Dương: “Cậu Mã, sao con bé xấu xí kia lại đi theo phía sau quốc vương Brunei?”
Mã Dương ngẫm nghĩ rồi khẽ nói: “Có thể quốc vương Brunei cảm thấy con bé xấu xí kia đáng thương. Brunei đều là người sùng đạo. Chắc quốc vương muốn làm việc thiện thôi.”
Chờ quốc vương Brunei ngồi xuống, tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam đứng lên, đi tới sâu khấu nói: “Mọi người đã chờ lâu rồi. Hoàng hậu Brunei bất hạnh qua đời ở Lâm An. Chúng ta dành một phút mặc niệm cho hoàng hậu Brunei trước!”
Tần Hằng thấy trước ngực của Lâm Châu và quốc vương Brunei đều cài một bông hoa trắng nhỏ, trông đau khổ và tiều tụy.
Sau khi Chử Xuân Thủy chết, quốc vương Brunei và lãnh đạo nòng cốt của tỉnh Giang Nam muốn tránh ảnh hướng tới uy tín quốc tế của hai nước, đã thống nhất về cách nhìn nhận vấn đề, nói Chử Xuân Thủy chết vì bệnh, ép xuống mọi chuyện xảy ra ở trong nhà khách chính phủ.
Sau khi mặc niệm xong, tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam lại phát biểu: “Hôm nay, ngài Hassanal sẽ tuyên bố đầu tư năm tỷ đô la vào Lâm An hay Kim Lăng. Bất kể là kết quả gì, chúng tôi đều sẽ tôn trọng quyết định của quốc vương Hassanal…”
Người các gia tộc lớn của Lâm An ngồi ở phía dưới đều lộ vẻ thoải mái. Bọn họ biết đây chỉ là những lời khách sáo của tỉnh trưởng. Nếu quốc vương Brunei lựa chọn đầu tư ở Kim Lăng, vậy bữa tiệc này sẽ ăn ở Kim Lăng.
Bọn họ đều phối hợp với tỉnh trưởng, giả vờ thì thầm bàn luận:
“Không sai, đầu tư ở đâu là tự do cá nhân của quốc vương.”
“Kim Lăng và Lâm An đều tốt, ở đâu cũng được.”
…
Tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam nói tiếp: “Được rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước. Sau khi ăn xong, ngài Hassanal sẽ tuyên bố kết quả với các vị.”
Ban đầu bọn họ đã bàn là quốc vương Hassanal sẽ tuyên bố kết quả trước khi ăn. Nhưng tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam cân nhắc thấy lúc trước ông ta qua đón Hassanal, trông tinh thần ông ta có vẻ sa sút, cảm thấy ăn cơm xong mới tuyên bố sẽ tốt hơn,
Làm vậy cũng thể hiện sự quan tâm với quốc vương. Dù sao qua những lần giao lưu với Hassanal lúc trước, tỉnh trưởng cũng nghe ra được ông ta tương đối thích Lâm An hơn.
Khi tỉnh trưởng nói chuyện, Lâm Châu ngồi bên cạnh Hassanal vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Tần Hằng trong đại sảnh. Anh vẫn luôn nhìn cô ta. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Lâm Châu cười buồn, sau đó không nhìn anh nữa. Anh nghĩ thầm: “Sư phụ Chử chết vẫn là đả kích quá lớn đối với Lâm Châu.”
Mọi người bắt đầu ăn cơm. Tần Hằng dùng đũa gắp thức ăn. Những người khác nháy mắt với nhau, trong ánh mắt đầy vẻ xem thường và khinh bỉ.
Tào Ninh nói với Tần Hằng: “Tôi nhớ vài người nào đó chỉ ăn loại bánh bao và rau ăn kèm rẻ nhất trong trường, hiếm khi tới khách sạn tốt nhất Lâm An như khách sạn Thế Gia này ăn cơm, lại ăn như quỷ chết đói vậy.”
Tôn Kiện cười lạnh tiếp lời: “Đúng vậy, người như anh ta xuất hiện ở khách sạn Thế Gia quả thật là phá hỏng phẩm vị của khách sạn Thế Gia. Này, thằng nhóc, chẳng phải mày nói quốc vương Brunei mời mày tới sao? Bây giờ quốc vương Brunei ở đó, có cần chúng tao qua hỏi ông ta không?”
Tôn Kiện hất cằm về phía quốc vương Brunei.
Tần Hằng mỉm cười nói: “Anh có thể đi hỏi.”
Tôn Kiện chỉ tay về phía Tần Hằng và nói với những người khác: “Tâm lý của tên lừa đảo này rất mạnh, đến bây giờ vẫn còn cố cãi. Nếu không phải quốc vương Brunei và lãnh đạo tỉnh Giang Nam đang ở đây, bọn tao đã đuổi mày ra rồi!”
Những người khác cũng thì thầm phụ họa: “Không sai.”
Mã Dương mở miệng ăn một miếng thức ăn do Điền Tinh dùng đũa gắp qua, thản nhiên cười nói: “Tần Hằng, mày cũng thấy đấy. Lãnh đao cấp cao của tỉnh Giang Nam đều ở đây. Chờ bữa tiệc kết thúc, bọn tao sẽ báo cáo với bọn họ về việc mày trà trộn vào bữa tiệc. Đây chính là bữa tiệc liên quan đến năm tỷ đô la đấy. Mày cảm thấy lãnh đạo cấp cao của tỉnh Giang Nam sẽ xử lý mày thế nào?”
