Mục lục
Người Thừa Kế - Tần Hằng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 161: DU THUYỀN MẤY TRĂM TỶ NÓI LẬT LÀ LẬT

Lúc Tần Hằng đang ngồi yên nhìn ra mặt biển suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai, anh quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tang An Nhiên đang nhìn mình bằng ánh mắt áy náy.

“Xin lỗi, khi nãy là do tôi quá nóng nảy, tôi không nên đánh anh, tôi thật tệ quá…” Tang An Nhiên ngồi xổm xuống, đôi mắt long lanh vô cùng rung động lòng người, khiến người khác nhìn mà thấy mềm lòng.

“Được rồi, dù sao cũng không xuống được nữa, có nói gì cũng vô ích thôi.” Tần Hằng lạnh nhạt đáp, biển rộng khiến tâm trạng anh trở nên bình tĩnh.

“Đúng đó, tới đâu hay tới đó, ai biết cơn bão kia lúc nào mới đến, hơn nữa tôi cũng không tin chúng ta đen đủi như vậy, khiến cơn bão kia cứ thổi về phía chúng ta.” Tang An Nhiên nở nụ cười xinh đẹp, nói chuyện khá thoải mái.

“Thế này đi, anh đừng ngồi ở đây nữa được không, nhàm chán lắm, à, có một cái bể bơi, tôi biết anh biết bơi, tôi cũng mang phao đến rồi, anh dạy tôi được không?” Tang An Nhiên làm nũng.

“Cô không mặc đồ tắm, dạy cô cũng phí công, không bằng cô đi đăng ký học bơi đi, chẳng phải sẽ tốt hơn học cùng tôi sao?” Tần Hằng ngồi trên boong tàu, thấy hơi buồn cười nói.

“Anh cứ dạy tôi một chút đi, đúng là, dù sao cũng đang rảnh mà.” Tang An Nhiên cũng không quan tâm Tần Hằng nói gì, kéo anh dậy: “Nếu anh không dạy tôi thì anh khỏi xem bức thư của Tạ Nhược Đồng luôn đi.”

Tần Hằng bất đắc dĩ, bèn đứng dậy, dạy cho Tang An Nhiên mấy cái cơ bản khi bơi, Tang An Nhiên làm theo mấy lần, trông cô ta dường như rất có hứng thú.

“Anh còn nói mình không biết, tôi thấy anh còn dạy giỏi hơn cả huấn luyện viên nữa.” Tang An Nhiên trêu đùa một câu, nhặt phao lên mặc vào người Tần Hằng.

“Cần phao làm gì, tôi cũng không xuống nước.” Tần Hằng ngăn phao lại.

“Chao ôi, mặc cho tôi xem thử thôi, cũng đâu có chết.” Tang An Nhiên trả lời qua loa một câu, mặc phao lên người Tần Hằng.

“Sao phao bơi này còn có một sợi dây vậy?” Tần Hằng thấy trên phao bơi của anh còn buộc một sợi dây vải thì thấy khó hiểu.

“Tôi cũng không biết, cái phao bơi này là thế rồi, đừng quan tâm, anh tiếp tục dạy tôi đi.” Tang An Nhiên hơi căng thẳng, vội nói: “Đúng rồi, anh dạy tôi lâu như vậy chắc mệt lắm nhỉ, tôi xoa bóp cho anh, anh ngồi đây đi.”

“Không cần…” Tần Hằng nói không cần, nhưng lại bị Tang An Nhiên kéo tới bên lan can, quay mặt về phía biển, quay lưng về phía cô ta.

“Thoải mái không, anh thả lỏng một chút, tôi bóp vai cho anh…” Tang An Nhiên nhẹ nhàng nói, cô ta lặng lẽ ngồi xổm xuống một chút, nheo mặt lại, hai tay nắm lấy hai chân Tần Hằng, đột nhiên cắn răng nhấc anh lên, vòng anh ra ngoài lan can.

“A…” Tần Hằng hoàn toàn không ngờ tan lại hại mình, đợi khi anh kịp phản ứng lại thì mình đã rơi ra khỏi lan can, người anh rơi nhanh xuống. “Bùm” một tiếng, Tần Hằng rơi xuống biển, cũng may trên người anh còn mặc một cái phao bơi, sợi dây trên phao bơi kéo anh lên từ trong biển, bên cạnh Tần Hằng nước biển bắn tung tóe, khiến anh khó mà mở mắt ra được.

Lúc này, trên thuyền, Tang An Nhiên vội buộc sợi dây trên phao bơi lên lan can, cô ta vui mừng quay đầu nhìn lại, Hạ Vũ Thần mỉm cười vỗ tay đi tới, đồng thời cũng có rất nhiều người xúm lại.

Bọn họ đứng bên lan can nhìn Tần Hằng dưới biển, nhưng đa số đều là con nhà giàu có điều kiện, không hề cảm thấy như vậy là nguy hiểm, ngược lại còn khiến họ thấy hưng phấn. Có mấy hotgirl tốt bụng nhìn Tần Hằng bị kéo theo trong biển, có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ lại không thể làm gì được, sợ đến mức che miệng bật khóc.

“Cục cưng, những gì em làm thật sự vượt khỏi sức tưởng tượng của anh, sao anh lại không nghĩ tới cái cách hay này nhỉ?” Hạ Vũ Thần ôm Tang An Nhiên vào lòng.

“Cảm ơn anh Hạ, anh Hạ, bây giờ em có thể làm bạn gái anh chưa?” Tang An Nhiên dựa vào lòng Hạ Vũ Thần, cô ta cảm thấy rất ấm áp, rất yên bình, bây giờ cô ta đã làm theo lời anh Hạ rồi, cô ta sẽ được trở thành người phụ nữ của anh Hạ theo ý nguyện.

“Đương nhiên là được.” Hạ Vũ Thần nhìn vào mắt Tang An Nhiên: “An Nhiên, em nói anh nghe thử, khi nãy em lừa anh ta xuống dưới bằng cách nào vậy?”

“Rất đơn giản, em nói với anh ta em muốn học bơi, bảo anh ta dạy em bơi, đợi anh ta mang phao bơi vào rồi, em dùng sức ném anh ta xuống.” Tang An Nhiên hai mắt tỏa sáng nhìn Hạ Vũ Thần, lúc này cô ta hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui vì trở thành bạn gái của Hạ Vũ Thần, hoàn toàn quên rằng cách của mình có thể lấy mạng Tần Hàng.

“À, là thế này đúng không?” Lúc này, Hạ Vũ Thần cũng nhặt một cái phao bơi ở bên cạnh lên, mang vào người Tang An Nhiên.

“Đúng, chính là như thế, lúc đó anh ta cũng không phát hiện…” Tang An Nhiên ngọt ngào nói, cô ta đột nhiên nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt của Hạ Vũ Thần, khiến cô ta hoảng sợ: “Anh Hạ…”

“Xuống dưới đi!” Hạ Vũ Thần híp mắt, hai tay ôm lấy Tang An Nhiên, không chút nể tình ném cô ta xuống biển.

Hạ Vũ Thần thật sự muốn nhìn thấy hình ảnh người đàn ông bị cắm sừng khóc lóc, đó là vì anh ta muốn để người khác trải nghiệm cảm giác của mình lúc trước. Nhưng trên thực tế anh ta còn hận đồ gái điếm như Lưu An Kì hơn, bây giờ lại nhìn thấy bóng dáng của Lưu An Kì qua Tang An Nhiên, anh ta rất căm hận Lưu An Kì, sao có thể mềm lòng với Tang An Nhiên được?

“A…” Tang An Nhiên thét chói tai, người nhanh chóng rơi xuống biển. “Tõm” một tiếng chìm xuống, trong nháy mắt, tai mắt mũi miệng của Tang An Nhiên đều là nước, cô ta vốn dĩ không biết bơi, quan trọng hơn là phao bơi này của cô ta cũng không có dây thừng, Tang An Nhiên căng thẳng, cảm thấy xong đời rồi.