Những người khác trên bàn đều cười hả hê, khẽ “dọa” Tần Hằng:
“Đúng vậy, lãnh đạo cấp cao trong tỉnh sẽ xử mày. Mày có thể sống sót ở tỉnh Giang Nam hay không cũng là cả một vấn đề đấy.”
“Không sai. Sau bữa tiệc, cậu Mã, cậu đăng trong nhóm của chúng ta, tối nay con cháu của hai mươi gia tộc lớn sẽ cùng tố cáo với lãnh đạo trong tỉnh về thằng nhóc này! Phải để cấp trên xử lý thằng nhóc thối này.”
“Trông anh ta vẫn bình tĩnh kìa. Bây giờ để cho mày ăn một bữa ngon, dù sao tội phạm tử hình cũng được ăn no một bữa trước khi chết. Qua tối nay, mày lại được dễ chịu!”
…
Tần Hằng chẳng quan tâm tới những lời bọn họ nói, vẫn tự nhiên dùng bữa.
Quốc vương Brunei vẫn chìm đắm trong nỗi bi thương sau cái chết của Chử Xuân Thủy. Nhưng ông ta là người đứng đầu một nước, phải suy nghĩ cho lợi ích của quốc gia. Lúc trước, ông ta đã quyết định đầu tư năm tỷ đô la này vào Nước K.
Ông ta ngồi cùng bàn với lãnh đạo tỉnh Giang Nam, cố nén chua xót khổ sở trong lòng, tuy giao lưu với lãnh đạo tỉnh Giang Nam nhưng không tập trung lắm.
Chợt ông ta nhìn thấy Tần Hằng đang ngồi ở một bàn khác, trong lòng thoáng xúc động.
Lúc Chử Xuân Thủy sắp chết, ngoài việc bảo ông ta đừng giận chó đánh mèo lên tổ quốc của mình, còn bảo ông ta chăm sóc cho Lâm Châu và đồ đệ của mình. Cho nên trước khi về nước, ông ta mới cố ý muốn gặp Tần Hằng một lần.
Thấy quốc vương Brunei nhìn về phía bàn mình, Tôn Kiện ngạc nhiên thì thầm: “Quốc vương Brunei vừa nhìn về phía bàn chúng ta. Trông vẻ mặt ông ta hình như đặc biệt chú ý tới bàn chúng ta đấy.”
Những người khác nghe Tôn Kiện nói vậy thì đều ngạc nhiên, lén nhìn lại về phía quốc vương Brunei. Bọn họ khẽ bàn tán:
“Có phải quốc vương Brunei muốn chia thêm đầu tư trong số năm tỷ đô la này cho mấy nhà chúng ta hay không?”
“Đúng vậy!”
“Nếu vậy lại quá tuyệt vời. Này, tôi quay lưng về phía quốc vương Brunei nên không nhìn thấy được. Bây giờ ông ta đang làm gì thế? Ông ta có còn nhìn bàn chúng ta nữa không?”
Quốc vương Brunei dùng tiếng nước S nói với một vệ sĩ bên cạnh: “Cậu đi mời ngài Tần Hằng kia sang đây ngồi giúp tôi!”
Vệ sĩ đáp một tiếng và đi về phía bàn của Tần Hằng.
Tôn Kiện ngạc nhiên thì thầm: “Quốc vương Brunei phái người qua bàn của chúng ta! Chắc không phải ông ta muốn mời chúng ta đến bàn của ông ta chứ? Nhưng chỗ chúng ta có tám, chín người, bàn chủ nhà kia làm gì đủ chỗ?”
Tào Ninh mỉm cười nói: “Tôi nghĩ quốc vương muốn mời một người trong số chúng ta qua thôi. Nhìn vẻ mặt của ông ta vừa rồi hình như cảm thấy hứng thú với người nào đó trong chúng ta đấy.”
Những người khác cảm thấy Tào Ninh phân tích có lý, đều khen:
“Không sai, quốc vương hẳn là muốn mời một người trong chúng ta.”
“Là ai vậy? Chắc là cậu Tôn. Nhà cậu Tôn làm về internet. Brunei đang cần xây dựng mạng.”
“Không phải tôi đâu. Tôi nghĩ là cậu Tào. Dáng vẻ cậu Tào đường hoàng, ai nhìn cũng thuận mắt. Có lẽ quốc vương Brunei tìm đối tượng cho con gái đấy. Chắc chắn là cậu Tào rồi.”
Điền Tinh ôm cánh tay Mã Dương kiêu ngạo nói: “Tôi thấy là cậu Mã nhà chúng tôi mới đúng, Cậu Mã trẻ tuổi lại phong độ. Ngày quốc vương Brunei vừa đến nước K đã từng gặp cậu Mã rồi. Quốc vương có ấn tượng rất tốt với Cậu Mã. Chắc ông ta muốn nói lời chia tay với cậu Mã trước khi đi, mới phái người tới mời cậu Mã thôi!”