Vào lúc cô ta uống mấy ngụm nước, giãy giụa trong nước gần như tiêu hao hết thể lực, một bàn tay nắm lấy cổ áo cô, Tang An Nhiên như tìm được ngôi sao trong bóng đêm, cô ta dùng hết sức nắm chặt lấy cánh tay kia.

Người giúp đỡ Tang An Nhiên chính là Tần Hằng, phao bơi trên người anh được dây thừng kéo, chỉ cần anh kiểm soát nhịp thở, đảm bảo phao bơi không trượt ra khỏi người thì không cần tiêu hao quá nhiều sức lực. Khi nãy anh nhìn thấy lại một người rơi xuống từ trên không, Tần Hằng không kịp nghĩ nhiều, thấy đối phương cách mình rất gần, có thể cứu người đó, nên không chút do dự đưa tay ra.

Tần Hằng dùng hết sức lực, tốn sức quấn một vòng sợi dây trên phao bơi lên người người kia, sau đó kéo dây cho người đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bên trên không cố ý cắt dây thừng thì tạm thời họ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Tần Hằng mới thấy rõ hóa ra người mình cứu là Tang An Nhiên, lúc đó anh thật sự có suy nghĩ ném Tang An Nhiên xuống, cho cô ta chết đuối trong biển, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Mà Tang An Nhiên dù ở trong nước không thấy rõ người cứu mình, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Tần Hằng, nhưng lúc này cô ta đang dùng hết sức lực nín thở tránh sóng, không rảnh nghĩ đến chuyện khác.

“Ồ!”

“Cẩu nam nữ rơi xuống nước kìa.”

“Bị cá mập ăn hết đi.”

Trên thuyền có mấy người trẻ tuổi không hề sợ hãi chút nào, vừa reo hò vừa chụp ảnh làm kỷ niệm.

“Hu hu…” Nhưng có nhiều người hơn, đặc biệt là nữ sinh đã khóc không thành tiếng, hình ảnh Hạ Vũ Thần đẩy Tang An Nhiên xuống khi nãy giống như trong phim kinh dị vậy, khiến bọn họ rất sợ hãi.

“Lấy dao đến đây!” Hạ Vũ Thần đỏ mắt ra lệnh cho đầy tớ, chuẩn bị cắt đứt dây thừng trên lan can.

“Đừng.” Lúc này, Hoan Hoan chạy tới, cô ta quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Thần, không ngừng dập đầu: “Anh Hạ, xin anh tha cho họ, xin anh tha cho họ đi…”

Hoan Hoan khóc như hoa lê ướt mưa, cô cảm thấy nếu mình không làm gì, Tang An Nhiên biến thành ma sẽ ám mình.

“Cậu Hạ, thôi đi.”

“Đừng cắt dây thừng.”

“Ha, được, vậy tôi sẽ không cắt dây, ai cũng không được kéo tên ranh kia lên, cho đôi cẩu nam nữ này tự sinh tự diệt đi.” Hạ Vũ Thần nói xong thì thản nhiên đi tới chỗ khác.

Hoan Hoan lập tức đứng dậy, cô ta đi tới bên lan can nhìn xuống, boong tàu cách mặt biển hai mươi mấy mét, lại là ban đêm, sao Hoan Hoan có thể thấy rõ được? Cô ta chỉ có thể thấy bọt nước màu trắng dưới cuối dây thừng.

An Nhiên đã chết rồi sao? Nghĩ vậy, Hoan Hoan vừa hoang mang vừa lo sợ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Vù vù…”

“Đùng đùng đùng…”

Lúc này, phía xa vang lên tiếng gió thổi, trên trời thì có tiếng sấm nổ, người trên thuyền chợt thấy nhiệt độ giảm xuống không ít, từng cơn gió to thổi tới boong thuyền, sức gió không nhỏ, quần áo trên người bọn họ bị thổi bay phần phật.

Lúc này, Hạ Vũ Thần và những người trẻ tuổi khác cũng không có tâm trạng chơi đùa nữa, trong lòng bọn họ chợt thấy hơi bất an.

Hạ Vũ Thần đi vào trong khoang thuyền, anh ta đi tới buồng lái, cau mày nhìn thuyền trưởng đang tập trung lái thuyền, hỏi: “Có chuyện sao?”

Thuyền trưởng quay đầu lại nói với Hạ Vũ Thần: “Bão đang di chuyển về phía chúng ta, bây giờ tôi đã thay đổi hướng di chuyển, để thuyền của chúng ta không ở trung tâm cơn bão…”

Sắc mặt Hạ Vũ Thần hơi thay đổi, anh ta đi tới bên cạnh thuyền trưởng, nhìn vị trí cơn bão trên màn hình, trong lòng cũng bắt đầu lo sợ bất an.

“Cậu Hạ không cần phải lo lắng, theo vị trí của thuyền và bão bây giờ, chúng ta có thể chạy đến vị trí an toàn trước khi nó tới, hơn nữa cường độ cơn bão này cũng không lớn lắm, chỉ cần chúng ta không ở trung tâm cơn bão, dù không ra được khỏi cơn bão cũng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn…” Thuyền trưởng an ủi Hạ Vũ Thần, lúc này anh ta mới yên tâm hơn được một chút.

Hạ Vũ Thần cũng không đi lên boong tàu nữa, ở luôn trong phòng điều khiển.

Khoảng nửa tiếng sau, khi du thuyền sắp chạy ra phạm vi cơn bão, thân thuyền đột nhiên kêu “ầm” một tiếng, sau đó thì lắc lư dữ dội, trên boong thuyền có người té ngã, có người lảo đảo suýt rơi xuống biển.

Mà Hạ Vũ Thần ngồi trong buồng lái cũng ngã từ sofa xuống đất, anh ta giật mình, không kịp ngồi dậy đã quát thuyền trưởng: “Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy!”

Lúc này thuyền trưởng đã sợ đến mức há hốc mồm, ông ta trợn mắt, hoảng sợ nhìn bàn điều khiển trước mặt, ông ta muốn điều khiển, nhưng ông ta phát hiện có một nửa nút điều khiển đã mất kiểm soát, thuyền trưởng hốt hoảng, hai chân nhũn ra, run rẩy muốn tè ra quần.

“Xảy ra chuyện gì vậy, nói đi!” Hạ Vũ Thần xông tới trước mặt thuyền trưởng, túm lấy cổ áo ông ta hỏi.

“Đụng phải đá ngầm rồi.” Thuyền trưởng nói, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cái gì? Con mẹ nó cái đồ vô dụng, mau đi ngược lại, ông đây muốn đi về!” Nước bọt của Hạ Vũ Thần bắn đầy lên mặt Hạ Vũ hần.

“… Vâng, bây giờ tôi sẽ thử chạy về, nhưng hệ thống động lực của thuyền xảy ra vấn đề, không biết có thể chạy về không, tôi đã gửi tin nhờ cục Hải dương trên biển giúp đỡ rồi, bọn họ nhận được tin sẽ phái thuyền đến nhanh thôi…” Sau khi nói xong, thuyền trưởng cố thử điều khiển du thuyền tiến lên, bị Hạ Vũ Thần đạp mạnh một cú, ông ta cũng không rảnh quan tâm, chỉ muốn lái thuyền về bến an toàn.

“Nước vào rồi.”

“Mẹ ơi, sao lại như thế chứ?”

“Tầng thấp nhất đã có mười mấy centimet nước rồi.”

Ngoài buồng lái đột nhiên vang lên tiếng hô hoán của mọi người.

“Cái gì!” Thuyền trưởng hoảng sợ, ông ta nhìn thoáng qua đèn tín hiệu nước vào của du thuyền, không ngờ nó đang sáng lên, tim thuyền trưởng như sắp nổ tung, không ngừng nói: “Xong rồi… Xong rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK